Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy viên đan dược vào bụng, nguyên lực của hắn thẳng tắp tăng trở lại, hầu như trong nháy mắt liền trở về trạng thái đỉnh cao.

Cái này không chỉ là tác dụng của linh dược, còn có quan hệ tới bình thường ăn nhiều thuốc bổ, chỗ tốt không thể hoàn toàn tiêu hóa, chìm đắm ở trong huyết nhục, hiện tại mượn dược lực phát huy ra, để hắn trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, thậm chí man lực cũng vậy.

Hắn hoạt động gân cốt, xương cốt bùng nổ ra tiếng vang rền, như sấm dậy, cho thấy trạng thái của hắn ở đỉnh phong.

Thi Nhị không khỏi biến sắc, chuyển tu Thi công có một khuyết điểm rất lớn, chính là hắn sử dụng đan dược luyện chế cho võ giả là hoàn toàn vô hiệu. Hiện tại Lăng Hàn đến trạng thái tốt nhất, nhưng hắn lại suy kiệt, sức chiến đấu sụt giá, chuyện này làm sao chơi?

Đương nhiên, hắn cũng không cần lo lắng sẽ bị Lăng Hàn bắt, dù sao thể phách của hắn là Phá Hư Cảnh, điều này làm cho hắn ở trên tiên thiên bất bại.

Nhưng hắn nắm giữ ưu thế lớn như vậy, chẳng lẽ còn phải ảo não chạy?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Hiện tại thế nào, còn có tự tin giết ta không?

- Hừ, vậy ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Đừng quên, là ta ám sát ngươi, tuy chưa thành công, nhưng ta muốn đi, ngươi cũng chỉ có thể nhìn theo mà thôi.

Thi Nhị đối chọi gay gắt, hắn muốn dao động tâm vô địch của Lăng Hàn.

Lăng Hàn không để trong lòng chút nào, kiếp trước nhiều năm như vậy không phải là sống ở trên thân cẩu. Hắn nói:

- Có câu nói thế này, hòa thượng đi được miếu không được, hiện tại ta xác thực không bằng ngươi, nhưng thời điểm ta đạt đến Phá Hư Cảnh, chính là lúc Thiên Thi Tông diệt!

- Lời này, ngươi nhớ kỹ, không ngại trở lại chuyển cáo một hồi, nếu không muốn chết, thì mau thoát ly Thiên Thi Tông, làm con rùa đen rút đầu cả đời!

Thi Nhị dung sắc đại biến, khẩu khí của tiểu tử này thật lớn, nhưng bảo kiếm trong tay đối phương thực quái lạ, gặp mạnh thì mạnh, ngay cả Thiên Thi Tông Tông chủ đến cũng chưa chắc có thể tiêu diệt.

Đánh lén, còn phải đánh lén, căn bản không cho tiểu tử này cơ hội lấy ra bảo kiếm.

- Ta không giết được ngươi, không có nghĩa là người khác cũng không được.

Thi Nhị lạnh nhạt nói.

- Vừa nãy ta đã nói, trên ta còn có một Thi Đại, sức chiến đấu của hắn còn mạnh hơn ta mấy phần, lần sau, có thể là hắn ra tay.

- Ta chờ!

Lăng Hàn ngạo nghễ nói, hiện tại hắn tiến bộ như bay, thời điểm Thi Đại xuất hiện, nói không chắc hắn đã là Hoá Thần Cảnh đỉnh cao, đến thời điểm đó ngang hàng Thiên Nhân Cảnh cấp cao là điều chắc chắn.

Thi Nhị đã hoàn toàn khôi phục yên tĩnh:

- Không nên tự tin quá mức, Thi Đại vẫn bế quan ở trong Hoàng Tuyền Trì, chờ hắn xuất hiện... có thể đã là Phá Hư Cảnh!

Muốn dao động võ đạo chi tâm của mình?

Lăng Hàn hừ một tiếng, Phá Hư Cảnh thì lại làm sao, hắn còn có một lần quán lực, hơn nữa nếu cùng đường hắn liền lấy ra Hắc Tháp, xem ai trâu bò hơn!

- Vậy ta chờ!

Thi Nhị rời đi.

Lăng Hàn cũng không ngăn cản, thể phách của đối phương có thể so với trân kim cấp mười, dù hắn dùng Tích Sinh Kiếm chém cũng cần thời gian rất dài mới có thể chém ra, nhưng đối phương lại không phải người chết, sẽ mặc hắn chém sao?

Hắn bay lên cảm giác gấp gáp, vốn tưởng rằng có Tử Nguyệt Hoàng Triều xung kích, Ngũ Đại Tông Môn, Thiên Thi Tông đều bị kiềm chế ở Trung Châu, sẽ không lưu ý "địa phương nhỏ" như tứ vực, không nghĩ tới Thiên Thi Tông lại giết tới trước tiên.

