Thẩm Lạc thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không đuổi theo cự thú kia, phất tay triệu hồi Thuần Dương Kiếm Phôi cùng hạt châu lớn màu tím, thả người bay đến bên cạnh Nhiếp Thải Châu, chặn đà rơi xuống ôm ngang nàng lại.
"Biểu ca..." Nhiếp Thải Châu thấy vậy, rốt cuộc hư nhược không chịu nổi, chỉ nỉ non một câu, hôn mê đi.
Bạch Tiêu Thiên cũng từ phía sau bay tới, nhìn thấy tình huống của Nhiếp Thải Châu, thần sắc không khỏi biến đổi.
"Đi!" Thẩm Lạc nói với Bạch Tiêu Thiên một tiếng, trên thân đại phóng hồng quang, bao phủ thân thể hắn hóa thành một đạo phi kiếm màu đỏ, bay về hướng xa xa.
Bạch Tiêu Thiên theo sát phía sau, hai người rất nhanh bay ra khỏi phạm vi yêu khí màu đen, lúc này mới thấy rõ tình huống Phổ Đà sơn hiện tại.
Yêu vân màu đen kia khuếch tán cực nhanh, đã che mất hơn phân nửa tông môn Phổ Đà sơn, vô số hổ báo sói gấu các loại Yêu tộc từ trong mây xông ra, ước chừng gần vạn con.
Thực lực những Yêu tộc này cũng không bình thường, có rất nhiều yêu vật cường đại Xuất Khiếu kỳ, Ngưng Hồn kỳ đang cùng bọn đệ tử Phổ Đà sơn mới nghe loạn chạy tới cuốn vào chém giết nhau.
Tông môn vốn thanh tịnh, giờ đây khắp nơi đều là tiếng la giết, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều có người hoặc yêu chết đi.
"Cái này. . . Ta cũng nghe qua tên tuổi Hắc Long đàm, là một thế lực Yêu tộc khá lớn ở Nam Hải, nhưng dựa vào một nhà bọn hắn tuyệt không có nhiều người như vậy. Xem ra Hắc Long đàm liên thủ cùng thế lực Yêu tộc khác, chẳng lẽ bọn hắn muốn hủy diệt Phổ Đà sơn?" Bạch Tiêu Thiên biến sắc, thấp giọng nói.
Thế nhưng Thẩm Lạc lại không để ý tới tình huống chung quanh, trong mắt hắn chỉ có Nhiếp Thải Châu đang nằm trong ngực.
Khí tức Nhiếp Thải Châu yếu ớt, hơn nữa còn đang suy yếu nhanh chóng, cần lập tức cứu chữa.
Dưới chân hắn chớp động hồng quang, phi kiếm chuyển hướng, nhắm phía không có tranh đấu bay đi.
Bạch Tiêu Thiên thấy vậy, chần chờ một chút, cũng bay theo.
Độn quang hai người cấp tốc, rất nhanh liền bay ra khỏi phạm vi tông môn Phổ Đà sơn.
Phía trước xuất hiện một mảnh rừng trúc màu tím rậm rạp, còn có trận trận sương trắng dập dờn giữa rừng trúc, linh khí nồng đậm, ít ai lui tới, thật là một nơi rất tốt để chữa thương.
"Nơi này là Tử Trúc Lâm?" Thẩm Lạc đã từng đến đây, tựa hồ là một nơi trọng yếu của Phổ Đà sơn.
Bất quá hắn không dừng lại chút nào, thả người bay vào trong Tử Trúc Lâm.
"Thẩm huynh chờ một lát!" Bạch Tiêu Thiên từ phía sau chạy tới nhìn thấy cảnh này, vội vàng cất giọng ngăn cản, nhưng cũng đã trễ, Thẩm Lạc biến thành một phi kiếm màu đỏ đã chạm vào rừng trúc phía trước.
Cổ quái là, phi kiếm màu đỏ vừa bay vào trong rừng trúc, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
"Quả nhiên có cấm chế!" Bạch Tiêu Thiên dừng lại bên ngoài Tử Trúc Lâm, tự lẩm bẩm.
Y quanh quẩn vài bước bên ngoài rừng trúc, rồi cắn răng một cái, bay vào phía trong, thân ảnh cũng biến mất trong nháy mắt.
Bạch Tiêu Thiên lao vào trong rừng trúc, chung quanh sương trắng tràn ngập nồng đậm, ánh mắt nhìn không được xa lắm.
Y không dám bay quá nhanh, cẩn thận đi một đoạn đường, trước mắt hiện ra một mảnh đất trống, Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu ở ngay đây.
Nhiếp Thải Châu đang nằm trên mặt đất, Thẩm Lạc nắm chặt hai tay, rót pháp lực vào trong cơ thể nàng.
Hắn đã cho Nhiếp Thải Châu ăn vào một viên Liệu Thương Nhũ Linh Đan, đang vận công giúp nàng luyện hóa đan dược.
Miệng vết thương nơi bụng dưới Nhiếp Thải Châu nổi lên đạo đạo tơ máu, nhanh chóng đan vào một chỗ, bất quá tốc độ khép lại cực kì chậm.
Cũng may sau khi dùng đan dược, khí tức Nhiếp Thải Châu đã ổn định lại, không còn tiếp tục suy yếu.
Bạch Tiêu Thiên nhẹ nhàng rơi xuống, vừa hạ xuống đất liền vội vàng hỏi: "Thương thế Nhiếp cô nương thế nào?"
"Ta đã cho nàng ăn Nhũ Linh Đan, nhưng không biết nàng bị vật gì gây thương tích, vết thương rất khó khép lại." Thẩm Lạc nói.
"Vết thương này quả thật có chút cổ quái, có vẻ giống như bị trúng độc." Bạch Tiêu Thiên ngắm vết thương Nhiếp Thải Châu một chút, khẽ di một tiếng nói.
"Trúng độc?" Thẩm Lạc khẽ giật mình, hắn đã cẩn thận kiểm tra vết thương, cũng không phát hiện vết thương của Nhiếp Thải Châu bị kịch độc xâm nhập.
"Đây là một loại độc vật rất kỳ quái, Thẩm huynh ngươi không hiểu sâu về độc vật, tự nhiên không dễ phát hiện, việc này giao cho ta đi." Bạch Tiêu Thiên vừa cười vừa nói, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Trên người hắn loé lên kim quang, xung quanh người hình thành một hư ảnh Phật Đà màu vàng, sau đó bấm tay điểm tới Nhiếp Thải Châu một cái.
Trên thân Nhiếp Thải Châu sáng lên một đoàn kim quang, quanh người hình thành một lồng ánh sáng màu vàng hình bán cầu, nhanh chóng chuyển động xoay tròn.
Trên lồng ánh sáng hiện ra vô số phù văn màu vàng, như thủy triều tụ lại chảy vào thân thể Nhiếp Thải Châu, thiên địa linh khí xung quanh cũng theo phù văn màu vàng, rót vào trong cơ thể nàng.
Tốc độ khép lại của vết thương nơi bụng dưới Nhiếp Thải Châu lập tức tăng nhanh mấy lần, từng tia từng tia khí thể huyết sắc từ trong vết thương tràn ra, phảng phất như vật sống nhúc nhích không thôi, cũng không biết là vật gì.
Hai mắt Thẩm Lạc chớp động thanh quang, con ngươi lúc nở lúc co, rất mau nhìn rõ chân thân những huyết sắc khí thể này, là từng con tiểu trùng huyết hồng nhỏ bé không gì sánh được.
"Cổ trùng!" Hắn lên tiếng kinh hô.
Trong đầu hắn hiện ra « Dược Tiên Tập » đã xem trước đây, bên trong ghi chép rất nhiều cổ thuật thần kì, những huyết sắc tiểu trùng này nhìn rất giống loại được ghi trong đó.
"Thẩm huynh cũng biết cổ vật? Nhiếp đạo hữu bị trúng Huyết Độc Cổ, loại cổ trùng này kịch độc không gì sánh được, nó sẽ thôn phệ khí huyết tinh khí của kí chủ, mà loại độc này vừa gặp huyết nhục liền dung nhập vào trong đó, dùng thần thức căn bản dò xét không được." Bạch Tiêu Thiên nói.
Thẩm Lạc nghe lời này, mới chợt hiểu ra vì sao thương thế Nhiếp Thải Châu khôi phục chậm như vậy.
Hắn lấy ra Liệt Hỏa Phù, hóa thành đám lửa thôn phệ những huyết sắc tiểu trùng này, biến thành hư vô.
Không bị cổ trùng quấy rối, thương thế Nhiếp Thải Châu nhanh chóng khép lại, qua mấy hơi thở vết thương hoàn toàn biến mất, bất quá Nhiếp Thải Châu vẫn như cũ không thức tỉnh.
Thẩm Lạc đã tu thành Thần Mộc Ân Trạch, đối với bản mệnh nguyên khí rất nhạy cảm, dò xét thấy bản mệnh nguyên khí của Nhiếp Thải Châu vậy mà bị tổn hao không ít, khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
"Chẳng lẽ những cổ trùng kia có thể thôn phệ bản mệnh nguyên khí!" Trong lòng hắn thất kinh.
Nếu đúng vậy, loại cổ trùng này thật sự đáng sợ.
"Đa tạ Bạch huynh tương trợ, ngươi vừa mới thi triển là thần thông gì, lại có hiệu quả trị liệu thần kỳ như thế?" Thẩm Lạc hướng về Bạch Tiêu Thiên chắp tay cảm tạ.
"Đây là bí pháp Diệu Thủ Hồi Xuân của Hóa Sinh tự chúng ta, có thể giải vạn độc." Bạch Tiêu Thiên khẽ nhả một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ thi triển môn bí thuật này tiêu hao rất nhiều pháp lực.
Thẩm Lạc lên tiếng cám ơn lần nữa, rồi lập tức nắm chặt tay Nhiếp Thải Châu, tiếp tục đẩy pháp lực vào, đồng thời vận chuyển Thần Mộc Ân Trạch, điều tiết bản mệnh nguyên khí nàng.
Sắc mặt Nhiếp Thải Châu đang tái nhợt từ từ khôi phục huyết sắc, sau một lát ưm một tiếng, tỉnh lại.
"Biểu ca..." Nhìn thấy Thẩm Lạc, Nhiếp Thải Châu hiện ra vẻ vui mừng, từ từ ngồi dậy.
"Ngũ tạng lục phủ của nàng bị thương rất nặng, chưa hoàn toàn khôi phục, đừng lộn xộn. Hãy dùng thêm một viên Nhũ Linh Đan." Sắc mặt Thẩm Lạc xiết chặt, vội vàng đè bả vai Nhiếp Thải Châu xuống, lại lấy ra một viên Liệu Thương Nhũ Linh Đan.
"Không sao, Phổ Đà sơn chúng ta am hiểu chữa thương, lập tức sẽ thi triển, không cần lãng phí linh đan của biểu ca." Nhiếp Thải Châu ngồi dậy, lật tay lấy ra một tấm phù lục màu xanh lá, phía trên có một đồ án cành liễu, tản mát ra sinh cơ bừng bừng cực kì phi thường.
Nàng bóp chặt phù lục màu xanh lá, một đạo lục quang nổi lên, trong lục quang là một cây liễu xanh biếc, mơ hồ dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Quanh người Nhiếp Thải Châu lập tức hiện ra một vòng sáng màu xanh lá, bên trong truyền ra sóng pháp lực mãnh liệt, vết thương trong ngũ tạng lục phủ của nàng nhanh chóng khôi phục, sắc mặt cũng dần hồng nhuận phơn phớt.
Không chỉ như vậy, pháp lực Nhiếp Thải Châu cũng trong nháy mắt khôi phục đỉnh phong, nàng chậm rãi đứng lên.