"Đáng chết! Những tu sĩ Nhân tộc này lại dám quấy rối ở địa bàn ta như vậy!" Lệ Yêu giận tím mặt, hai tay vung vẩy, yêu lực mênh mông thể nội điều động lên.
Hiệu quả Ẩn Thân Phù lập tức bị yêu lực xông phá, mảng lớn sương mù màu lam từ trên người nàng chen chúc ra, trong nháy mắt xâm nhập vào trong màn sáng trắng.
Cùng lúc đó, hai mắt Lệ Yêu hiện ra hắc quang nồng đậm như mực, một dải nước mắt màu đen từ đó bắn ra, cùng những sương mù màu lam kia hòa làm một thể. Sương mù lập tức biến thành màu xanh đen nồng đậm, chụp tới phía đệ tử Kim Dương tông cùng hoà thượng Huyền Quy đảo.
Từ lúc Lệ Yêu thi pháp, đến lúc sương mù xanh đen chụp xuống, chỉ tốn không đến hai cái hô hấp.
Tu sĩ Kim Dương tông, Huyền Quy đảo còn chưa kịp phản ứng, đã bị sương mù màu xanh đen bao lại.
Toàn thân hai phe tu sĩ phát lạnh, huyết dịch tựa hồ cũng bị đông lại, càng có từng luồng từng luồng oán lực xâm nhập thần hồn của bọn chúng, thần sắc lập tức đại biến, vội vàng tự mình mở ra vòng bảo hộ bảo vệ bản thân.
"Là Lệ Yêu!" Hai phe tu sĩ rất nhanh nhìn rõ kẻ tập kích, tế ra pháp bảo phản kích.
"Nạp mạng đi!" Lệ Yêu mặc dù lấy một địch nhiều, nhưng tu vi tu sĩ đối phương khá thấp, ngay cả một Xuất Khiếu hậu kỳ cũng không có, cho nên nàng không sợ chút nào, hàn vụ quanh người cuồn cuộn tuôn ra, phô thiên cái địa cuốn về phía đối diện.
. . .
Sau một tảng đá lớn bên ngoài động đá vôi, Thẩm Lạc huyễn hoá thành hải ngư lẳng lặng ẩn núp tại đây.
"Người Kim Dương tông quả nhiên tìm tới đây, nhìn tình huống này tựa hồ bọn hắn đang phá giải màn sáng màu trắng kia. Hiện tại dưới loại tình huống này, ta tiếp tục bảo trì trạng thái hải ngư ngược lại bị trở ngại, hay là khôi phục hình dạng như trước đi." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng, lập tức giải trừ biến hóa, rất nhanh một lần nữa hóa thành nhân hình.
Hơi trầm ngâm, hắn vung tay lên, thân ảnh Kính Yêu nhoáng một cái xuất hiện ở bên cạnh.
"Chủ nhân, ngài gọi ta ra, cần làm chuyện gì?" Kính Yêu xem xét chung quanh, trên mặt lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, chỉ cung kính thi lễ với Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc lật tay lấy ra một xấp trận kỳ trận bàn, chính là bộ Lưỡng Nghi Vi Trần Trận kia cùng một khối ngọc giản.
"Ngươi cầm bộ khí cụ bày trận này, tìm một nơi an toàn gần đây bố trí, phương pháp bày trận được ghi chép trong ngọc giản." Thẩm Lạc phân phó.
Trước đó tại La Tinh thành, hắn đã hiểu tình huống tông phái ở La Tinh quần đảo nơi này, lại có ân oán với Kim Dương tông, hắn tự nhiên cẩn thận điều tra qua.
Thực lực Kim Dương tông khá cường đại, tông chủ Mân Xuyên có tu vi đã đạt đến Đại Thừa hậu kỳ.
Lấy thực lực Thẩm Lạc bây giờ, đối mặt bất luận tu sĩ Đại Thừa nào cũng không cần e ngại, nhưng mọi thứ nên cẩn thận thì tốt hơn.
"Vâng, chủ nhân ngài yên tâm, trước kia ta từng đánh chết một tu sĩ Nhân tộc, từng chiếm được một bản điển tịch trận pháp nên đã nghiên cứu qua một thời gian, coi như hiểu rõ về pháp trận." Kính Yêu tiếp nhận xấp trận kỳ trận bàn kia, làm một thủ thế người hãy yên tâm, lặng yên không tiếng động bay ra ngoài.
Thẩm Lạc đưa mắt nhìn Kính Yêu đi xa, một lần nữa nhìn về phía thạch ốc Kính Yêu, lật tay lấy ra Ẩn Thân Phù, thôi động thân hình biến mất, lặng yên tiềm nhập vào trong động đá vôi.
Bên trong thông đạo thạch ốc, sáu người đại hán da vàng tổ hợp thành một pháp trận, kim quang to lớn chảy xuôi trong pháp trận, từ thể nội Bảo Thiện thiền sư tuôn ra, trở về thân thể đại hán da vàng.
Khí tức trên thân Bảo Thiện thiền sư cũng đột nhiên đại giảm, sắc mặt trắng bệch hơn nhiều.
Tương phản, kim quang trên thân đại hán da vàng bỗng nhiên dâng lên cường đại gấp bội trước đó, quanh người hình thành một vòng sáng màu vàng hùng vĩ, phát ra kim quang chói mắt.
Tu vi khí tức đại hán cũng tăng vọt, đến gần Chân Tiên cảnh.
Mặt đại hán da vàng lộ vẻ vui mừng, sau đó lấy từ trong ngực ra một vật, lại là một thanh rìu ngắn thanh đồng loang lổ vết rỉ, toàn thân ảm đạm vô quang, không chút nào thu hút.
Nhưng gã nâng vật này, lại một bộ dáng thận trọng, phảng phất vật này rất là nguy hiểm.
Đại hán da vàng nhìn chằm chằm rìu ngắn, trong miệng lẩm bẩm. Rìu ngắnthanh đồng tuột tay trôi nổi lên, toả ra hào quang màu xanh, càng ngày càng sáng.
Vết rỉ trên rìu ngắn nhanh chóng biến mất, trở nên xán lạn quang huy dị thường, một cỗ khí tức Man Hoang từ trên lưỡi búa dâng lên.
Vào thời khắc này, một trận khí tức âm hàn cường đại đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, trong đó còn kèm theo tiếng kinh hô của đệ tử Kim Dương tông cùng Huyền Quy đảo.
"Có yêu vật đột kích!" Bảo Thiện thiền sư vốn nhìn chằm chằm rìu ngắn trong tay đại hán da vàng, nghe động tĩnh bên ngoài, lên tiếng kinh hô, lập tức định hành động.
"Bảo Thiện đạo hữu dừng tay, pháp trận vừa mới có hiệu quả, lúc này bất luận người nào cũng không thể rời đi, nếu không sẽ khiến tất cả chúng ta bị pháp trận phản phệ trọng thương!" Đại hán da vàng vội vàng ngăn cản.
Bảo Thiện thiền sư nghe vậy, đành dừng lại, lo lắng nhìn ra phía ngoài.
Đại hán da vàng không để ý tới bên ngoài, chỉ gấp rút thôi động rìu ngắn thanh đồng.
Ngoài thông đạo, Thẩm Lạc cảm ứng được khí tức trong thông đạo, thần sắc hơi đổi, đang muốn lướt vào trong đó, một cỗ thần thức cường đại từ bên trong lan tràn ra, không dưới hắn chút nào.
Hắn hơi nhướng mày, lập tức dừng lại thân hình, toàn lực thôi động Ẩn Thân Phù, thân thể ẩn nấp bắt đầu trở nên mông lung.
Ẩn Thân Phù ngoài ẩn thân, còn có hiệu quả che đậy thần thức nhất định, nhưng chỉ hiệu quả lúc hắn bất động, một khi hắn đi lại, ngay lập tức sẽ bị phá vỡ loại hiệu quả này.
Cỗ thần thức kia cũng không cảm giác được Thẩm Lạc, trực tiếp lan tràn vào chỗ chiến đấu trong động đá vôi.
Lệ Yêu cũng cảm ứng được trong thông đạo bỗng nhiên bộc phátra khí tức đáng sợ, nhưng cũng không phân tâm để ý tới, chuyên tâm thôi động sương mù xanh đen, ưu tiên giải quyết những tu sĩ Nhân tộc này.
Thẩm Lạc nhìn thông đạo, cân nhắc ẩn vào đi xem một chút tình huống bên trong.
Cỗ thần thức vừa rồi lan tràn ra cường đại dị thường, hắn không dám vận khởi thần thức dò xét bên trong, như thế sẽ bị phát hiện.
"Thẩm đạo hữu, nếu như ngươi muốn dò xét tình huống trong thông đạo, lại sợ bị người ở bên trong phát giác, vậy thử một chút Minh Mục Cổ của ta đi." Trong đầu Thẩm Lạc vang lên thanh âm Nguyên Khâu.
"Minh Mục Cổ?" Thẩm Lạc truyền âm hỏi.
"Đây là một loại cổ trùng dùng để quan sát, có thể truyền hình ảnh nhìn thấy đến người sử dụng, mà sâu độc này cực kỳ nhỏ, không chênh lệch nhiều với bụi đất, thần thức cũng khó có thể phát giác. Ngày thường ta dùng sâu độc này bám vào trên người ngươi, quan sát tình huống bên ngoài." Nguyên Khâu giải thích.
"Ta không phải là cổ sư, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh Minh Mục Cổ nhìn thấy?" Thẩm Lạc nghe lời này, cảm thán cổ sư nhất mạch thần kỳ, nhưng cũng nghĩ đến một vấn đề.
"Giữa Thẩm đạo hữu ngươi và ta có khế ước liên hệ, ta có thể thông qua khế ước truyền hình ảnh qua ngươi." Nguyên Khâu vừa cười vừa nói.
"Vậy thì tốt, làm phiền ngươi." Thẩm Lạc lập tức đáp.
Mấy hơi thở sau, trong ánh mắt hắn chớp lên quang mang, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện, lại là tình huống trong thông đạo.
"Đại hán da vàng này có hình dạng giống sáu bảy phần thanh niên cầm quạt trắng kia, hẳn là tông chủ Kim Dương tông Mân Xuyên. Mà hoà thượng này nhìn rất giống Bảo Thiện thiền sư Huyền Quy đảo, pháp trận dưới mặt đất này là. . ." Thẩm Lạc lần lượt quan sát sáu người trong động, ánh mắt rơi vào trận pháp màu vàng trên mặt đất.
Pháp trận này, có chút tương tự với Vân Thuỳ pháp trận của hắn.
Vết rỉ trên rìu ngắn thanh đồng trong tay đại hán da vàng đã biến mất, toả ra thanh quang loá mắt không gì sánh được, xa xa nhắm ngay màn sáng màu trắng trước mặt.
Thẩm Lạc cùng đại hán da vàng này có mối thù giết con, thấy vậy lập tức muốn phá hư trận pháp màu vàng kia, ngăn cản đại hán da vàng, nhưng hắn hơi suy nghĩ liền dừng tay lại.
Mặc dù dùng Trảm Ma Tàn Kiếm có thể phá vỡ cấm chế này, nhưng cần thời gian nhất định, nếu như đại hán da vàng có thể sử dụng rìu ngắn thanh đồng nhìn uy lực tuyệt đại này phá vỡ hoặc làm tổn hại màn sáng màu trắng này, hắn sẽ bớt việc rất nhiều.