Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn đi theo Chu Kỳ nhưng không phải hoàng cung, mà là vùng ngoại ô.

Xem ra, Chu Kỳ thật sự rất được Trần Phong Viêm tín nhiệm, bởi vì các hoàng tử cũng không biết vị trí Trần Phong Viêm bế quan.

- Lăng đại nhân, ngươi thật sự được bệ hạ xem trọng, phải biết, từ khi bệ hạ bế quan, hắn chưa từng gặp ai.

Chu Kỳ hâm mộ.

Lăng Hàn chỉ cười một tiếng:

- Chu đại nhân, ngài mới là đệ nhất tâm phúc bên cạnh bệ hạ?

- Lão nô chỉ tận trung với cương vị, toàn tâm toàn ý làm việc vì bệ hạ.

Chu Kỳ vô cùng khiêm tốn.

Lăng Hàn vẫn không hiểu vì sao một đại cao thủ như hắn lại cam tâm vào hoàng cung làm thái giám, rõ ràng trước Tầm Bí cảnh thế nhưng là cực kỳ hiếm có.

Được rồi, đây là việc tư của người ta.

Hai người đi tới chân núi, tiếp tục leo núi, sau khi đi lên đỉnh núi, Chu Kỳ bảo Lăng Hàn chờ một lát, hắn tiến lên xin chỉ thị của Trần Phong Viêm.

Qua một lúc, chỉ thấy Trần Phong Viêm xuất hiện, hắn mặc y phục thường ngày giống như người thường.

Lăng Hàn vội vàng ôm quyền nói:

- Bái kiến Thánh Hoàng.

Nội tâm hắn cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn cảm thấy trạng thái của Trần Phong Viêm có phần cổ quái, hắn hiếu kỳ và mở nhãn thuật, lại giật mình, bởi vì Trần Phong Viêm là một đám năng lượng cấu thành, căn bản không phải thực thể.

- Đây là hóa thân của trẫm, cũng không phải thực thể.

Trần Phong Viêm từ tốn nói, giống như xem thấu suy nghĩ của Lăng Hàn.

Hóa thân?

Trần Phong Viêm thấy Lăng Hàn khó hiểu, chủ động giải thích:

- Sau khi bước vào Hóa Linh, nhất niệm liền có thể hóa thành linh thể, thực lực không đạt tới hoặc không tu hành nhãn thuật sẽ không nhìn ra hư thực.

Hóa Linh?

Đây chính là bậc thứ năm trong Tiên đồ, Hóa Linh cảnh cũng được tôn xưng là Chân Quân, những người mạnh nhất trong lồng giam chính là Hóa Linh cảnh, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Tê, Trần Phong Viêm lại là Hóa Linh Chân Quân?

Gia hỏa thật mạnh, kém một chút đã trở thành cường giả cấp Giáo Chủ.

Lăng Hàn kỳ quái, vì cái gì Trần Phong Viêm lại đặc biệt tốt với hắn, chuyện này thật sự vượt qua lẽ thường.

- Có phải ngươi rất hiếu kỳ, vì cái gì trẫm vẫn ủng hộ ngươi?

Trần Phong Viêm nói ra nghi hoặc trong lòng Lăng Hàn.

Lăng Hàn gật gật đầu:

- Ta rất hiếu kì.

- Ngươi đã gặp hầu tử ở Hải Bình sơn đúng không?

Trần Phong Viêm lại thay đổi chủ đề

Nha?

Lăng Hàn gật đầu, nói:

- Đó là đại ca của ta.

Gương mặt Trần Phong Viêm cứng đờ, đã một lúc hắn mới nói:

- Trẫm thấy ngươi sử dụng Yêu Hầu quyền, cho nên đã sớm biết ngươi có quan hệ với hầu tử đó.

Thì ra là thế, khó trách Trần Phong Viêm lại nhìn hắn với ánh mắt khác, hóa ra là có quan hệ với hầu tử.

Nhưng Trần Phong Viêm có quan hệ gì với Hầu ca?

- Dường như bệ hạ quen biết Hầu ca?

Lăng Hàn hỏi:

- Hầu ca nói…

- Nói cái gì?

Trần Phong Viêm truy vấn, hắn cảm thấy thất thố.

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Hầu ca nói đùa, nói đánh mông bệ hạ.

Sắc mặt Trần Phong Viêm trở nên khó coi, hắn là cường giả Hóa Linh cảnh, đặt trong bất cứ tinh thể nào cũng có thể gọi là cao thủ, lại tiến thêm một bước chính là siêu cấp đại lão cấp Giáo Chủ.

Bây giờ bị người ta nói đánh mông, hắn làm sao chịu nổi?

Sửng sốt một hồi, hắn mới nói:

- Phụ hoàng trẫm từng kết bái với hầu tử kia, theo lý, trẫm nên gọi hắn một tiếng Bát thúc.

Nói cách khác, lúc trước có tám người kết bái.

Chờ chút, lão tử ngươi?

Lăng Hàn kinh ngạc nhìn Trần Phong Viêm, mặc dù hắn suy đoán như vậy nhưng từ trong miệng Trần Phong Viêm nói ra, hắn vẫn có chút kinh hãi, đây thật sự là cổ nhân của hai ngàn năm trước?

- Không sai, trẫm sinh ra trong văn minh đời trước, chẳng qua khi quốc gia phá diệt, trẫm bị phong ấn, mới giải phong vào trăm năm trước.

Trần Phong Viêm gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

Lăng Hàn nghĩ rất nhiều, không cần phải nói, Hầu ca nói vương triều bị diệt nhất định là tiền thân của Huyền Bắc quốc, lão quốc chủ lúc trước chết trận, hắn đã phong ấn con trai của mình, thẳng đến khi thiên địa dị biến không lâu mới xuất thế.

Khó trách Trần Phong Viêm cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, hóa ra hắn là người của văn minh trước kia, chỉ sợ khi đó hắn đã đứng ở Tiên đồ bậc bốn, có lẽ chính là Hóa Linh Chân Quân, cho nên hắn không cần lo lắng hoàn cảnh thiên địa biến hóa.

Nếu nói như vậy, Trần Phong Viêm là vãn bối của mình, gọi mình là... Cửu thúc?

- Khục.

Trần Phong Viêm ho khan một tiếng, nói:

- Mọi người kết giao với nhau, ngươi có quan hệ với hầu tử sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ với trẫm.

Lăng Hàn nhìn Trần Phong Viêm, thầm nghĩ vị Thánh Hoàng này lúc trước đã ăn bao nhiêu thua thiệt từ Hầu ca, mới có thể mở miệng ngậm miệng nói hầu tử này hầu tử nọ?

Đáng thương.

- Ngươi gần nhất làm không tệ, tiếp tục như thế.

Trần Phong Viêm nói:

- Nếu ngươi có thiên phú trận pháp như vậy, trẫm sẽ đưa cho ngươi một trận pháp bảo điểm, là Tứ thúc năm xưa lưu lại.

Hắn thở dài:

- Tứ thúc kinh tài tuyệt diễm, hắn có thể trở thành trận pháp sư mạnh nhất thiên hạ, trong chiến đấu với Thanh Long Hoàng Triều, hắn lấy trận pháp giảo sát năm tên nhân vật cấp Giáo Chủ của đối phương, cuối cùng lại chết thảm.

- Lăng Hàn, chuyện liên quan tới trẫm và hầu tử kia, ngươi tuyệt đối không thể nói cho người thứ tư biết, nếu không, Thanh Long Hoàng Triều sẽ ngóc đầu trở lại, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm giao phong chính diện với bọn chúng.

Lăng Hàn gật gật đầu, Thanh Long Hoàng Triều khẳng định là đao phủ hủy diệt văn minh trước kia, cho dù biến Thiên Hải tinh thành lao tù, hiện tại có rất nhiều “phạm nhân” trốn đi, chắc chắn sẽ kinh động tới bọn họ.

Đến lúc đó lại phát hiện năm xưa có cá lọt lưới, khẳng định sẽ phát động giết chóc lần nữa.

Nhưng chỉ cần Hầu ca có thể thoát khốn, hắn sẽ có thực lực cấp Tôn Giả, khi đó đối đầu với Thanh Long Hoàng Triều thì thế nào?

Vào lúc nói chuyện, Chu Kỳ lại tiến vào, bưng một cái hộp gỗ và giao cho Lăng Hàn.

- Cố gắng thật tốt.

Trần Phong Viêm nói.

- Được.

Lăng Hàn gật đầu, sau khi biết rõ bối phận, hắn thật sự không cách nào tôn kính “chất tử” này được.

- Đi thôi.

Trần Phong Viêm phất phất tay, thân thể hắn chấn động và hóa thành ánh sáng rời đi.

Chu Kỳ cũng cúi người thi lễ với Lăng Hàn, lặng lẽ trở ra.

Lăng Hàn đứng trên đỉnh núi, hắn nhìn hộp gỗ trong tay, nó là cái hộp cũ tỏa ra khí tức cổ xưa nhưng được bảo trì rất hoàn chỉnh.

Hắn ngồi xuống và mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong có một tấm da thú, đặt ở nơi này lại có cảm giác hư ảo mờ mịt.

Hắn lấy da thú ra, nó rất nhẹ, giống như không có một chút sức nặng nào.

Hắn phát hiện tấm da thú này rất dài, lúc mở ra lại dài tới mười trượng.

Trên tấm da thú ghi lại trận văn thật lớn, đây cũng không phải là những trận văn sơ cấp trung cấp hay chữa trị trận văn, mà là hoàn toàn mới, sau khi hắn nhìn thấy trận văn đầu tiên, tinh lực của hắn bị hấp dẫn, cũng không biết trôi qua bao nhiêu thời gian, hắn mới giật mình lấy lại tinh thần.

Hắn cảm thấy đau đầu, cả người lảo đảo như sắp ngã, hắn biết mình tiêu hao quá nhiều tinh thần.

Hắn hoảng sợ, trận văn này quá mức kinh khủng, chỉ nhìn trận văn đầu tiên đã tốn sức như vậy, còn nghiên cứu thế nào?

Khó trách trận sư thưa thớt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK