"Thẩm Lạc, ta thấy hay là ngươi đừng khu động thuyền này nữa, khống chế sóng nước đưa chúng ta tiến lên còn ổn thỏa hơn." Bạch Tiêu Thiên trêu đùa.
"Không sai, đó là một biện pháp." Thẩm Lạc nghe vậy, suy nghĩ một phen, gật đầu nói.
Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống, yên lặng vận chuyển công pháp vô danh, thò một bàn tay vào trong nước biển, bắt đầu khống chế thuyền tiến lên.
Theo pháp lực của hắn không ngừng độ nhập vào, dưới thân thuyền bắt đầu vang lên tiếng nước "Rầm rầm", thân thuyền được sóng nước đẩy chạy tới, mau chóng lướt đi.
Thẩm Lạc hết sức chăm chú, vừa điều khiển sóng nước, vừa đưa thần thức vào trong nước, dò xét đá ngầm xung quanh, một đường vậy mà có chút bình ổn.
Chỉ là trước mắt không xác định được phương hướng, hắn chỉ có thể dựa vào đại khái phương vị mình tính ra, đi về phía chủ đảo Phổ Đà sơn.
Mà trong hải vụ cách bọn họ không xa, chỗ mi tâm Võ Minh dán một tấm phù lục loé lên thanh quang, hai mắt hơi sáng quang mang màu vàng nhạt, nhìn rõ cảnh tượng trong sương mù.
Thấy hai người Thẩm Lạc cũng không bị khốn trụ, đồng thời còn chạy ra phía bên ngoài Mê Vụ hải vực, gã không khỏi hừ lạnh một tiếng, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước đuổi theo hai người.
Qua ước chừng nửa khắc đồng hồ, Thẩm Lạc mặc dù một đường gập ghềnh vừa đi vừa nghỉ, chung quy lại tìm đúng phương hướng, đi tới biên giới Mê Vụ hải vực, phía trước đã mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi hùng vĩ.
"Ha ha, vận khí không tệ, xem bộ dáng là sắp chạy ra rồi." Bạch Tiêu Thiên đứng ở đầu thuyền, "Xẹt" một tiếng, mở ra quạt xếp nhẹ quạt, một bộ khí phái tiêu sái ngự phong trên biển.
Thẩm Lạc một đường ngự thủy đẩy thuyền, giống như người chèo thuyền cho y.
"Không cần ngươi nói giúp, cũng biết. . ." Thẩm Lạc còn chưa nói hết, thần sắc bỗng nhiên biến đổi.
Dưới thuyền đột nhiên sáng lên quang mang, thân thuyền bắt đầu bỗng nhiên gia tốc, không bị khống chế vội vã xông tới phía trước.
Bạch Tiêu Thiên lảo đảo một cái, vội đứng vững thân hình, tưởng Thẩm Lạc đang làm chuyện xấu, quay người định cười mắng vài câu.
Nhưng y vừa mới xoay người, liền bị Thẩm Lạc một phát bắt được cổ tay, trực tiếp ngự kiếm nhảy lên bầu trời.
Hai người vừa mới bay lên, chiếc thuyền phía dưới mất khống chế đột nhiên đâm vào một khối đá ngầm màu đen nhô ra mặt biển, ầm ầm vỡ vụn, mảnh vụn bay tứ tán.
"Chuyện gì xảy ra?" Thần sắc Bạch Tiêu Thiên biến đổi, nhíu mày hỏi.
"Chỉ là ra oai phủ đầu mà nói, thật có chút quá mức." Thẩm Lạc nhíu mày lên, trong mắt có mấy phần tức giận.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, nước biển phía dưới bắt đầu rung động "Rầm rầm", một vòng xoáy hơn mười trượng trong biển bắt đầu nổi lên, ở trong mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen to lớn đang nổi lên.
"Đi."
Thẩm Lạc quyết đoán, kéo Bạch Tiêu Thiên lướt ra phía ngoài Mê Vụ hải vực.
Hai người vừa mới bay ra bên ngoài, sau lưng lập tức tiếng thét đại tác, mười mấy sợi xích sắt màu đen tráng kiện không gì sánh được từ trong vòng xoáy bắn nhanh ra, như xúc tu bạch tuộc đâm thẳng tới bọn hắn.
Thẩm Lạc chăm chú nhìn lại, chỉ thấy phía trên xích sắt khắc rõ đạo đạo phù văn, chỗ đỉnh còn có từng dùi nhọn, phía trên lóe hàn quang đen nhánh, đâm thẳng tới bọn hắn.
"Cơ quan pháp trận. . ." Hắn nhíu mày, lập tức cùng Bạch Tiêu Thiên phân tán ra.
Xiềng xích màu đen kia thấy hai người phân tán ra, cũng tự phân tán đâm về phía hai người Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc căn bản không có ý định dây dưa, dưới thân toả ra ánh trăng, thân hình như na di tuỳ tiện tránh qua, tránh né ba đầu xiềng xích đâm tới.
Chỉ là còn không đợi hắn thoáng buông lỏng một khắc, sau lưng đột nhiên tiếng gió đại tác, ba sợi xiềng xích vừa mới tránh thoát vậy mà đột nhiên quay đầu, đâm tới hậu tâm hắn
Thẩm Lạc cũng không quay đầu lại, tay vung lên, một vệt kim quang sáng lên sau người, hiện ra một thanh Long Giác Kim chùy bắn nhanh tới, "Ầm" một tiếng, đánh trúng xiềng xích màu đen.
Một cỗ lực đạo to lớn chấn động đến, làm cho trong lòng Thẩm Lạc hơi ngạc nhiên, lực lượng pháp trận này lại lớn hơn nhiều so với hắn đoán.
"Bạch Tiêu Thiên, cơ quan này có pháp trận cung cấp lực lượng, chúng ta không thể địch lại. Mau đi hướng Phổ Đà sơn, các trưởng lão trong môn lý nào lại ngồi yên không quan tâm." Thẩm Lạc bay ngược lên, cao giọng hô.
Bạch Tiêu Thiên đáp ứng, cùng Thẩm Lạc bay về phía Phổ Đà sơn.
Nhưng hai người đi càng nhanh, xiềng xích màu đen sau lưng đuổi theo càng nhanh, bọn hắn vừa mới bay ra phạm vi mê vụ, bảy tám đạo xiềng xích đã lần nữa đuổi theo.
Thẩm Lạc toàn lực vận chuyển công pháp vô danh, hai tay đột nhiên ấn xuống, nước biển dưới thân gào thét tới, theo hai tay của hắn kéo lên một cái, hải vực phía dưới lập tức nhấc lên một trận thao thiên cự lãng.
Mười mấy vòi rồng nước to như thủy thùng đột ngột từ mặt biển mọc lên, xông vào không trung, va chạm cùng xiềng xích màu đen, bắn tung tóe lên vô số sóng nước, phát ra trận trận thanh âm "Ầm ầm".
Cảnh tượng gây ra thanh thế thật lớn này, lập tức dẫn tới đại lượng đệ tử Phổ Đà sơn vây xem.
Có người từ trên chủ đảo Phổ Đà sơn bay lượn đến, treo ở không trung quan sát, có người nhảy xuống thuyền tới gần trăm trượng dò xét, có người thì đứng ở rìa chủ đảo, từ xa nhìn về phía bên này.
Ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết hai người kia làm sao lại xúc động cơ quan pháp trận trong biển.
Thẩm Lạc một kích đánh lui xiềng xích công kích, cùng Bạch Tiêu Thiên tiếp tục bay về phía chủ đảo. Ai cũng không chú ý tới, phía dưới nước biển đang có một mảng lớn bóng ma màu đen, cũng lan tràn về phía chủ đảo, tốc độ so với bọn hắn còn nhanh hơn mấy phần.
"Ầm ầm "
Sau một lát, một trận tiếng vang trầm trầm từ đáy biển truyền đến, trên mặt biển phía trước hai người đột nhiên dâng lên một ngọn sóng cao hơn mười trượng, mấy trăm đạo xiềng xích màu đen xếp thành một đường, như khổng tước xòe đuôi từ đáy nước dâng lên, từng sợi thăng nhập lên bầu trời, sau đó tất cả đều quay ngược lại bay về phía hai người Thẩm Lạc.
Hai người Thẩm Lạc thấy thế, thần sắc đều trở nên ngưng trọng.
Bọn hắn đồng thời vung tay lên, một người gọi ra Long Giác Chùy, một người gọi ra Hàng Ma Xử, tự mình kết động thủ quyết vung lên, hai loại bảo vật đều toả ra ánh sáng chói lọi.
"Đi." Bạch Tiêu Thiên quát nhẹ một tiếng.
Trên thân y sáng lên một tầng hào quang màu vàng, cả người như bị vàng lỏng đổ lên, toàn thân bao phủ kim mang.
Thẩm Lạc thì toàn lực thôi động Long Giác Chùy, kim quang ngoại phóng, ngưng tụ thành một hư ảnh đầu rồng to lớn, hắn ẩn thân trong đó, trực tiếp bắn thẳng đến xiềng xích màu đen đối diện.
Như có một trận tiếng long ngâm vang lên, xiềng xích màu đen đụng vào kim quang long ảnh ngoài thân Thẩm Lạc, nhao nhao bắn ra, bay ngược về bốn phương tám hướng.
Trong đó một sợi xiềng xích va chạm chính giữa mũi nhọn Long Giác Chuỳ, chỗ cả hai va chạm có một đoàn kim quang nổ tung, sợi xiềng xích kia lập tức bị đánh bay ra hơn trăm trượng, bay thẳng đến một chiếc thuyền khác.
Trên thuyền kia, giờ phút này đang đứng một thiếu nữ tuổi không lớn lắm, bất quá tu vi Tích Cốc sơ kỳ mà thôi.