“Bản thân Âm khí không có chút linh trí nào, chỉ thuần túy là chút khí tức âm hàn của vài sinh linh sau khi chết ngưng tụ lại, nhưng nếu tính mọi khả năng thì nó cũng có thể tạo ra Tà túy cấp thấp nhất. Về việc ngươi khi phát tác, cả người chuyển xanh, khí lực trở nên lớn vô cùng, thậm chí không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi đó, đây cũng chỉ đơn giản là biểu hiện tiêu cực của âm khí sau mỗi một đoạn thời gian mà thôi. Cũng bởi thân thể ngươi yếu nhược sẵn, đổi là một nam tử khỏe mạnh khác thì thứ Âm khí kia vừa vào cơ thể là sẽ bị chế trụ ngay, cơ bản chẳng có gì bất thường xảy ra. Về thứ ta quán chú vào cơ thể người chính là một luồng Tiểu Hóa Dương Công chi lực mà ta tu luyện nhiều năm, nó có thể khắc chế các thứ âm hàn.” La đạo nhân giải thích một hồi dài.
“Thì ra là vậy, lần này đúng là may mắn được đạo trưởng ra tay tương trợ.” Thẩm Lạc nghe tuy nửa hiểu nửa không nhưng vẫn cung kính cảm ơn.
“Ngươi đã có tín vật lại đưa số tiền lớn, ta ra sức cũng là chuyện nên làm. Đáng tiếc là người trải qua một thời gian bị Âm khí giày vò, chỉ e thời gian còn lại không nhiều.” La đạo nhân gật gật đầu xong đột nhiên nói một câu cảnh tỉnh.
Thẩm Lạc nghe thấy thần sắc không khỏi buồn rầu, có điều hắn lập tức nghĩ ra việc gì đó, xong liền chắp tay cúi đầu thi lễ với đạo trưởng mặt đỏ rồi nói:
“Đạo trưởng chính là cao nhân đắc đạo, chắc hẳn ngài sẽ có phương pháp kéo dài tuổi thọ. Những thứ khác không dám nói, như luồng lực dương cương khi nãy của ngài, vãn bối thấy vô cùng hữu ích với thân thể mình.”
“Phải phải! Kính xin đạo trưởng từ bi cứu giúp Lạc nhi. Chỉ cần có thể kéo dài tính mệnh con trai ta, điều kiện gì cũng có thể. Thẩm gia thứ gì không dám nói, tiền tài vẫn là có một chút.” Thẩm Nguyên Các cũng bừng tỉnh đại ngộ, liên tục chắp tay nói với đạo nhân.
“Ha ha, nói chữa trị triệt để thì bản đạo nhân cũng chưa có bản lĩnh lớn thế. Nhưng nếu là cải thiện thể chất Thẩm công tử, kéo dài tuổi thọ một chút thì Xuân Thu chúng ta cũng có vài cách.” La đạo nhân đắc ý cười ha ha xong lại giữ nét cười như không cười, đáp.
“Xin đạo trưởng chỉ điểm bến mê.” Thẩm Lạc nghe thế liền vui mừng, khom lưng thi lễ thêm lần nữa.
Thẩm Nguyên Các cũng đưa ánh mắt chờ mong nhìn vị đạo nhân này.
“Trước hết, bản quán có một bí dược tên Hồng Huyết Tán, nếu phục dụng lâu dài thì hẳn có thể cải thiện dần thể chất của ngươi. Có điều thuốc này nguyên liệu quý hiếm, phối chế lại không dễ, tuyệt không phải thứ người ta có thể dễ dàng mua được. Tiếp nữa, như Thẩm công tử đã nói, Tiểu Hóa Dương Công chi lực đúng là có lợi với thân thể. Nếu ngươi tu luyện tới mức đại thành thì chuyện gì không dám nói, sống thêm hai, ba mươi năm tuyệt không thành vấn đề. Không biết Thẩm công tử chọn cái nào?” Đạo nhân mặt đỏ nhìn Thẩm Lạc, từ tốn nói.
“Tất nhiên là cả hai, mong đạo trưởng thành toàn.” Thẩm Lạc không chút do dự đáp.
Thẩm Nguyên Các ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục.
“Ha ha… Hồng Huyết Tán thì không tính, chỉ cần nhà ngươi bỏ ra tiền thì bán một chút cũng không sao. Nhưng Tiểu Hóa Dương Công chính là bí thuật của bản quán, sao có thể tùy tiện truyền cho người ngoài. ”
Sắc mặt Thẩm Nguyên Các hơi khó coi, miệng liên tục hứa hẹn một loạt điều kiện nhưng La đạo nhân vẫn cứ liên tục lắc đầu.
Thẩm Lạc ở bên nghe một lúc lâu xong đột nhiên nói:
“Nếu quý quán không truyền cho người ngoài, vậy với đệ tử thì hẳn quý quán có thể quang minh chính đại truyền dạy Tiểu Hóa Dương Công nhỉ.”
Thẩm Nguyên Các nghe thế mặt mũi thoáng đổi sắc, miệng muốn nói lại thôi.
“Thẩm công tử nói đùa sao. Ngươi bằng lòng vứt bỏ vinh hoa phú quý hiện tại để tới bản quán làm một đệ tử bình thường?” La đạo nhân tắt nụ cười, đưa mắt nhìn Thẩm Lạc xong khuôn mặt lần đầu trở nên nghiêm nghị.
“Nếu mạng nhỏ còn không giữ được thì có vinh hoa phú quý nhiều nữa cũng ích chi? Ta giờ muốn hỏi La đạo trưởng, ngài có bằng lòng nhận tên đệ tử không ra gì này chăng?” Thẩm Lạc mỉm cười khom người hỏi lại.
“Muốn bái ta làm thầy luôn sao?” La đạo nhân dường như càng thêm kinh ngạc.
“Đúng vậy, ta với các cao nhân trong Xuân Thu quán đều không quen biết, họ có thể thu nhận ta hay không chẳng có chút gì chắc chắn, tự nhiên bái đạo trưởng làm sư là đúng đắn nhất. Hơn nữa bản lĩnh của đạo trưởng vừa rồi ta đã chính mắt thấy, ta tin tưởng chắc chắn mình không tìm sai sư phụ. Đạo trưởng hẳn cũng có tư cách để thu nhận đệ tử.” Thẩm Lạc nghiêm túc đáp.
La đạo nhân nghe xong liền im lặng không nói nhưng thần sắc phảng phất có chút động tâm.
Khuôn mặt Thẩm Nguyên Các biến hóa bất định nhưng lão cũng không lên tiếng ngăn cản.
“Thẩm công tử, có vài chuyện ta phải nói trước, nếu ngươi có thể đáp ứng đầy đủ, ta mới có thể thu ngươi làm đồ đệ. Xuân Thu quán tuy không thể xem là Tiên tông đại phái nhưng cũng không phải nơi mà kẻ nào cũng có thể tùy tiện ra vào.” La đạo nhân sau khi đứng lặng im như tượng đánh giá Thẩm Lạc một hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đạo trưởng, mời nói.” Thẩm Lạc quyết đoán đáp.
“Đầu tiên, bằng tình trạng thân thể của ngươi, thiết nghĩ ta không cần giải thích nhiều ngươi cũng hiểu mình cơ bản không phù hợp điều kiện nhập môn của bản quán. Vậy nên nếu người vào bản quán thì chỉ có thể làm một đệ tử ký danh, không cách nào có được bí truyền và đãi ngộ mà bản quán dành cho đệ tử chân chính. Có điều Tiểu Hóa Dương Công, ta có thể nói Chưởng môn sư huynh phá lệ truyền thụ cho ngươi.”
“Cũng được, đa tạ sư phụ!” Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng đại hỉ tới độ đổi luôn cách gọi.
“Đừng vội thế, tiếp sau còn nữa. Nghe kỹ đây, việc bản đạo nhân dẫn ngươi nhập quán cần một cái giá lớn, ta cần Thẩm gia kính dâng một lần hai trăm lượng vàng, sau đó mỗi năm nộp cho đạo quán ngàn lượng bạc trắng mới ngươi mới có thể tiếp tục ở lại trong quán, nếu năm nào không nộp đủ ngân lượng, ngươi nhất định phải rời khỏi Xuân Thu Quán. Mặt khác, Hồng Tuyết Tán kia ta cũng sẽ xin giúp ngươi, giá cả mỗi phần ước chừng trên dưới một trăm lượng bạc trắng.”
Thẩm Lạc dù trong bụng đã tính sẵn nhưng vẫn không khỏi bị công phu sư tử ngoạm của đạo trưởng dọa sợ, đang khi hắn cân nhắc trước sau, toan nói thêm điều gì đó thì Thẩm Nguyên Các ở bên cạnh lại lên tiếng khiến mặt mũi đạo nhân càng thêm vui sướng.
“Chuyện tiền bạc, đạo trưởng không cần bận tâm. Thẩm gia sẽ thanh toán một lần phí mười năm, ta chỉ hy vọng đạo trưởng có thể đảm bảo Lạc nhi ở đó sẽ không bị thiệt thòi lớn nào.”
“Cha, người hà tất phải vậy. Lượng bạc lớn như thế…” Thẩm Lạc cả kinh, vội nói.
“Sản nghiệp Thẩm gia bây giờ vốn một nửa là của con. Chỉ cần kéo dài tuổi thọ cho con, những thứ ngoài thân tính là gì chứ.” Thẩm Nguyên Các liên tục xua tay trấn an.
“Tốt, tốt, tốt! Nếu Thẩm gia đã đồng ý trả giá lớn vậy thì để bản đạo nhân làm chủ, thu nhận Thẩm công tử đây làm đệ tử ký danh.” La đạo nhân vỗ tay cười hớn hở, miệng nói liền ba chữ Tốt.
“Thẩm Lạc, bái kiến sư phụ!”
Thẩm Lạc mời đạo nhân ngồi lên ghế chủ tọa, dập đầu bái ba cái xong hai tay dâng lên một chén trà.
“Đồ nhi, con từ giờ đã là môn hạ đệ tử của ta. Con còn có một sư huynh, đợi tới khi vào quán rồi ta sẽ giới thiệu cho con biết. Vị trí của Xuân Thu quán con cũng biết rồi, chỉ cần trong một tháng tới mang tín vật tới là xem như con chính thức hoàn tất nghi thức nhập quán. Nhớ kỹ, chỉ có thể tới một người, mang theo quần áo đơn giản là được. Mặt khác, đã uống trà bái sư của con, ta cũng không thể không cho con thứ gì. Vừa khéo ở đây ta có có một phần Hồng Tuyết Tán, con trước ăn thử xem hiệu quả thế nào.”
La đạo nhân uống trà xong liền lấy từ trên người ra một hộp nhỏ màu lục, dặn dò cách dùng rồi phiêu diêu bước ra ngoài đại sảnh, một đường rời thẳng khỏi Thẩm gia.
Thẩm Lạc cũng một đường đưa tiễn ra tới tận ngoài đại môn.