Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xoẹt!

Lôi quang dâng lên quanh người Lăng Hàn, xem kỹ thì không phải thực chất mà là lôi hệ quy tắc diễn hóa ra ảo ảnh.

Lăng Hàn đã luyện hóa rất nhiều dịch lôi kiếp, có thể nói công kích mạnh nhất dưới Tiên cấp. Lúc trước Lăng Hàn uống dịch lôi kiếp không chỉ đánh mạnh vào thân xác cũng rèn luyện thần hồn. Mỗi lần uống dịch lôi kiếp tham ngộ lôi hệ quy tắc là thần hồn của hắn trải qua thử thách. Thần hồn của Lăng Hàn được Bất Diệt Thiên Kinh rèn luyện, cứng rắn biết bao, vững vàng chặn lại lực lượng cuồng bạo của thiên kiếp.

Bây giờ thần hồn của Lăng Hàn mang theo lực lượng thiên kiếp.

Đến đây đi!

Lăng Hàn động ý niệm, thần hồn hóa thành người tí hon giống hắn y như đúc, hai tay thành nắm đấm nghênh hướng người tí hon cầm kiếm.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai người tí hon đại chiến, bởi vì đều là thần hồn, chúng nó có thể giao phong. Đây là chiến đấu khác lạ, nguy hiểm hơn, vì do thần hồn biến ra, tuy không là trọn vẹn thần hồn nhưng nếu bị thương sẽ gây tổn thương lớn cho bản thân.

Trưởng Tôn Lương hú dài, gã phá mở hắc ám xuất hiện. Làm thánh tử của một giáo, Vương giả trẻ mấy vạn ức năm mới ra một người, sao Trưởng Tôn Lương dễ dàng bị nhốt được.

Lăng Hàn xông lên kịch chiến với Trưởng Tôn Lương.

Rõ ràng là hai người nhưng tách thành hai chiến trường, bên nào cũng đánh cực kỳ kịch liệt, vô cùng nguy hiểm.

Thần hồn là linh của thân thể, không có thần hồn thì võ giả là cái xác rỗng. Thân thể là vật dẫn của thần hồn, mất thân xác thần hồn là bèo không rễ, không được gì.

Mọi người nhìn dựng đứng lông tơ, bọn họ mà bị công kích của Lăng Hàn hay Trưởng Tôn Lương đánh trúng một phát, hay hai người tí hon chém trúng một nhát là cơ thể nổ nát ngay, hoặc linh hồn bị chém chết.

Nói tóm lại nếu kêu bọn họ lên sân thì không biết chết bao nhiêu lần.

Lăng Hàn và Trưởng Tôn Lương liên tục tung ra tuyệt chiêu. Hai người đều tu luyện mỗi cảnh giới dưới Tiên cấp đến trình độ hoàn mỹ vô tận, nên sức chiến đấu mạnh mẽ khiến người không thể tưởng tượng, ngang tài ngang sức.

Lăng Hàn dung hợp quy tắc hai giới trong Cổ giới, khiến sức chiến đấu của hắn khi ở Sáng Thế cảnh hơn xa người khác. Trưởng Tôn Lương có ưu thế hơn một tiểu cảnh giới, hiện tại không biết tu ra mấy trăm ức ngôi sao, về lực lượng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hai người ai cũng có sở trường riêng triệt tiêu nhau, đánh túi bụi.

Bọn họ là kình địch khó gặp, đánh một hồi nảy ra ý tiếc tài nhau. Nhưng hai người quá kiêu ngạo, dù sau trận chiến sẽ bắt tay giảng hòa nhưng phải phân ra cao thấp đã.

Ta mới là mạnh nhất!

Kiếm quang ngút trời, tiên pháp diệu thế.

Trận chiến đấu này không kéo dài quá lâu, vì rất nguy hiểm, hở chút là tổn hại nặng người.

Chỉ nửa canh giờ hai người lắc mình tách ra.

Bản thể chiến đấu không phân ra thắng thua nhưng người tí hon thần hồn thì đều cho nhau một nhát. Lăng Hàn trúng kiếm, người tí hon Trưởng Tôn Lương bị đấm trúng.

Thần hồn cùng bản thể gắn liền với nhau. Mặt Trưởng Tôn Lương trắng bệch hộc ngụm máu, vẻ mặt ủ rũ.

Lăng Hàn rùng mình, nhưng thần hồn của hắn lấy Bất Diệt Thiên Kinh tôi luyện nên chịu đòn giỏi hơn, chỉ hơi khó chịu rồi qua.

Nhưng đánh nhau với Trưởng Tôn Lương đã sinh ra tình nghĩa, Lăng Hàn muốn chừa mặt mũi cho đối phương nên cưỡng ép phun ngụm máu để sắc mặt mình tái nhiều.

