Thẩm Lạc nghe vậy không khỏi nhếch nhếch miệng, Huyền Quy Giáp này quả nhiên quý kinh người, giá chính là một kiện cực phẩm pháp khí.
Đám người trong tràng nghe giá này, hơn phân nửa người rục rịch cũng đều tắt tâm tư, muốn nói người có thể xuất ra ba trăm tiên ngọc thì có không ít, nhưng đây chỉ là giá bắt đầu, chân chính giá sau cùng hiển nhiên vượt xa không chỉ số này.
Bọn họ mặc dù chê đắt, nhưng có người không chê, lập tức có người tài đại khí thô xuất thủ, mấy vòng đấu giá sau, giá Huyền Quy Giáp đã đẩy nhanh lên năm trăm tiên ngọc.
Người ra giá là vị nam tử mập lùn mặc hoa phục, khiến những thanh âm khác bị ép xuống.
Nam tử mập lùn với bộ dạng cắn răng nghiến lợi, hiển nhiên đã đưa ra toàn bộ thân gia.
"Năm trăm năm mươi tiên ngọc!" Một thanh âm vang lên.
Là Kim Khôi tướng quân rốt cuộc xuất thủ, một lần tăng giá năm mươi khối tiên ngọc, được xưng tụng tài đại khí thô.
Thân thể nam tử mập lùn run lên, cả người giống như quả cầu da xì hơi, xuội lơ ở đó.
"Ha ha, Kim đạo hữu cũng cảm thấy hứng thú với Huyền Quy Giáp này sao, đã vậy, tại hạ cũng tới tham gia náo nhiệt, năm trăm tám mươi khối tiên ngọc." Miên Nguyệt cư sĩ bên cạnh cười ha ha, cũng đưa tay ra giá.
"Sáu trăm tiên ngọc!" Kim Khôi tướng quân tựa hồ phi thường coi trọng Huyền Quy Giáp, lập tức tăng giá.
"Quan phủ Đại Đường tài hùng thế lớn, bất quá tại hạ cũng có chút vốn liếng, sáu trăm năm mươi tiên ngọc." Miên Nguyệt cư sĩ mở quạt xếp, mỉm cười nói.
Giờ phút này những người trong hội trường an tĩnh lại, không ai ra tay, lẳng lặng nhìn hai người tranh giá.
"Tám trăm tiên ngọc!" Kim Khôi tướng quân không chút do dự, vậy mà một hơi tăng thêm trọn vẹn một trăm năm mươi tiên ngọc, làm mọi người tại đây giật nảy mình.
Thần sắc Miên Nguyệt cư sĩ cũng theo đó trầm xuống.
"Khối Huyền Quy Giáp này, ta nhất định phải có, Miên Nguyệt đạo hữu muốn theo giá thì cứ theo, bất quá cũng không nên táng gia bại sản mới ổn." Kim Khôi tướng quân từ tốn nói.
"Để tại hạ táng gia bại sản? Còn rất sớm đấy, chín trăm tiên ngọc." Miên Nguyệt cư sĩ cười ha ha nói, tựa hồ có chút động khí.
"Một ngàn tiên ngọc!" Kim Khôi tướng quân thấy không đẩy lui được Miên Nguyệt cư sĩ, lông mày cau lại, lần nữa tăng giá.
"Mộ ngàn năm trăm tiên ngọc!" Một thanh âm thanh lãnh đột nhiên vang lên, lại là Thanh Hoa tiên cô một mực im lặng, trực tiếp nghiền ép Kim Khôi tướng quân.
Mọi người tại đây nghe vậy, đều hít sâu một hơi, Xích Thủ chân nhân trên đài cũng ngẩn người, toàn bộ hội trường theo đó yên tĩnh lại, một hồi lâu mới có người xì xào bàn tán.
"Một ngàn năm trăm tiên ngọc? Thanh Hoa đạo hữu thật đại khí phách, Huyền Quy Giáp này mặc dù trân quý, nhưng phân lượng cũng không phải quá nhiều, đáng giá nhiều như vậy sao?" Kim Khôi tướng quân lạnh lùng nói.
"Có đáng giá hay không tuỳ suy nghĩ mỗi người, Kim Khôi đạo hữu nếu muốn vật này thì cứ tiếp tục tăng giá." Thanh Hoa tiên cô bình thản nói ra.
"Hắc hắc, Kim mỗ cũng không phải oan đại đầu, Thanh Hoa đạo hữu nếu muốn vật này, còn ra giá cao một ngàn năm trăm tiên ngọc, Kim mỗ sao lại không giúp ngươi hoàn thành mong muốn." Kim Khôi tướng quân cười hắc hắc, không ra giá nữa.
Lông mày Miên Nguyệt cư sĩ run run mấy lần, cũng không mở miệng.
Trên đài cao, trong mắt Xích Thủ chân nhân lướt qua vẻ vui mừng, Hiên Viên các dự định kiếm khối Huyền Quy Giáp giá khoảng một ngàn tiên ngọc, bây giờ lại vỗ ra giá cao một ngàn năm trăm tiên ngọc.
Dựa theo quy củ Hiên Viên các, những vật đấu giá này phàm vượt qua giá dự định, phần vượt qua thì người chủ trì đấu giá được trích một phần mười, lão được trọn vẹn năm mươi tiên ngọc.
Đây là một bút tài phú không nhỏ à.
Xích Thủ chân nhân thấy trong hội trường không có người tiếp tục ra giá, đang muốn tuyên bố Huyền Quy Giáp thuộc về.
"Hai ngàn tiên ngọc!" Một thanh âm đột nhiên vang lên, không phải là Kim Khôi tướng quân, cũng không phải Miên Nguyệt cư sĩ, mà là từ trong một góc hội trường truyền đến.
Toàn bộ hội trường yên tĩnh, sau đó đám người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Người ra giá là một tu sĩ mặc hắc bào rộng thùng thình, che kín các nơi toàn thân, không nhìn thấy dung mạo, tiếng nói cũng mơ hồ không rõ, nghe không ra là nam hay nữ.
Đám người nghị luận ầm ĩ, suy đoán lai lịch người áo đen kia.
Mà người áo đen báo giá xong, bình tĩnh ngồi ở đó, phảng phất như không thấy ánh mắt mọi người chung quanh nhìn mình.
Đôi mi thanh tú Thanh Hoa tiên cô nhăn lại, đưa mắt nhìn thật sâu người áo đen kia, hai con ngươi nhắm lại, không tiếp tục xuất thủ nữa.
Trên đài cao, Xích Thủ chân nhân vui mừng cơ hồ không giấu nổi, khuôn mặt vốn ửng hồng càng đỏ bừng lên vì hưng phấn, dùng sức nhéo nhéo ngón tay, mới cưỡng ép bình tĩnh trở lại, dựa theo quy củ lặp lại hai lần giá cả này.
Quả nhiên, trong hội trường không có người ra giá nữa.
Thấy không có ai lên tiếng, Xích Thủ chân nhân tuyên bố bảo vật này thuộc về người áo đen.
Một vòng đấu giá này biến đổi bất ngờ, đám người trong hội trường ăn no thỏa mãn, đấu giá mặc dù đã kết thúc, vẫn âm thầm nghị luận không thôi.
Xích Thủ chân nhân đợi một hồi, mới tiến hành vòng đấu giá mới, lấy ra một hộp gỗ hoả hồng cao hơn một xích đặt ở trên đài đấu giá.
Mở hộp gỗ ra, bên trong là một tinh cầu màu trắng trong suốt, không biết dùng vật gì chế thành, trung tâm tinh cầu là một ngọn lửa màu vàng đang thiêu đốt.
Mặc dù cách tinh cầu màu trắng kia một khoảng, một cỗ khí tức cực nóng vẫn như cũ truyền ra.
"Linh hỏa!" Lập tức có người nhận ra lai lịch ngọn lửa màu vàng kia.
Thẩm Lạc đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật trên đài.
"Kiện vật phẩm tiếp theo cũng là chí bảo, đã có đạo hữu nhận ra, không sai. Đoàn kim diễm này chính là Nhân phẩm linh hỏa, Kim Dương Huyền Hỏa." Xích Thủ chân nhân mở miệng giới thiệu.
"Tin tức Tụ Bảo đường quả nhiên chuẩn xác. Mã cô nương, đa tạ." Thẩm Lạc gật đầu cảm ơn Mã Tú Tú.
"Tụ Bảo đường chúng ta tốt xấu gì cũng là một thế lực tại Trường An thành, nghe ngóng một tin tức, cũng không quá nhiều khó khăn. Kế tiếp còn phải xem vốn liếng Thẩm công tử rồi." Mã Tú Tú khẽ cười một tiếng.
Thẩm Lạc im lặng gật đầu, âm thầm điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh tâm thần, lập tức bắt đầu chuẩn bị đấu giá.
"Kim Dương Huyền Hỏa trên Nhân Hỏa bảng xếp hạng ba mươi bảy, chính là Thuần Dương linh hỏa, chuyên khắc chế khí tức âm quỷ, dùng cho luyện đan và luyện khí cũng rất thích hợp, giá bắt đầu hai trăm tiên ngọc." Xích Thủ chân nhân tuyên bố.
"Hai trăm mười tiên ngọc!"
"Hai trăm hai mươi!"
"Hai trăm ba mươi lăm tiên ngọc!"
Tên tuổi Kim Dương Huyền Hỏa quả thực không nhỏ, Thẩm Lạc còn chưa xuất thủ, đã có người liên tiếp báo giá, tăng đến hai trăm bảy mươi tiên ngọc.
Thẩm Lạc cảm thấy lo lắng, tiếp tục như vậy, không biết giá sẽ nhảy lên tới bao nhiêu.
"Ba trăm tiên ngọc!" Hắn lập tức giơ lên ngọc bài trong tay.
Thẩm Lạc tăng thêm ba mươi khối tiên ngọc, trong đám người đấu giá có mấy người lựa chọn lui bước.
"Ba trăm mười tiên ngọc!"
"Ba trăm hai mươi!"
Bất quá vẫn có hai tu sĩ theo sau, một người là đại hán tóc xám, người kia là một thiếu phụ hồng sam, nhìn hai người thật cần Kim Dương Huyền Hỏa.
"Ba trăm năm mươi tiên ngọc!" Thẩm Lạc lại xuống mãnh dược.
Đại hán tóc xám kia thở dài, không tiếp tục ra giá nữa.
"Ba trăm sáu mươi tiên ngọc!" Thiếu phụ hồng sam hơi cắn răng ngà, theo sau.
"Bốn trăm tiên ngọc!" Thẩm Lạc không biểu tình, lại mãnh liệt thêm bốn mươi tiên ngọc.
Thiếu phụ hồng sam hung hăng trừng Thẩm Lạc một cái, hừ một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, hơi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt âm thầm nhìn lại những người khác trong tràng.
Trên đài cao, ánh mắt Xích Thủ chân nhân có chút u ám.
Đoàn Kim Dương Huyền Hỏa này bán bốn trăm tiên ngọc, có chút hơi thấp, nhưng thủ đoạn Thẩm Lạc đấu giá cũng cao minh, đè ép những người khác xuống, hắn cũng chỉ có thể theo quy củ làm việc.
"Quý khách số 309 ra giá bốn trăm tiên ngọc, còn có ai cao hơn không?" Xích Thủ chân nhân cất giọng hỏi.