Cũng còn tốt, bọn họ điều động chỉ là Thiên Nhân Cảnh.

Bước tiến thống nhất nhất định phải nhanh hơn, để cả thiên hạ tất cả là đất của vua, như vậy hắn ở đâu cũng là sân nhà, có thể được quốc thế bổ trợ, hơn nữa lãnh thổ càng lớn, quốc dân càng nhiều, hắn được bổ trợ sẽ càng mạnh.

Mặt khác, còn có Băng Long Oanh Địa Trận cũng phải mau mau nắm giữ, đây chính là sát trận cấp mười, là sức chiến đấu vô cùng cần thiết trước mắt.

Chạy Huyết Viêm Cốc một chuyến, giết mấy cái không nghe khuyên bảo, ở dưới tiền đề khai thiên, Lăng Hàn cũng biến thành lòng dạ ác độc, tuyệt đối sẽ không lưu ý vài người không hài lòng.

Thiên hạ muôn dân nặng, hay là thỏa mãn quyền lực của mấy người nặng?

Theo Đông Nguyệt Tông cùng các đại tông môn đầu hàng, Bắc Vực thống nhất cũng biến thành thuận lý thành chươ ng, đại quân lướt qua, tất cả đều nâng cờ hàng.

Đan sư Thiên Cấp, sức chiến đấu Thiên Nhân Cảnh, hai người cộng lại chính là vương bài không gì không đánh được!

Lăng Hàn đi trở về, sau khi hơi nghỉ ngơi lấy lại sức, hắn sẽ chỉ huy quân tây tiến, trước tiên đánh Tây Vực, lại hạ Nam Vực, cuối cùng diệt Đông vực, hoàn thành thống nhất chung quanh. Mà Trung Châu chiến đấu thì phải xem Tử Nguyệt Hoàng Triều, nhìn Mã Đa Bảo.

Bát Vương rất mạnh, nhưng đời này Ngũ Đại Tông Môn cũng rất mạnh, Bát Vương không nhất định có thể như trước. Bất quá Thái Âm Vương đã nói, Bát Vương gộp lại cũng không bằng Mã Đa Bảo, thật không biết tên mập mạp chết bầm này mạnh đến mức độ nào.

Hách Liên Tầm Tuyết dời đô tới Hàn Phong Thành của Bắc Vực, lựa chọn nơi này, thứ nhất là vị trí địa lý, vừa vặn ở vào trung bộ của Bắc Vực, thuận tiện điều hành, mặt khác là bởi vì Hàn Phong Thành đủ lớn, có khí thế vương đô.

Hiện tại Lăng Hàn đang đi về Hàn Phong Thành, sau bảy ngày, đoàn người trở lại Hoàng Đô.

Hách Liên Tầm Tuyết ở trị quốc quả thật rất chuyên nghiệp, vừa mới qua bao lâu, Hoàng Đô đã có đại khí tượng, có vương giả chi uy. Càng mấu chốt chính là, dân tâm sở hướng, khắp nơi đều có người đang bàn luận tân chính của Đại Lăng Triều, mỗi người đều khen không dứt miệng.

Thiết thực suy nghĩ vì nước vì dân, quốc dân tự nhiên cũng sẽ chân thành.

Dân chúng rất giản dị, ngươi để ta trải qua ngày tốt lành, ta liền yêu ngươi!

Lăng Hàn thành một quân chủ, mà không phải Đan sư Thiên Cấp, võ giả cấp cao, cuối cùng khắc xuống dấu ấn ở trong lòng người bình thường.

Hắn hớn hở nhìn biến hóa như thế, cố ý thả chậm bước tiến, một đường chậm rãi đi.

- Con mẹ nó, dám cướp nữ nhân với bản thiếu, ngươi biết bản thiếu là ai không?

Bọn họ trải qua một nơi, nhưng đột nhiên nghe được một thanh âm tràn ngập ngạo khí truyền tới.

- Ồ, sao có chút quen tai nhỉ?

Lăng Hàn không khỏi dừng lại.

Thanh âm này, giọng điệu này, vừa nghe liền biết là hạng công tử bột, nhưng vì sao hắn sẽ cảm thấy quen tai? Lẽ nào hắn nhận thức mặt hàng này?

Khuôn mặt của Chư Toàn Nhi đỏ lên nói:

- Đây là đệ đệ của ta!

Nha, đúng rồi, Chư Long Tinh!

Lăng Hàn không khỏi lộ ra nụ cười, nói:

- Vậy vào xem xem.

Làm sao cũng là người thân của Chư Toàn Nhi, nếu gặp phải, vậy thì xem một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn, liền lắc lắc đầu.

---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK