Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Quan huynh, ngươi tốt xấu gì cũng là thiên kiêu Thần giới, sỉ cao khí ngang mà chạy tới như thế, nhưng một chiêu không ra liền ỉu xìu chán chường bỏ chạy, cái này không còn gì để nói a? Đến, chúng ta đánh một chiêu!

Đánh muội muội ngươi a!

Da mặt của Quan Dương co giật, không thấy Tiêu Diệu Nhan chính là đánh một chiêu, kết quả bị đánh bay, đừng nhìn bây giờ đối phương đang yên đang lành, nhưng trên thực tế là bị nội thương rất nghiêm trọng, nếu như trị liệu trễ, hậu hoạn vô cùng.

Nhưng hiện tại làm sao có thời giờ chữa thương, thoát thân là số một!

Bảo vệ mệnh, chờ trở lại Thần giới luôn có linh dược có thể trị liệu.

- Quan huynh không phối hợp như thế, ta rất bất đắc dĩ nha!

Lăng Hàn giẫm Quỷ Tiên Bộ, Lôi Động Cửu Thiên gia trì, tốc độ của hắn nhanh như quỷ mị, trong nháy mắt liền chặn ở trước người Quan Dương.

Quan Dương cắn răng, oanh, trên người hắn có lưu quang lấp lóe.

Hắn thiêu đốt bản nguyên, dự định chơi một trận đại lưu vong oanh oanh liệt liệt.

- Ngươi không phải xem thường sinh linh Hạ giới sao?

Lăng Hàn cười gằn, vỗ ra một chưởng, triển khai Phúc Địa Ấn, đầy trời tất cả đều là kim quang,

- Hiện tại lại trốn cái gì, chiến với giun dế Hạ giới như ta a!

Quan Dương trốn, oành, tốc độ của hắn nhanh hơn, nhưng không gian bốn phía bị Phúc Địa Ấn phong tỏa, hắn đụng vào liền bị gảy trở về.

Hắn ngơ ngác, sau khi thiêu đốt bản nguyên, dù sức chiến đấu Phá Hư hai mươi tinh cũng không cách nào ngăn cản hắn chạy trốn, nhưng hiện tại hắn lại bị chặn! Điều này nói rõ cái gì? Sức chiến đấu của Lăng Hàn đã vượt qua hai mươi tinh!

Lực lượng dừng ở cực hạn Phá Hư hai mươi tinh, cũng không có nghĩa là sức chiến đấu cũng như thế!

- Ta chỉ ra một kiếm, ngươi chống đỡ được, ta liền tha cho ngươi một mạng!

Lăng Hàn nói như vậy.

- Đây là trẫm nói!

Hai câu này, hắn thông qua Đồ Đằng chiêu cáo thiên hạ.

- Bệ hạ vạn tuế!

- Giết thần! Giết thần! Giết thần!

Người của Hoàng Đô biết chân tướng, lập tức hoan hô, mà những thành trì khác tuy không rõ vì sao, nhưng chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy bệ hạ của bọn họ quá khí phách. Đương nhiên, Hách Liên Tầm Tuyết lập tức thông qua Đồ Đằng nói rõ cả sự kiện bắt, cái này đúng là cơ hộ dựng lên hình tượng vô địch cho Lăng Hàn.

Rất nhanh, toàn bộ Đại Lăng Triều đều biết, bệ hạ của bọn họ đang giao thủ với Thần linh, chính là kẻ cầm đầu muốn luyện bọn họ thành đan dược!

Tuy Quan Dương, Tiêu Diệu Nhan chưa thành Thần, nhưng hà tất lưu ý những chi tiết này? Hách Liên Tầm Tuyết còn hận không thể nói hai người là Thần Vương, như vậy Lăng Hàn càng thêm khí phách.

Quốc dân sôi trào, Lăng Hàn phát hiện hấp thu quốc thế lại mạnh mẽ hơn mấy phần, để hắn có loại cảm giác bị căng nứt.

Tứ vực gộp lại, có thể so với Trung Châu.

Quả nhiên, thể phách trân kim cấp mười chỉ có thể hấp thu bấy nhiêu quốc thế như vậy, mạnh hơn liền căng nứt! Mạnh như Mã Đa Bảo cũng có tự mình biết mình, cảm thấy Trung Châu đã đủ hắn dằn vặt.

Lăng Hàn vung kiếm chém ra, chiêu kiếm này hắn vận dụng kỹ pháp Huyền Diệu Tam Thiên.

- Làm sao có khả năng! Ngươi làm sao có khả năng biết…

Phốc!

Quan Dương nhìn thấy Huyền Diệu Tam Thiên, lập tức kinh hãi, đây chính là kỹ pháp bất truyền của Thiên Kiếm Cung, làm sao có khả năng xuất hiện trên người một giun dế Hạ giới? Nhưng hắn còn chưa nói hết, thân thể đã bị ánh kiếm đánh tan.

Sức chiến đấu, thể phách của hắn so với Lăng Hàn hiện tại kém hơn quá nhiều, tự nhiên không cần dùng Vạn Pháp Quy Nhất đến chém.

Chỉ một chiêu, một thiên kiêu Thần giới vẫn lạc, chết ở trên đất của Hạ giới.

Máu tươi của Phá Hư Cảnh rơi ra, ầm ầm ầm, thiên địa rung động, nói theo một ý nghĩa nào đó đây chính là chí bảo, một số năm sau nhất định sẽ bởi vậy đản sinh ra một cây thậm chí vài cây linh dược cao cấp.

- Quan Dương!

Tiêu Diệu Nhan vừa chạy vừa quay đầu lại xem, đúng dịp thấy cảnh tượng Quan Dương bị Lăng Hàn giết chết, không khỏi muốn rách cả mí mắt, lạnh lùng nói.

- Ngươi dám chém giết con dân Thần giới, nhất định không chết tử tế được! Lúc tông ta giáng lâm, chính là ngày chém đầu ngươi!

Lăng Hàn biểu hiện lạnh lùng, xách kiếm truy đuổi:

- Ngũ Tông mỗi cách vạn năm liền luyện chế sinh linh một giới thành đan, bao nhiêu vạn năm, thiếu bao nhiêu nợ máu? Đợi ta tiến vào Thần giới, chắc chắn sẽ nhổ tận gốc Ngũ Tông, thanh toán nợ cũ nợ mới với bọn hắn!

- Cá ở đáy ao, ngươi căn bản không biết Thần giới lớn đến mức nào, mà Thần linh thì mạnh cỡ nào!

Tiêu Diệu Nhan thiêu đốt bản nguyên lao nhanh, chỉ muốn chạy ra Đại Lăng Triều, như vậy Lăng Hàn không có quốc thế gia trì là tuyệt đối không thể mạnh như thế.

Đến thời điểm ấy, nàng phản thủ làm công, nếu như còn dám truy.

- Đưa mắt chăm chú vào Hạ giới, có thể tưởng tượng Ngũ Tông ở Thần giới cũng tuyệt đối là tông môn hạ cửu lưu, nhiều nhất chỉ có Nhật Nguyệt Cảnh!

Lăng Hàn từ tốn nói.

Cái gì gọi là nhiều nhất chỉ có Nhật Nguyệt Cảnh? Ngươi biết Thần Cảnh khó vượt qua cỡ nào sao? Đừng xem Thần linh chỉ phân năm đẳng cấp lớn, nhưng khác biệt một trời một vực, thật giống như Luyện Thể Cảnh và Phá Hư Cảnh!

Mỗi đại cảnh giới phân bốn cảnh giới nhỏ, chênh lệch này cực kỳ to lớn, hầu như không ai có thể vượt qua cảnh giới nhỏ chiến đấu, chỉ có thể tỉ mỉ phân chia cảnh giới nhỏ, mới có thiên tài vượt qua cảnh giới xuất hiện.

Như thế tính toán, Nhật Nguyệt Cảnh mạnh đến cỡ nào?

So với Phá Hư Cảnh chí ít hơn mười mấy cấp độ a!

- Nói khoác không biết ngượng!

Tiêu Diệu Nhan đương nhiên sẽ không đi phổ cập tri thức Thần giới cho Lăng Hàn, tuy nàng không biết những cái này Dực Song Song đã nói qua. Hiện tại nói cái gì cũng phí lời, chỉ cần đại năng Thần giới vừa đến, tỷ như nhốt Lăng Hàn lại, mang vào Thần giới, như vậy cái gọi là vô địch của hắn sẽ trở thành một chuyện cười!

Ở Thần giới muốn giết Phá Hư hai mươi tinh, không phải giơ chân đạp con kiến sao?

- Ha ha, nếu không phục, ngươi cũng tiếp ta một kiếm a!

Lăng Hàn nhanh chóng truy đuổi, đối phương thiêu đốt bản nguyên, mà hắn không muốn, cho dù Lôi Động Cửu Thiên thêm vào Quỷ Tiên Bộ cũng không nhanh bằng đối phương.

Có điều, đây chính là Đại Lăng Triều nha!

Trong thiên hạ, tất cả là đất của vua!

Toàn bộ thiên hạ đều là của ta, ngươi ở địa bàn của ta muốn tới lui tự nhiên? Đùa gì thế!

Lăng Hàn đưa tay nhấn một cái, xèo xèo xèo, nhất thời có vô số khí lưu sinh thành, bắn về phía Tiêu Diệu Nhan, như từng thanh Thần Kiếm.

Cái này không phải sức chiến đấu của hắn, mà là vận dụng quốc thế.

---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK