"Tại hạ Thẩm Lạc, bái kiến mấy vị đạo hữu." Thẩm Lạc thi lễ với mọi người, ánh mắt chuyển hướng ra phía sau bọn họ.
Ở đó là một nữ tử dáng người cao gầy, thân mang đạo bào hai màu xám trắng, theo kiểu trang phục nữ quan đạo môn, khuôn mặt được bao trùm bởi một tấm sa lụa màu trắng, che kín lại.
Thấy Thẩm Lạc dò xét tới, nữ tử kia cũng nhìn lại không chút e dè, chỉ là có vẻ cũng không muốn tiến lên chào hỏi.
Thẩm Lạc có chút xấu hổ cười cười, ôm quyền chào hỏi, nhưng nữ tử kia như cũ không phản ứng gì.
Mấy người đi tới bên cạnh ao sen, dưới sự giới thiệu của Lâm Thiên Thiên, nữ tử kia mới mở miệng chào hỏi vài câu với mấy người Thẩm Lạc.
Lúc này Thẩm Lạc mới biết, tông môn của nữ tử chính là Thái Ứng quan, một tông môn Đạo gia chỉ có đệ tử nữ quan.
Đúng lúc này, trên bầu trời có hai đạo quang mang từ đằng xa bắn tới, chậm rãi hạ xuống. Lúc độn quang rơi xuống đất, một vầng sáng lan ra, hai bóng người từ đó hiện ra, một người dung mạo phổ thông, một kẻ lại tuấn lãng phi phàm.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, đặc biệt là thanh niên tuấn lãng thân mang áo trắng như tuyết đang nhìn về phía đám người lộ ra ý cười ấm áp, đám đệ tử Phổ Đà sơn xung quanh lập tức bộc phát ra từng trận tiếng hoan hô.
"Chu sư huynh, là Chu sư huynh. . ."
"Chu Ngọc sư huynh, đúng là thiên nhân ngọc thụ lâm phong. . ."
"Nhiếp sư muội thật sự là mắt bị mù, làm sao lại cự tuyệt Chu sư huynh. . ."
Ngoài quảng trường tiếng đám người nghị luận bên tai không dứt, rất nhiều người bất bình thay cho Chu Ngọc.
Ngụy Thanh hơi nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét tình huống này.
Vốn đang hưởng thụ loại tán tụng này, Chu Ngọc nhận ra thần sắc biến hóa rất nhỏ của nam tử bên cạnh, lập tức nhấc chưởng vung lên, quát: "Yên lặng."
Chỉ một thoáng, một tầng thanh âm ôn hòa bàng bạc cuồn cuộn quét qua quảng trường, tiếng nghị luận của đám người lập tức ngừng lại.
“Nhận được sự ủng hộ duy trì từ các tông môn của các đạo hữu, Tiên Hạnh đại hội năm nay đến hẹn lại tổ chức, Chu mỗ nhận lệnh sư môn giao chủ trì đại hội lần này, nếu như có chỗ nào chưa ổn mong rằng các vị đạo hữu rộng lòng tha thứ.” Chu Ngọc mở miệng nói.
"Toàn bộ hành trình do đệ tử chủ trì?" Thẩm Lạc kinh ngạc, thấp giọng dò hỏi.
"Tiên Hạnh đại hội này bản thân nó là để các đệ tử vãn bối giao lưu so tài, cho nên toàn quyền giao cho đệ tử chủ trì. Chúng ta không phải cũng là tự thân đến đây tham dự, không có trưởng bối sư môn cùng đi sao? Huống hồ, không nên coi thường vị Chu Ngọc sư huynh này, hắn tu hành không quá trăm năm, bây giờ đã là tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ." Lâm Thiên Thiên nghe tiếng, chủ động giải thích.
Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày hơi động một chút, không nói gì nữa.
Giờ phút này trong lòng hắn còn suy nghĩ một chuyện khác, là vì sao chưa thấy bóng dáng người của Long cung, dù đường xá xa xôi, cũng không thể đến lúc này còn chưa xuất hiện.
Đúng lúc này, chợt thấy nơi xa một đạo độn quang vàng nhạt bay vụt đến, thân hình nhẹ nhàng xoay tròn, như một con Linh Điệp vàng nhạt chậm rãi rơi xuống trên quảng trường.
Đôi mắt Thẩm Lạc sáng lên, khóe miệng không khỏi nổi lên một vòng ý cười, Nhiếp Thải Châu đã tới.
"Nhiếp sư muội, sao ngươi lại tới đây?" Trong lúc nói chuyện, thần sắc Chu Ngọc đột nhiên cứng đờ, mở miệng hỏi.
"Bái kiến Ngụy sư thúc tổ, Chu sư huynh." Nhiếp Thải Châu đi lên phía trước thi lễ một cái. Ngụy Thanh chỉ nhẹ gật đầu, không nói gì, gã chỉ muốn nghi thức này mau chóng kết thúc. Chu Ngọc thì nghĩ đến một khả năng nào đó, chỗ sâu đáy mắt lóe lên một vòng tức giận không dễ phát giác.
