Hai người Thẩm Lạc điều khiển phi thuyền một đường tiềm hành, rốt cuộc chạng vạng tối ngày hôm đó thấy được một hòn đảo bị ngũ sắc thải hà bao phủ.
Đảo này có diện tích không nhỏ, hai bên trái phải rộng lớn, mà khu vực giữa hơi hẹp, phía nam còn có hai bán đảo chạy dọc theo, nhìn xa xa tựa như là một con hồ điệp lộng lẫy diễm lệ.
Hai người đi thuyền dọc theo đảo nhỏ phía nam, chưa đến nơi mà không hẹn cùng nhíu mày.
"Chướng khí thật nồng đậm, xem ra độc tính không ít." Thẩm Lạc cau mày nói.
"Hãy ngậm một viên Thập Hương Phản Sinh Hoàn, có thể ngăn cản đa phần chướng khí sương độc, không cần lúc nào cũng phải phòng hộ." Bạch Tiêu Thiên đưa qua một bình bạch ngọc, đổ ra một viên đan dược lớn bằng hạt dưa hấu cho Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc cầm lấy một viên đan dược đặt ở dưới lưỡi, cảm thấy một mùi chát chát tràn ngập răng môi, trong đầu tựa như xông vào một cỗ khí lạnh, cả người giật mình một cái.
Hai người từ trên phi thuyền nhảy xuống, lúc hai chân chạm đất, cảm giác mặt đất dưới thân hơi rung nhẹ, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện hai nơi dọc theo trường đảo ra ngoài kia, rõ ràng là mười mấy cây dây leo màu xanh đen, giao thoa nhau.
"Không nói những thứ khác, bộ dáng quỷ quái chướng khí mọc lan tràn, thảm thực vật rậm rạp này, ta có tám thành thắng, cược nơi này chính là Thải Vân đảo." Bạch Tiêu Thiên lung lay dây leo lơ lửng trên mặt nước dưới chân, cười nói.
"Đi lên xem một chút lại nói." Thẩm Lạc nói xong, lập tức đi đến phía đảo.
Ở trên đảo, bùn đất hơi xốp, ngoài chướng khí tràn ngập các nơi kia không nói, bốn phía quả nhiên là thảm thực vật tươi tốt, một bộ dạng sinh cơ bừng bừng.
Chỉ là trên đảo không có đường đi, chính là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, Thẩm Lạc buông ra thần thức phát hiện bốn bề không thiếu một ít ba động linh lực yêu vật, chỉ là đại đa số khí tức cũng không cường đại.
Hai người bọn họ đi qua một đám dây leo giao thoa trong rừng rậm, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh lá cây ma sát "Sàn sạt", đôi mắt Thẩm Lạc chợt lóe lên, lập tức kêu lên: "Cẩn thận!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một đầu mãng xà màu lửa đỏ lớn cỡ chén cơm từ trong núi rừng bỗng vọt ra, lúc tới gần hai người đột nhiên mở ra miệng to như chậu máu, một cỗ sương mù màu vàng tràn ngập mùi lưu huỳnh nồng đậm từ đó phun ra.
Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên cuống quít tránh né, chỉ có đại lượng cổ thụ ven đường rung động, bị đại mãng kia đụng gãy rất nhiều, tựa như trên mặt đất cày ra một đường rãnh, ngạnh sinh mở ra một đầu thông đạo trong rừng.
Bất quá, hỏa hồng đại mãng kia tựa hồ không có hứng thú với hai người Thẩm Lạc, chỉ vội vàng lướt qua bên cạnh hai người, sau đó xông tới núi rừng phía xa.
Hai người Thẩm Lạc nhìn nhau, trong lúc nhất thời đứng nguyên tại chỗ.
"Bạch Tiêu Thiên, ta thấy hai bên cũng tìm không ra phương hướng, không bằng đi theo Hỏa Mãng này đi, ta thấy nó vội vội vàng vàng chạy như thế, nhất định có nguyên do." Thẩm Lạc nói.
"Cũng được, đi theo hướng của nó, dù sao so với một mực chui trong rừng cũng tốt hơn." Bạch Tiêu Thiên mở ra cây quạt xếp trong tay, gật đầu nói.
Hai người thương nghị xong, rất nhanh đuổi theo hướng Hỏa Mãng biến mất.
Đi nửa đường, Thẩm Lạc bỗng nhiên chú ý tới, bên cỏ dại ven đường mọc lên một đóa hoá trắng không lá óng ánh, nụ hoa mới chớm nở, hiển nhiên chưa thành thục.
Hắn dừng lại, cúi người quan sát tỉ mỉ một chút, con ngươi đột nhiên co rụt lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Thế nào?" Bạch Tiêu Thiên bên cạnh thấy thế, lập tức hỏi.
"Không có gì, vừa rồi phát hiện một gốc Quỷ Thiết Thảo còn non, giờ lại phát hiện mọc chung quanh nó tất cả đều là Nguyệt Kiến Thảo." Thẩm Lạc giải thích.
"Nguyệt Kiến Thảo, Quỷ Thiết Thảo. . . Đều là linh dược sao?" Bạch Tiêu Thiên thấy thế, lập tức hỏi.
"Nói là linh thảo cũng được, nói là độc thảo cũng không sai, bất quá ngươi nhìn đường gân trong những cánh hoa này, đều sinh ra một ít đường vân màu lửa đỏ, đủ thấy độc tính chúng lớn hơn một chút."
Thẩm Lạc nói xong, xích lại gần nâng lên một mảnh lá cây Nguyệt Kiến Thảo hít hà, lập tức hơi nhướng mày, bị sặc đến ho khan thành tiếng.
"Xem ra con Hỏa Mãng này cũng có gì đó quái lạ, bên này hơn phân nửa là có Hỏa Độc Tuyền." Hắn vừa xoa mũi, vừa nói.
"Hỏa Độc Tuyền?" Bạch Tiêu Thiên kinh ngạc hỏi.
"Chính là một chỗ tuyền nhãn chứa hoả độc, khí độc tràn ra ngoài hấp dẫn con Hỏa Mãng kia, lâu ngày cũng ảnh hưởng tới các loại linh thảo sinh trưởng nơi này. Có thể ảnh hưởng lớn như vậy, đủ thấy là một tòa Hỏa Độc Tuyền bất phàm, hơn phân nửa chung quanh có độc thảo đặc biệt sinh tồn, ngược lại có thể đi thử thời vận. Cũng không biết, Thập Hương Phản Sinh Hoàn này có đè ép được độc dược không?" Thẩm Lạc hỏi.
"Sao lại ép không được? Chỉ là địa phế hỏa độc mà thôi, sợ cái gì?" Bạch Tiêu Thiên nhẹ nhãng vẫy quạt, lạnh nhạt nói.
"Vậy thì tốt rồi." Thẩm Lạc gật đầu nhẹ, quay người tiếp tục đi đường.
. . .
Đi ước chừng nửa canh giờ, trong rừng rậm phía trước dưới một gốc cây già xuất hiện một động quật lớn bằng cái miệng vò, Hỏa Mãng đi qua lưu lại dấu vết cũng đến nơi đây, biến mất không thấy.
"Nhiệt độ nơi đây so với mấy chỗ lúc trước đi qua cao hơn không ít, trong động quật này lại có trận trận khí tức nóng rực truyền đến, chắc là cách Hỏa Độc Tuyền kia không xa." Thẩm Lạc nói.
"Không phải không xa, là chúng ta đã đến." Bạch Tiêu Thiên chỉ lên trên không sơn lâm đằng trước, nói.
Thẩm Lạc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong hư không phía trước cách mấy trăm trượng, ngưng kết một tầng vụ khí màu đỏ, nhìn giống như là một áng mây, nhưng độ cao cũng chỉ mười trượng đổ lại, không cao hơn mấy ngọn cổ thụ kia.
Hai người càng tới gần, trong không khí càng tràn ngập một mùi lưu huỳnh diêm tiêu cháy bỏng, càng trở nên nồng đậm.
Đúng lúc này, trong núi rừng phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng ngâm xướng êm tai, nghe giống như điệu hát dân gian nào đó, hai người Thẩm Lạc mặc dù không hiểu nội dung bài hát, nhưng chỉ nghe tiếng nói nhẹ nhàng vui sướng kia, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
"Có người. . ." Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời.
Chỉ cần có người, liền mang ý nghĩa nơi này tuyệt không phải hoang đảo không người, về phần có phải Thải Vân đảo hay không, có Nữ Nhi thôn hay không, tìm người kia hỏi một chút là biết.
Hai người lập tức tăng thêm tốc độ, nhanh chóng vọt tới phía phát ra thanh âm.
Sắp đến phụ cận, Thẩm Lạc ngăn Bạch Tiêu Thiên lại, lấy tiếng lòng nhắc nhở: "Nơi đây độc chướng rất nồng đậm, nhưng bên kia còn có người ca hát, chỉ sợ không phải người bình thường, ngươi ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Bạch Tiêu Thiên đồng ý, hai người đều thu liễm khí tức, ngăn chặn sóng pháp lực thể nội, rón rén tiến đến bên kia.
Chờ hai người tới biên giới rừng rậm, đẩy ra một lùm cây nhìn vào bên trong, liền thấy phía trước thình lình có một hồ nước hình bầu dục rộng bảy tám trượng, bên trong ao là nham tương hỏa hồng tựa như thủy dịch đang kịch liệt quay cuồng, "Ùng ục ục" bốc lên từng bong bóng màu trắng to lớn.
"Bạch. . ." Thẩm Lạc vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng cảm giác trong cổ họng một trận nóng bỏng.
Lúc hắn nhìn lại Bạch Tiêu Thiên, mới phát hiện y đang sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, quạt xếp trong tay cũng quên vẫy, cả người giống như bị ngừng tại chỗ.