Thẩm Lạc lấy hai tấm phù lục từ trong ngực áo ra. Cả hai tấm đều thấy bắt đầu bằng hai chữ “Sắc Lệnh”, đều là Khu Quỷ phù.
Hắn vê một trong hai tấm lên rồi rót pháp lực vào trong phù.
Theo ánh sáng lóe lên trên tấm phù, hai mắt hắn hơi nóng lên một chút, cảm giác vừa nãy lại một lần nữa xuất hiển, chỉ là ánh mắt so với lúc trước có phần mờ ảo.
Thẩm Lạc vội đưa mắt nhìn về vách núi chỗ xa xa, kết quả chỉ nhìn thấy một tầng bóng đen mờ mờ ảo ảo, không rõ chút nào.
Không đợi hắn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, hào quang trên tấm phù trong tay đã tắt, kế đó tình cảnh trước mắt cũng khôi phục lại bình thường.
Rất rõ ràng, tấm Khu Quỷ phù mà hắn cho rằng đã vẽ thành công lại có phẩm chất chưa đủ, dẫn tới công hiệu cũng hạn chế.
“Quen tay hay việc, xem ra chuyện vẽ bùa này đúng là không thể một sớm một chiều là nắm giữ được.” Thẩm Lạc thở dài, vê tấm Khu Quỷ phù cuối cùng lên.
Lời vừa dứt, theo một tia pháp lực chảy vào phù chỉ, hào quang trên tấm phù bừng sáng. Có điều cuối cùng hào quang trên tấm phù cũng giống như quang mang màu trắng trên tấm phù đầu tiên, đồng thời trước mắt hắn lại xuất hiện cảm giác như bị che đậy.
Nơi vách núi chỗ hẻo lánh kia, một đám sương mù màu đen lại lần nữa hiện ra.
Hắn lúc này không để Khu Quỷ phù tới gần khí Âm Sát mà lấy từ ngực áo ra một tấm Hóa Sát phù. Hắn muốn một chút xem có thể dùng phù này hóa giải lực lượng Âm Sát kia không.
Kết quả là hắn dùng liên tiếp ba tấm nhưng lại không có lấy một tấm thành công, tất cả đều là phế phẩm.
Thẩm Lạc có phần không cam lòng, tiếp tục lấy từ người ra mấy loại phù khác như Như Ý phù, Trấn Trạch phù, Bách Giải Tiêu Tai phù… ra thử hết một lượt xem có thể có tạo ra chút phản ứng nào với Âm Sát chi khí này không, kết cục không có gì mới, toàn bộ đều kết thúc trong thất bại.
Đoàn Âm Sát chi khí này giờ bất ngờ lại trở thành thứ nghiệm chứng phù lục của hắn có thành công hay không như Thử Đao thạch vậy.
Mãi tới cuối cùng, Thẩm Lạc phải dùng một tấm Tiểu Lôi phù mới tiêu diệt được đám khí đen Âm Sát kia.
“Rốt cuộc cũng chỉ có Tiểu Lôi phù và Khu Quỷ phù là có thể dùng được!” Thẩm Lạc trở lại cạnh bờ, lẩm bẩm tự nói.
Hắn có chút khó hiểu chính là, tình trạng này tại sao lại xuất hiện?
Lẽ ra hắn với tu vi Luyện Khí sơ kỳ, khả năng khống chế Tinh Khí Thần hiển nhiên đã vượt rất khi thời điểm mới nhập môn Tiểu Hóa Dương Công, hơn nữa hắn có kinh nghiệm thành công với Tiểu Lôi phù, tựa như cái gọi là một thông trăm thông, chưa kể những chỗ cần chú ý khi vẽ phù hắn cũng đều lưu tâm.
Muốn nói độ thuần thục, phương thức vẽ Tiểu Lôi phù hắn đạt được là lâu nhất nhưng số lần vẽ lại không phải là nhiều nhất. Mấy loại Như Ý phù, Hóa Sát phù mới là mấy phù mà hắn luyện vẽ nhiều nhất, kết qua ngoài Khu Quỷ phù ra thì đám phù còn lại đều vô dụng.
Tuy nói đám phù này thật giả ra sao còn phải xét nhưng ít nhất Hóa Sát phù có lẽ không có vấn đề gì.
Dù là Tiểu Lôi phù hay Khu Quỷ phù cũng đều là loại mà hắn chế tạo thành công trong mộng cảnh, Tiểu Lôi phù còn có được sự chỉ điểm của Vu Diễm, những loại phù khác thì chưa từng có được kinh lịch như vậy.
“Không lẽ…Chỉ có phù lục từng được chế thành công trong giấc mơ, khi trở lại thực tại mới có thể sử dụng được?” Thẩm Lạc suy đoán.
Lúc này, hắn ngẩng đầu thoáng nhìn lên, phát hiện thời gian bất tri bất giác đã quá trưa, bèn đứng dậy trở về trước núi.
Thẩm Lạc ăn cơm ở Trai đường xong liền một mình quay lại chỗ ở nơi bãi đá xanh.
Trở lại phòng rồi, hắn đóng kỹ cửa, tĩnh tọa một lúc sau đó đưa tay vuốt vai phải mình, kéo áo nơi đầu vai xuống để lộ ra cái đầu lâu màu đen kia.
Thứ này xuất hiện trên vai hắn đã nhiều ngày rồi, xem bộ dáng sẽ không tự động biến mất.
Hắn tùy tiện đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt rơi xuống tấm phù chỉ màu vàng bên cạnh đống cổ thư, tức thì trong đầu liền nảy sinh một ý.
Hắn lập tức lấy bút lông ra, chấm chu sa rồi lại bắt đầu vẽ phù.
Nửa canh giờ sau, dùng hết chỗ phù chỉ còn dư, hắn cũng đã vẽ ra được hai tấm Khu Quỷ phù.
Hắn nghỉ ngơi một chút, thấy vết chu sa trên phù chỉ đã khô, liền vê một tấm phù lên đem dán vào đồ án khô lâu trên bả vai, đồng thời một tia pháp lực nhanh chóng được rót vào trong phù.
Chỉ thấy hào quang lóe lên trên lá phù, vô số tia sáng màu trắng tỏa ra, theo đó trước mắt Thẩm Lạc lại như bị một tầng gì đó che lại.
Hắn đưa mắt hướng về phía đồ án trên vai phải, nhìn chằm chằm đầu lâu kia một lúc lâu xem trong đó có tồn tại vật âm tà hay không, thế nhưng kết qua là chỗ đó lại không phát sinh bất kỳ biến hóa gì.
Hắn chỉ có thể lắc đầu, chậm rãi ngồi lại trước bàn, lấy Vô Danh Thiên Thư từ trong hộp đá ra.
Không biết có phải do hôm nay liên tục thử nghiệm phù khí và phù lục, dẫn tới pháp lực bị tiêu hao quá mức, hắn mới chỉ đưa ngón tay đặt lên một hàng chữ thôi mà lập tức thấy đầu váng mắt hoa, chỉ đành gấp Thiên Thư lại, bỏ nó vào hộp đá.
…
Cảnh đêm trầm lắng, ánh trăng thanh lãnh.
Bên ngoài sườn bãi đá xanh, gió núi xuyên qua sơn cốc tạo ra từng tràng âm thanh “u u”, nghe như tiếng cô gái nỉ non nghẹn ngào khóc. Âm thanh này vang vọng khắp bốn phía từ sườn núi tới sân nhỏ.
Trên cửa căn phòng gần sườn dốc nhất, nhánh những cây Tùng bách đổ bóng xuống, trông như khô trảo của ác quỷ gây cho người ta cảm giác dữ tợn.
Trên giường gỗ kê sát vách, Thẩm Lạc mặc nguyên quần áo đi ngủ mà ngủ rất say, không hề biết chiếc gối đan dưới đầu hắn chẳng biết từ lúc nào đã bị thay thế bằng chiếc gối màu vàng.
Hắn ấm ớ nói mê, nghiêng người hướng về phía cửa ra vào, tay phải vô thức quờ lên gối ngọc dưới cổ.
Đúng lúc này, một cỗ Âm phòng bỗng nhiên nổi lên bên ngoài phòng, tiếng ào ào vang lên, tiếp đó một đám sương mù màu đen cuồn cuồn quay tròn bổ thẳng về phía giường.
Thẩm Lạc lập tức tỉnh giấc, mở trừng hai mắt, người vô thức muốn ngồi dậy.
Nhưng hắn phát hiện ra dưới thần truyền đến cảm giác như bị xé mạnh, tức thì, Thẩm Lạc đưa mắt nhìn xuống, kết quả liền thấy một cảnh tượng khiến da đầu người ta tê dại.
Vô số cánh tay như của trẻ con đang từ ván giường “mọc dài” ra, bám chặt khắp nơi trên cơ thể hắn.