"Sư muội nhận lệnh chưởng môn, cần nhanh chóng bài trừ bình cảnh, nên hôm nay thay thế Lư sư tỷ tham gia Tiên Hạnh đại hội lần này." Nhiếp Thải Châu mỉm cười, ôm quyền nói.
"Lâm trận thay người, cái này. . ." Lông mày Chu Ngọc cau lại, có vẻ khó xử.
"Không sao, nếu là mệnh lệnh của chưởng môn, chúng ta tự nhiên tuân theo." Không đợi gã nói xong, Ngụy Thanh liền mở miệng nói.
"Vâng, đa tạ Ngụy sư thúc tổ, Chu sư huynh." Trên mặt Nhiếp Thải Châu ý cười nở rộ, lại thi lễ với hai người, rồi đi về phía mấy người Thẩm Lạc.
Bạch Tiêu Thiên thấy nàng tới, rất thức thời đứng sang bên cạnh nhường lối, trống ra một chỗ cho Nhiếp Thải Châu. Nàng rất tự nhiên đi tới, đứng ở bên cạnh Thẩm Lạc, dưới đài lập tức tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.
"Biểu muội, đây là chuyện gì?" Thẩm Lạc truyền âm hỏi.
"Vì Tiên Hạnh, nên tới giúp huynh mà." Nhiếp Thải Châu đơn giản nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong đôi mắt ý cười tràn đầy, không tiếp tục truy vấn gì nữa, có đáp án này với hắn đã đủ rồi.
"Đúng rồi, nàng có biết vì sao không thấy người Long cung tham dự không?" Hắn chợt nhớ tới việc này, hỏi.
"Ngày hôm trước nghe sư phụ nói, hình như nội bộ Tứ Hải Long Cung xảy ra vấn đề gì đó, Đông Hải chỉ gửi một phong thư, nói lần này đại hội sẽ vắng mặt, cũng không giải thích cụ thể." Nhiếp Thải Châu đáp.
Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng không khỏi có một tia dự cảm không tốt.
Bên ngoài quảng trường, Lý Thục cùng Võ Minh đứng trước đám người, bên cạnh bọn hắn có một nữ tử dáng người thon dài, mũi cao thẳng, đầu lông mày nghiêng nghiêng, thân mang trường bào màu đen, tóc buộc lên cao, nhìn giống như một nam tử.
"Lư sư tỷ, đây là. . . Chuyện gì xảy ra?" Lý Thục nhìn tình huống trên đài, nhịn không được hỏi nữ tử bên cạnh.
Nàng không phải ai khác, chính là người trên danh ngạch bị Nhiếp Thải Châu thay thế, Lư Dĩnh.
"Còn có thể là chuyện gì, vì vị hôn phu của nàng, bèn cầu ta nhường danh ngạch. . . Thật không biết Thẩm Lạc tiểu tử kia có gì tốt." Lư Dĩnh thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Vậy chưởng môn thì sao. . ." Lý Thục hỏi dò.
"Nào có nhận mệnh lệnh từ chưởng môn, là nàng tiền trảm hậu tấu, lần này khó tránh khỏi bị liên lụy, sẽ không thể thiếu một trận trách phạt." Thầ n sắc Lư Dĩnh càng tỏ ra uể oải nói.
"Ngươi lại đi tìm đường chết . . ." Võ Minh ở một bên, nghe lời của hai người, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ngày hôm trước, lúc gã nói quan hệ giữa Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu với Chu Ngọc, vị sư huynh kia mặc dù nhìn như bình tĩnh, nhưng nắm đấm để ở trên bàn lại không khỏi siết chặt, chỗ khớp nối đều nổi lên màu trắng.
Võ Minh tin tưởng, Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu biểu hiện càng thân mật, thì Chu Ngọc khi xuất thủ sẽ càng sắc bén.
"Vở diễn này, thật sự là càng ngày càng có ý tứ. . ." Trong lòng Võ Minh đắc ý, nhịn không được lên tiếng thầm nói.
"Đùa giỡn gì thế?" Lý Thục nghe vậy, có chút mờ mịt nhìn về phía gã, hỏi.
Thần sắc Võ Minh xấu hổ, vội vàng khoát tay áo, nói: "Không có gì, không có gì. . ."
Lý Thục nghe vậy, cũng không nói gì, lại dời ánh mắt nhìn lên trên đài.
Sau kho Chu Ngọc trải qua chút thất thố, lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói: "Tiên Hạnh đại hội năm nay bởi vì nhân số ít, có chút khác biệt trước đây, không còn lấy người tham dự đối chiến làm đề thi, mà chuyển thành lịch luyện bí cảnh."
"Lịch luyện bí cảnh, đó là cách so đấu gì. . ."
"Không phải giao đấu, làm sao nhìn ra. . ."
Mọi người đứng vây quanh đài nhất thời nghị luận ầm ĩ.
"Bí cảnh. . . Hoa Liên bí cảnh muốn mở lại sao?" Mấy đệ tử già dặn có chút hiểu biết đã đoán được một chút về tình huống.
Trên quảng trường, đám người Thẩm Lạc cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên trước đó cũng không biết.