Sau khi thống nhất xong, Thẩm Lạc liền giao ngựa lại cho vợ chồng Vu Đại Đảm chăm sóc, bản thân lập tức nâng thuyền đẩy xuống mé sông.
Lúc xuất phát, Vu Đại Đảm vẫn không quên dặn dò kỹ càng một hồi, sợ hắn gặp chuyện gì bất ngờ. Thẩm Lạc với việc này tất nhiên cũng không dám thờ ơ, mà còn cẩn thận ghi nhớ hoàn cảnh từng khúc sông cũng như các công việc cần phải lưu tâm.
Người đàn bà kia chuẩn bị thêm nước sạch trên thuyền, sau đó lại mang thêm mấy khối bánh nướng và một ít thịt khô được gói trong một bọc vải bố để Thẩm Lạc mang theo ăn khi lên thuyền.
Thẩm Lạc cũng khó mà từ chối thịnh tình này, bèn thu bọc vải lại.
Thuyền ô bồng(1) nhỏ xuôi theo theo dòng nước xiết trôi đi. Thẩm Lạc đứng đầu thuyền, tay nắm cây sào trúc nhưng không dùng để đẩy thuyền mà đưa qua lại hai bên mạn thuyền, thăm dò đá ngầm dưới lòng sông.
Rất nhanh, thuyền nhỏ liền băng qua từng đám, từng đám cỏ lau nước cao ngang người, tiến vào trong một bãi cỏ lau lớn.
Căn cứ theo lời kể của Vu Đại Đảm, khúc sông này mà một nhánh lớn của sông Loan Thủy, thế nước đoạn sông này càng xuôi càng chảy xiết. Khi thuyền nhỏ mới vào, tốc độ còn chưa tính là nhanh quá, nhưng càng trôi đi thì tốc độ càng tăng nhanh, vậy nên Thẩm Lạc không thể không bắt đầu đưa sào thăm dò đáy nước, cũng là để giảm tốc độ con thuyền.
Chỉ là hắn chèo thuyền thực không thuận tay, với mặt nước phẳng lặng thì không sao, ở giữa dòng nước xiết thế này, dù hắn hết sức tập trung vẫn không thể tránh khỏi va chạm.
“Phành, phành, phành.”
Thuyền nhỏ lắc trái đảo phải, liên tiếp va chạm với đá ngầm dưới sông khiến đám nhạn nước, vịt trời trong bãi lau sâỵ cả kinh nhao nhao bay lên.
Đụng phải một vài chỗ có cả xoáy nước lẫn đá ngầm lớn, hắn còn phải dốc hết sức chống sào đẩy thuyền ra, nếu không một khi bị cuốn vào, chỉ cần hơi sơ sểnh chút e rằng sẽ bị lật thuyền ngay.
Thẩm Lạc rất nhanh thấy cả người mỏi nhừ, mồ hôi túa ra, mắt cũng hơi hoa lên, chỉ là thế nước thế này không cho phép hắn nghỉ ngơi, chỉ có thể cắn răng gắng gượng chống đỡ.
Trên đường đi, hắn hết sức lưu ý hai bên bờ sông, quan sát xem dòng sông có chỗ nào thu hẹp không, có điều vì lau sậy mọc vừa cao vừa dày cản trở tầm quan sát khá nhiều nên hắn không thể thấy rõ ràng được, chỉ có thể tận sức dựa vào thế nước mà phán đoán.
Dù sao thì chỗ lòng sông hẹp thì tốc độ dòng nước cũng sẽ tăng nhanh.
Thẩm Lạc cứ vậy theo dòng trôi đi bảy, tám dặm. dọc đường không đụng phải bãi đá ngầm nào nhưng lại đụng không ít bãi bồi giữa lòng sông.
Thuyền của hắn lúc này đang đi qua khe nước giữa hai bãi bồi.
Trên hai bãi bồi đều là cỏ lau mọc đầy xanh ngát. Đoạn giữa hai bãi bồi này tổng thể trông như một con đường thủy tự nhiên, thuyền nhỏ mới vào trong đó, tốc độ đột nhiên tăng cao rồi bất thình lình xông ra ngoài.
“Phành”, một âm thanh trầm đục vang lên. Thuyền nhỏ khi lao ra khỏi vùng lau sậy đột nhiên chấn động dữ dội.
Thân hình Thẩm Lạc chao đảo, mém chút là rớt từ trên đầu thuyền xuống.
Hắn chống sào trúc, ổn định thân hình rồi đưa mắt đảo qua phía trước, chỉ thấy đầu thuyền đã đâm vào một bãi loạn thạch có phạm vi khoảng mấy chục trượng, may là thuyền nhỏ được đóng bằng gỗ tốt nên không bị đụng hỏng.
Không giống như những bãi đất bồi dọc đường, trên bãi loạn thạch này chỉ thấy toàn là bùn cát và những hòn đá cuội màu trắng xám lớn cỡ năm tay, còn chỗ đầu thuyền bị va chạm lại thấy một khối đá màu lớn màu nâu.
Tảng đá chẳng những trông thô nhám lồi lõm một cách cổ quái, hơn nữa chỉ lộ một đoạn chừng hai xích lên khỏi mặt nước còn phần lớn còn lại nằm chìm trong nước sông.
Mà đầu thuyền vừa vặn cắm đúng vào chỗ lõm của tảng đá ngầm(2), may mắn không bị hư hỏng gì.
Thẩm Lạc quan sát hai bên bờ sông một lát, phát hiện lòng sông đoạn này rõ ràng thu hẹp lại rất nhiều, khóe miệng lộ vẻ vui mừng.
“Đường sông thu hẹp, bãi loạn thạch, đá ngầm dưới sông, nhìn qua có lẽ đúng là chỗ này rồi.” Thẩm Lạc lẩm bẩm tự nói.
Theo lời Vu Diễm kể, nơi tổ tiên nhà họ tìm được cuốn Vô Danh Thiên Thư kia chính là một bãi loạn thạch, rất giống với hoàn cảnh trước mắt Thẩm Lạc bây giờ.
Vốn nghĩ cần phải vất vả tìm kiếm một phen, không ngờ cũng không tốn công sức lắm.
Thẩm Lạc ném cây sào trúc lên bãi loạn thạch, khom người buộc dây thừng đầu thuyền vào tảng đá kia, xong dùng sức quấn chặt mấy vòng, đợi tới khi chắc chắn thuyền sẽ không trôi đi theo dòng nước mới đặt mông xuống, đổ vật người nằm trên khoang thuyền.
Suốt đoạn đường vừa rồi, hết chèo rồi chống, hắn sớm đã sức cùng lực kiệt, giờ đừng nói tới xuống sông tìm thiên thư, đến nhảy khỏi đầu thuyền thôi cũng chẳng có sức làm.
Thẩm Lạc nghỉ ngơi một lúc lâu, ăn chút lương khô xong lại nghỉ thêm một lát rồi mới đứng dậy.
Hắn lấy một cuộn dây thừng loại to bằng ngón cái từ lòng thuyền ra, buộc chặt một đầu dây vào phần nổi của khối đá, đầu còn lại đem quấn hai vòng quanh lưng mình, sau đó liền nhảy xuống thuyền, tiến về bãi loạn thạch.
Bãi loạn thạch có dạng hình thoi hẹp dài, nhọn ở hai đầu nam – bắc, nằm song song dòng nước. Tảng đá kia nằm lặng yên ở đầu phía tây bãi đá. Thẩm Lạc đứng cạnh nó, đưa mắt bắt đầu quan sát đánh giá nước sông phía dưới.
Chỉ thấy nước sông tối tăm, tỏa mùi tanh nhàn nhạt, chỗ nước ở gần bãi đá nổi bọt nước trắng xóa, mặt sông phía xa xa có những xoáy nước lớn nhỏ không đều, cơ bản không thể thấy tình hình phía phía dưới.
Hắn lấy lại bình tĩnh một chút, thò một chân xuống, cẩn thẩn từng chút bước vào trong làn nước.
Kết quả là đá ở mép nước nằm rất thưa, chỉ chịu chút lực liền thình lình trượt xuống phía dưới.
Một cước của Thẩm Lạc bất ngờ không có điểm tựa, kéo theo cả người ngã ùm xuống sông.
Nước sông chỗ này rất sâu, cả người hắn chìm vào trong nước lại bị dòng nước xiết mãnh liệt cuốn tới, lưng liên tiếp mấy lên lên khối đá khiến hắn không nhịn nổi há mồm ra, tức thì bị sặc nuốt vào mấy ngụm nước sông pha lẫn bùn cát.
Dưới cảm giác kinh hoảng, hắn vội vàng giãy giụa xoay ngươi, hai tay ôm chặt khối đá rồi lên trên. Đầu vừa nhô lên khỏi mặt nước, hắn vô thức hít mạnh một hơi, ngay sau đó ho khan kịch liệt một hồi.
“Khục khục…”
Thẩm Lạc mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, đưa tay lau nước trên mặt, trong lòng vẫn còn chút hoảng hốt.
“Nơi này đúng là nguy hiểm thật, có điều nếu không vậy thì Vô Danh Thiên Thư kia cũng sẽ không ở đây lâu đến vậy mà không bị ai tìm thấy.” Nghĩ thế, khát vọng trong lòng Thẩm Lạc với cuốn Vô Danh Thiên Thư kia càng trở nên mãnh liệt.
Lần này, Thẩm Lạc hít sâu một hơi, tay bóp mũi rồi mãnh liệt trầm mình xuống nước, một tay vịn tảng đá sau lưng, vừa cẩn thận dò dẫm vừa tiến xuống thêm từng chút, từng chút một.
Sau khi đã chìm hẳn xuống nước, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện nước dưới sông có chút vẩn đục, cơ bản không thể nào nhìn rõ ràng cũng không cách nào nhìn được quá xa, chỉ có thể dựa vào tảng đá ngầm kia, tận lực quờ quạng hướng xuống phía đáy sông.
Điều khiến hắn bất ngờ là chỗ sông này lại rất sâu, đợi tới khi chân hắn chạm vào đất bùn ở đáy sông thì hắn cũng đã hết hơi.
Hắn cố nén nhịn cảm giác tức ngực khó thở, nỗ lực mở lớn hai mắt nhìn về phía bãi loạn thạch dưới đáy sông, giữa hoàn cảnh mờ mờ ảo ảo lại thấy nơi đó hình như có một hốc đá hoặc hố bùn nhìn không rõ nông sâu, hắn vội vàng đưa tay quờ quạng.
Chỉ là mới quờ quạng được giây lát, vì thiếu dưỡng khí do nín thở lâu, đầu óc hắn lúc này đã trở nên mơ màng, ngực nặng trĩu, chỉ có thể vịn khối đá kia ngoi lên lại mặt nước.
Vừa lên lại, Thẩm Lạc liền há miệng hít lấy hít để, ngực phập phồng liên tục.
Sau khi hơi thở đã bình ổn lại một lúc, hắn lại thả mình xuống, lặn về phía đáy sông.
Lần này vì tranh thủ thêm chút thời gian ở đáy sông, hắn lặn nhanh hơn rất nhiều, khi vừa chạm đáy liền bắt đầu dò dẫm ngay lập tức.
Chỉ là đáy nước tối tăm lại có thêm bùn cát nổi lên khiến con mắt gần như chẳng giúp ích được gì, hắn chỉ có thể như con ruồi không đầu, không ngừng quờ loạn.
Chỉ sau chốc lát hơi thở đã dùng hết, hắn chẳng còn cách nào lại phải ngoi lên.
Đợi một thoáng sau khi đã hồi phục lại, hắn lại vội vàng đâm đầu lặn xuống đáy sống, lại bắt đầu mò mẫm tìm kiếm khắp bốn phía bãi loạn thạch.
Sau mấy lần như thế, khi nổi lên mặt nước để thở, cả người hắn vừa lạnh vừa mệt mỏi, bờ môi cũng bắt đầu tím tái.
Hắm ôm khối đá lớn kia, hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời phía Tây, phát hiện trời đã dần ngả về chiều.
“Thử lại lần nữa…”
Thẩm Lạc nhíu mày tập trung, hít mạnh một hơi lớn rồi lại tiếp tục trầm mình xuống nước lặn về phía đáy sông.
Những hốc đá hố bùn ở dưới khối đá ngầm có lẽ đều đã bị hắn thăm dò mấy lần rồi nên hắn liền vòng qua khối đá, bơi về phía rìa phía Nam bãi loạn thạch, đồng thời bàn tay vẫn dán xuống đáy sông mò mẫm.
Lần này, khi tay phải hắn thò vào trong một cái lỗ không để tìm kiếm, đầu ngón tay hắn bỗng chạm vào một thứ cho cảm giác không hề giống một viên đá.
Chú giải:
*. Tham = dò xét, kiểm tra hay trực tiếp hơn là sờ soạng, quờ quạng kiểm tra. hà = sông. Vì Thẩm Lạc làm nhiều trò ở chương này nên mình không dịch hẳn tiêu đề chương ra.
1. Thuyền ô bồng: Loại thuyền ở giữa khoang thuyền có tối thiểu là một khung hình bán nguyệt, trên khung có dán giấy dầu hoặc phủ, lợp thứ gì đó che nắng, tránh mưa.
2. Khối đá mà Thẩm Lạc hay bám vào trong chương này có nguyên văn Hán Việt là Hà Tiều - Hán tự: 河礁, có hình dạng kích cỡ khá tương tự rặng san hô hoặc tổ hợp ghềnh đá liền mạch chứ không phải là một khối đá đơn thuần, vì ngắn gọn mình chỉ gọi nó là khối đá.