"Ta xưa nay yêu thích du lịch, vốn muốn đi vịnh Đông Hải nhìn cảnh đẹp bát ngát của hải vực, nhưng khi đi đường tắt qua Bình Khâu huyện lại nghe người ta nói Đại Lịch sơn có hố trời phong cảnh đẹp tuyệt mỹ, nên mới đi tới nơi đây. Lần này thấy được cảnh sắc như vầy, quả nhiên chuyến đi này không uổng." Đuôi lông mày của Thẩm Lạc đuôi lông mày hơi động một chút, như nghĩ tới điều gì, vừa nói, giơ ly rượu lên kính cảnh đẹp ngoài cửa sổ, uống một hơi cạn sạch.
Thanh Mai Tửu vào cổ họng, tạo nên một cỗ vị chua ngòn ngọt, nuốt vào lại nổi lên hơi nóng kỳ lạ của mùi rượu. Nó lan ra tới đầu lưỡi và giữa cổ họng, khiến cho hắn không khỏi nhíu mày một cái, có chút vui vẻ.
"Ha ha, hiện tại là ban ngày còn nhìn không ra điều gì, đến ban đêm ánh trăng ở hố trời mới là tuyệt nhất. Nhưng trong khoảng thời gian này lại có mưa dầm liên miên, trong đêm nếu là bị đám mây dầy đặc che khuất, thì cũng không thấy được gì." Ngao Hoằng cũng tự rót tự uống nói.
Lúc này, đồ ăn ở khách sạn cũng lần lượt được bưng lên, Thẩm Lạc và Ngao Hoằng cũng uống và nói chuyện phiếm với nhau.
Qua ba lần rượu, đồ ăn qua ngũ vị, hai người trò chuyện coi như ăn ý, lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tạp nhạp tiếng bước chân. Bọn hắn đồng thời quay đầu nhìn qua, liền thấy màn cửa vải bông ngoài cửa lớn đã vén lên, có mấy người đi vào.
Tất cả mấy người kia đều mặc áo tơi nặng nề, trên đầu cũng đều mang mũ rộng vành bằng tre, sau khi vào nhà liền cởi ra, treo cạnh cửa hoặc để xuống dựa tường.
Người cầm đầu trong đám người là lão giả râu ngắn thân hình cao lớn, hai mắt sáng ngời có thần, tinh thần quắc thước. Mặt khác có hai người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch hình như có bệnh, khuôn mặt và dáng người đều không khác nhau nhiều, giống như là hai anh em sinh đôi.
Trừ ba người này ra, còn có một nữ tử thân hình quyến rũ, nhưng trên mặt ả lại che một lớp vải đen, không thấy rõ lắm khuôn mặt.
Dưới lớp áo tơi của bốn người, tất cả đều mặc y phục ngắn màu nâu, bên hông lại cuộn từng vòng lớn dây gai to bằng ngón cái. Hai bên chân họ đều dính bùn đất, dường như là mới từ vũng bùn ở trong rừng đi ra.
"Ui, Trần chưởng quỹ, trong tiệm có khách mới đến rồi à?" Lão già râu ngắn cầm đầu nhìn thoáng qua hau người Thẩm Lạc, cười tủm tỉm nói.
Nghe giọng nói kia, giống như là rất quen thuộc với chưởng quỹ mập lùn của khách sạn.
"Lư lão ca, còn không phải do các ngươi sau khi tới nơi này mang theo nhân khí à, bằng không những năm qua vào thời tiết này, trừ bọn ngươi những người hái yến, làm gì có người nào chịu đến nơi thâm sơn cùng cốc này?" Chưởng quỹ mập lùn cười ha hả nói.
"Người hái yến?" Trong lòng Thẩm Lạc hơi ngạc nhiên.
Nghề này hắn cũng không xa lạ gì, chính là thu thập tổ yến đi bán, tiệm thuốc nhà hắn cũng thường cùng người hái yến liên hệ.
"Ha ha, vẫn là như cũ, làm ấm lên vài bầu rượu, thêm mấy món đồ ăn, đưa đến gian phòng cho chúng ta. Trong sảnh này tứ phía đều hở, gió thổi lạnh tới sương cốt đấy." Lão giả râu ngắn nói một tiếng, liền tự mình đi lên lầu.
Ba người còn lại cũng đều đi theo lên lầu.
Có đều tên nữ tử che mặt đi sau cùng kia lúc leo lên thang lầu, dường như nhìn về cửa sổ bên này một chút, cũng không biết là đang nhìn Thẩm Lạc, hay Ngao Hoằng.
"Nghe lão ca kia kiểu nói vậy, đúng là cảm thấy có chút lạnh, Trần chưởng quỹ, mang bầu rượu này hâm nóng lại dùm đi." Thẩm Lạc nói, bọc áo choàng trên người lại, quay về phía chưởng quỹ hô.
"Được rồi." Tiểu nhị đã ra phía sau phụ nấu ăn, nên chưởng quỹ liền tự mình chạy tới.
Thẩm Lạc gặp lão đi tới gần, giả bộ lơ đãng hỏi:
"Nghe người ta nói khoảng hai ba tháng, lúc vào mùa mưa, côn trùng sinh sôi thịnh vượng, chim én có đồ ăn sung túc, nước bọt bài tiết thịnh vượng, là thời điểm sản xuất tổ yến phẩm chất tốt nhất. Đây cũng là thời gian hái tổ yến phù hợp nhất, sao mấy người này đến cuối tháng tư, còn không có rời đi?"
"Khách quan nói đó là Kim Ti Yến bình thường, ở hố trời trên vách đá của Đại Lịch Sơn này, có một loại tên là 'Vũ Yến' sinh hoạt đặc thù. Bọn chúng bài tiết nước bọt làm tổ thời gian dài hơn so Kim Ti Yến đến một tháng, trước mắt mới chính là thời điểm thích hợp." Trần chưởng quỹ nghe vậy, cười giải thích.
"Thì ra là thế, là tại hạ hiểu biết nông cạn." Thẩm Lạc gật đầu nói.
"Không phải thế, là do Vũ Yến kia tổ yến có phẩm chất không bằng Kim Ti Yến, thành ra danh tiếng không có nên khách quan mới không biết đến. Hơn nữa, hàng năm cũng chỉ có bọn họ ở thời gian này lại đến thu thập." Trần chưởng quỹ cười nói.
Nói xong, lão liền vội vàng đi dặn dò những người kia thu xếp cơm canh.
Thẩm Lạc và Ngao Hoằng tán gẫu vài câu, thỉnh thoảng liếc một chút phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cùng lúc đó, trên lầu một gian trong phòng khách, lúc trước bốn tên người hái yến kia cũng ngồi vây quanh tại một cái bàn bên cạnh.
"Hai người ngồi dưới lầu bên cạnh cửa sổ, nếu ta không nhìn lầm thì đều là kẻ tu hành, chỉ sợ đều vì Bích Nhãn Kim Thiềm kia mà tới." Tên lão giả râu ngắn, thần tình nghiêm túc, không có nửa điểm ý cười, mở miệng nói.
"Dám cùng chúng ta tranh đoạt, giết là được." Hai tên nam tử sắc mặt trắng bệch trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, cùng nói một lời.
"Hừ, giết người dễ dàng vậy à, ngươi có biết bối cảnh của bọn họ không? Phía sau còn có hay không những người khác trợ giúp? Rước lấy càng nhiều phiền phức thì phải làm sao?" Nữ tử kia như cũ vẫn che mặt, hừ lạnh một tiếng nói.
"Dư Hinh đạo hữu nói không sai, tình huống trước mắt cũng không rõ, không thể hành động thiếu suy nghĩ." Lão giả râu ngắn gật đầu, nói.
"Đồng Quán tiền bối, không nói tới việc kia, vậy lần này chúng ta thật sự có thể bắt được Bích Nhãn Kim Thiềm sao?" Nữ tử che mặt được xưng là Dư Hinh, lông mày chau lên, hỏi.
"Chúng ta đã liên tục tới đây ngồi chờ năm năm, Kim Thiềm chỉ có vào lúc cuối mùa mưa bị tiếng sét đánh thức, mới có thể hiện thân một lần. Lúc trước nhiều lần đều để mất cơ hội bắt nó, lần này chúng ta đã sớm bố trí xuống bẫy rập, tất nhiên sẽ không để cho nó dễ dàng chạy thoát." Lão già râu ngắn tên Đồng Quán nắm chặt hai tay, ánh mắt sáng lên nói.
"Vậy quá tốt rồi. Chỉ cần lần này thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta liền có thể tiến vào tổng đàn, gặp mặt Thánh Chủ phải không?" Dư Hinh có chút vội vàng hỏi.
"Việc này ngươi yên tâm, nếu có thể đoạt được Kim Thiềm, chiến công của ngươi tự nhiên đầy đủ để gặp mặt Thánh Chủ." Đồng Quán gật đầu nói.
Dư Hinh đạt được câu trả lời chắc chắn này thì cảm thấy hài lòng, liền cáo từ rời đi, trở về gian phòng của mình.
"Đồng lão, ta luôn cảm thấy họ Dư này không thể tin?" Hai tên nam tử trẻ tuổi mở miệng lần nữa, lại cùng nhau nói ra.
"Nàng gia nhập Luyện Thân đàn chúng ta, thời gian có chút ngắn ngủi, hoàn toàn chính xác nên đề phòng thêm. Dù vậy mấy ngày nay ở chung, cũng có thể nhìn ra được, tâm của nàng xác thực hướng về tổng đàn. Trước tới giờ nàng làm việc cũng không hề qua loa, lợi dụng được chính là một trợ thủ đắc lực." Đồng Quán chậm rãi nói ra.
"Vậy lợi dụng xong sau. . . Có thể hay không?" Một người trong hai tên nam tử trẻ tuổi, lần thứ nhất độc lập mở miệng nói.
"Phong Sơn, trên đầu chữ sắc có cây đao, ngươi tính chó không đổi được lại muốn đớp cứt sao?" Một người khác trừng mắt giận dữ, nói.
"Phong Thủy, ca ca chỉ có niềm vui thú nhiêu đó, ngươi cũng muốn quản?" Tên còn lại bất mãn lầm bầm.
"Được rồi, hết thảy đều chờ đến khi nhiệm vụ lần này hoàn thành lại tính, trong lúc đó ai cũng không được phép gây chuyện thị phi. Nếu không chúng ta ai cũng đừng nghĩ có quả ngon để ăn." Đồng Quán quát một tiếng chói tai, hai huynh đệ kia lập tức liền ngậm miệng lại.
Sau khi im lặng một lát, Đồng Quán hít một hơi nói: "Mọi việc sẵn sàng, chỉ chờ sấm sét."