Trưởng Tôn Lương đè vết thương xuống, cười với Lăng Hàn:

- Trận chiến này xem như ngang tay đi?

Thật ra Trưởng Tôn Lương còn đại chiêu chưa thi triển, nhưng sẽ phải trả giá rất đắt, ngươi chết hoặc ta mất, hoàn toàn liều mạng. Trưởng Tôn Lương đã có hảo cảm với Lăng Hàn, gã sẽ không vì thắng thua mà làm như vậy.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Được.

Trưởng Tôn Lương đi tới, nhiệt tình khoác vai Lăng Hàn:

- Đi uống rượu!

- Uống rượu!

Hai người cười lớn đi hướng đại điện.

Mọi người khó hiểu, mới rồi còn đánh nhau ước gì giết đối phương sao giờ choàng vai bá cổ, bằng hữu tốt? Không xem hiểu.

Vì bọn họ không biết nỗi cô đơn của thiên kiêu Vương giả, khó tìm được đối thủ cùng giai, giờ gặp một người có thể đánh một trận thì hưng phấn biết bao.

Nữ Hoàng lộ vẻ bất mãn: Ngươi tính cướp nam nhân của ta?

Nữ Hoàng bước nhanh đi tới.

Trưởng Tôn Lương chú ý thấy, cười nói:

- Đệ muội, vừa rồi ta lỗ mãng, có chỗ nào đắc tội xin...

Vèo!

Nữ Hoàng không đợi Trưởng Tôn Lương nói xong đã chộp tay gã hất ra, kéo tay Lăng Hàn ôm eo mình như đang tuyên bố nam nhân này thuộc về nàng.

Mọi người xem ngây người, cái này cần thực lực khủng bố cỡ nào?

Tuy Trưởng Tôn Lương bị thương, không ngờ Nữ Hoàng sẽ ra tay, nhưng hất gã ra ngoài... có người thứ hai làm được không?

Mỹ nữ bí ẩn này mới là đệ nhất cao thủ dưới Trảm Trần!

Về điều này thì Lăng Hàn cũng công nhận, giờ hắn có dựa vào khí lực mạnh mẽ cũng chỉ đánh ngang tay với Nữ Hoàng, dù sao hắn thấp hơn nàng một tiểu cảnh giới. Chờ khi Lăng Hàn đặt chân vào Thánh Vương vị thì Nữ Hoàng và Trưởng Tôn Lương liên hợp lại mới trấn áp hắn được.

Trưởng Tôn Lương nhe răng bò dậy, mặt treo nụ cười khổ, gã không giận, rất khó giận Nữ Hoàng.

Trưởng Tôn Lương rất kiêu hãnh, vì gã là thánh tử của Hắc Nguyệt giáo, là Vương giả khoáng thế, kiêu ngạo là bình thường. Cộng thêm người bình thường khó lọt vào mắt xanh của Trưởng Tôn Lương.

Nhưng bên trong Trưởng Tôn Lương là người rất cô đơn, vì mọi người thấp hơn gã một bậc làm sao quen bằng hữu?

Lăng Hàn không phân thắng thua với gã, Nữ Hoàng mạnh hơn gã, điều này làm Trưởng Tôn Lương dấy lên chiến ý, cũng nhận hai người là tri giao.

Nhưng Nữ Hoàng ghen lớn quá, Trưởng Tôn Lương đành điều chỉnh vị trí của hai người ngồi đối diện gã, không dám yêu cầu ngồi cạnh Lăng Hàn, sợ lại bị nàng ném ra ngoài.

Trưởng Tôn Lương vẫn cần chú ý mặt mũi.

Tiệc rượu tiếp tục, qua trận đại chiến lúc trước bọn họ đều say mê thật lâu không thể bình ổn nỗi lòng. Đan Ngọc Tĩnh, Nguyên Hưng Bình biểu tình cay đắng. Chỉ một cuộc chiến đã đặt vững địa vị của Lăng Hàn, Vương giả như vậy ai có thể đánh bại hắn trong trận so tài? Đừng nói mười người, hơn hai trăm đội lao lên đánh hội đồng có xử hắn được không còn là dấu chấm hỏi.

Chỉ có thể kỳ vọng đừng gặp Lăng Hàn quá sớm, không thì sẽ phải rời khỏi cuộc chơi.

Uống rượu một lúc rồi Trưởng Tôn Lương và Lăng Hàn tham khảo võ đạo. Trưởng Tôn Lương đúng là thiên tài, nếu bảo gã có điểm nào thua Lăng Hàn thì đó là không tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, không có cơ hội dung hợp quy tắc hai giới trong Cổ giới.

Nhưng về lĩnh ngộ đại đạo Trưởng Tôn Lương có hiểu biết riêng, dẫn dắt Lăng Hàn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK