Người của Lâm gia giải thích thế nào cũng vô dụng, dính đến Đế kinh, bất kỳ người nào thà rằng tin là có, không muốn tin là không.
Cuối cùng, Tôn Giả Lâm gia đều tự mình ra mặt, muốn Lăng Hàn bàn giao trước mặt mọi người.
Lăng Hàn đứng dậy, cười nói:
- Thật xấu hổ, ta chỉ nói đùa với mọi người thôi, ta không có thu hoạch gì trong thi thể Thánh Hoàng.
Mẹ nó, chỉ đùa một chút?
Hỏa Vân Đế tộc bị chọc giận gần chết, ngươi làm Lâm gia sứt đầu mẻ trán, một câu chỉ đùa một chút là không có quan hệ?
Nhưng bọn họ thì phải làm thế nào đây, mặc dù Lăng Hàn chỉ hại bọn họ một lúc, bọn họ cảm thấy rất bực mình, nói là vui đùa, Lâm gia không bởi vậy mà bị tổn thất gì, chẳng lẽ còn muốn đánh chết Lăng Hàn hay sao?
Đừng tưởng rằng Phật tộc Tây Thiên vực thì không phải là Phật tộc, dù sao Lăng Hàn còn có danh hiệu Phật tử, bọn họ khinh người quá đáng chính là không đặt Phật tộc vào mắt.
Cái nồi này, không có Đế tộc nào muốn cõng.
Lại thêm Long Tượng Bồ Tát ra mặt, cũng thay Lăng Hàn xin lỗi các Đế tộc, thái độ ra mặt che chở rất rõ ràng, Lâm gia còn có thể thế nào?
Cứ như vậy, một hồi nháo kịch biến mất trong vô hình.
Nhưng khi Lăng Hàn muốn theo Long Tượng Bồ Tát rời đi, một khách không mời tới bái phỏng Lăng Hàn.
Nói là khách không mời, bởi vì hắn không có đạt được Lăng Hàn cho phép đã xông vào.
Lâm Hiên, tộc nhân xuất sắc nhất của Hỏa Vân Đế tộc, thiên phú võ đạo mạnh nhất lịch sử, thành viên thế hệ hoàng kim.
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra Đế kinh.
Lâm Hiên nói, thần sắc ôn hòa nhưng phối hợp đạo tắc long phượng đan vào nhau trên người hắn, dưới chân còn có dị tượng linh tuyền, từ đó lại tạo thành một loại cảm giác áp bách lớn lao.
Không đợi Lăng Hàn mở miệng, hắn tiếp tục nói:
- Ta chú định thành Đế, đối địch với ta là hành động không khôn ngoan! Ta tiện tay có thể gạt bỏ ngươi, hơn nữa, nhiều lắm chỉ mấy ngày sau, ta thậm chí sẽ không nhớ kỹ tên của ngươi.
- Thiên phú võ đạo của ngươi không tệ, trong mắt ta chỉ là sâu kiến, không đáng nhắc tới.
- Ngươi duy nhất giá trị chính là giao ra Đế kinh, chờ ngày sau ta thành Đế, ta sẽ nhớ chút tình này, cũng đủ cho ngươi hoành hành thiên hạ, không người dám động!
- Hơn nữa, Đế kinh chỉ có giá trị tham khảo mà thôi, cho dù không có cũng không thể ngăn cản ta thành đạo!
- Cho nên, làm địch nhân của ta, hay là nhận tình nghĩa của ta, ngươi là người thông minh sẽ biết nên lựa chọn thế nào
Lâm Hiên đứng ngạo nghễ trước mặt Lăng Hàn, hắn giống như đế vương bố thí Lăng Hàn.
Lăng Hàn giận dữ, gia hỏa này quá máu chó.
- Ha ha, thế hệ hoàng kim không tầm thường sao?
Hắn lộ ra nụ cười xem thường:
- Chỉ sinh sớm hơn chúng ta trăm năm, nếu cho mọi người thời gian tu luyện tương đương, ta một tay cũng có thể đánh bại ngươi, ngươi có tin hay không?
Lâm Hiên không hề tức giận:
- Ngươi lừa người dối mình cũng không có ý nghĩa gì, cũng hoàn toàn không có khả năng chọc giận ta. Ta đã sớm nói qua, ngươi chỉ là sâu kiến trên đất, mà ta là chân long trên chín tầng trời. Ngươi cảm thấy chân long sẽ tức giận vì con kiến giương nanh múa với nó hay sao?
- Không xứng, ngươi không xứng!
Hắn nói rất đương nhiên, giống như đang trần thuật một sự thật.
Đúng thế, hắn có tư cách tự ngạo như thế, thế hệ hoàng kim, mỗi người đều có thể so sánh với Đại Đế năm đó, hơn nữa, hắn còn cao hơn Lăng Hàn hai đại cảnh giới, đây là nghiền ép tuyệt đôi, cách biệt một trời một vực.
Lăng Hàn không nói gì thêm, hắn chỉ nở nụ cười nhạt.
Tất cả dùng tương lai nói chuyện.
Hắn hiện tại không sánh bằng Lâm Hiên, nhưng chênh lệch giữa hai người sẽ không ngừng thu nhỏ, cuối cùng cũng có một ngày hắn sẽ treo lên đánh hỗn đản này.
Chờ xem đi.
- Đế kinh!
Lâm Hiên quát lớn, ông, thức hải của Lăng Hàn như nổ tung.
Thân thể Lăng Hàn không ngừng run lên, thất khiếu của hắn có máu tươi tuôn ra.
Lâm Hiên quá mạnh, tu vi cấp Giáo Chủ, đã có tư cách gọi là đại năng, dạng này cường giả chỉ cần nhẹ nhàng vừa quát, liền đủ để đem Chân Ngã cảnh đều là đánh chết.
Lăng Hàn thân hình thẳng tắp như cây lao, thực lực của hắn xác thực không bằng, nhưng ở ý chí lên cũng không yếu mảy may.
- Hừ, chống cự vô nghĩa! Lâm Hiên cười lạnh, oanh, hắn căn bản không cần xuất thủ, thần niệm như núi, hướng về Lăng Hàn trấn áp tới.
Dù là Lăng Hàn có thể phách kinh người, nhưng thần niệm cấp Giáo Chủ áp bách như vậy, mỗi khối xương cốt đang run rẩy.
Lâm Hiên còn chưa sử dụng toàn lực, nếu không một ý niệm trong đầu cũng có thể giết chết Lăng Hàn.
- Quỳ xuống cho ta!
Lâm Hiên lạnh lùng nói, ngươi không phải cuồng sao, ta sẽ làm ngươi mất hết thể diện, lưu lại sỉ nhục vĩnh viễn không cách nào xóa đi.
- Đế Tử Hiên, ngươi quá mức!
Long Tượng Bồ Tát lên tiếng, hắn đi cùng Lăng Hàn đến đây, vốn có ý hộ đạo, hắn làm sao có thể ngồi nhìn?
Lâm Hiên hơi sững sờ, hắn lại không để ý chút nào:
- Thì ra là Long Tượng Bồ Tát.
- Ngươi có thể đi.
Long Tượng Bồ Tát thản nhiên nói.
- Nếu như ta nói không?
Lâm Hiên cười nói, hắn cũng không cần sợ Tôn Giả.
Long Tượng Bồ Tát tức giận, ngươi là Đế tử không sai, thế hệ hoàng kim rất trâu bò, nhưng bản thân ta là Tôn Giả, hơn nữa còn là Tôn Giả tam tinh, chênh lệch tới một đại cảnh giới, ngươi có tư cách gì cuồng với ta?
- Không nên ép bản tôn xuất thủ.
Hắn nói, mặc dù ngữ khí xem như bình thản nhưng theo lửa giận không nhỏ.
Lâm Hiên lúc này mới cười một tiếng:
- Chỉ đùa một chút, Tôn Giả có lệnh, tại hạ sao dám không tuân?
Hắn phất phất tay, quay người rời đi.
Lăng Hàn nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng bị lửa giận bao phủ.
Lâm Hiên dám không kiêng nể gì như thế, hắn cũng chỉ ỷ vào bản thân xuất thân từ Đế tộc, bản thân lại là Giáo Chủ, cho nên, hắn có thể tùy ý giẫm lên Lăng Hàn, cũng không có đặt Long Tượng Bồ Tát vào mắt.
Tốt! Tốt! Tốt!
Lăng Hàn hít sâu một hơi, hắn biến tức giận thành động lực, đợi hắn thành tựu Giáo Chủ chính là ngày Lâm Hiên mất mạng.
Hiện tại, hắn cần phải nhịn cơn tức này.
Cách một ngày sau đó, Long Tượng Bồ Tát mang theo Lăng Hàn quay về Vô Cấu tinh.
Tin tức đã truyền đi, Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu chưa xuất quan bao nhiêu ngày, đã sơ bộ nắm giữ Đế kinh, bắt đầu trùng tu cảnh giới, việc này sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
Sau đó Lăng Hàn mừng rỡ, quyết định sẽ quay về Cửu Dương Thánh Địa một chuyến.
Hắn làm bộ bế quan, sau đó tự mình xây dựng truyền tống trận, hắn trực tiếp rời khỏi Vô Cấu tinh, sau đó cải biến hình dáng tướng mạo quay về Cửu Dương tinh mà đi.
Hai tháng sau, hắn đã trở lại Cửu Dương Thánh Địa.
Hắn đầu tiên liên hệ với Nữ Hoàng, bảo Nữ Hoàng dẫn hắn vào Thánh Địa, sau đó lại tìm được Cửu Sơn Tôn Giả, thô sơ giản lược nói những gì hắn trải qua, sau đó hắn giao Đế kinh ra.
Chuyện này rất khó, bởi vì Đế kinh là thôi diễn thiên địa đại đạo, không có cách gì dùng văn tự và bức họa, Lăng Hàn chỉ có thể sử dụng hình thức phù văn phác hoạ ra, diễn dịch nó biến hóa.
Còn tốt, dù sao lão gia tử cũng là Tôn Giả, cho nên hắn không cho rằng đây là thiên thư.
Nhưng hắn bỏ ra thời gian ba tháng, rốt cuộc Cửu Sơn Tôn Giả mới ghi nhớ Đế kinh, cũng không biết bao lâu mới có thể lĩnh ngộ xong.
Nhiệm vụ dạy cho Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu được giao cho Cửu Sơn Tôn Giả, Lăng Hàn trở lại Vô Cấu tinh, nhưng hắn là Phật tử, hắn không thể mất tích quá lâu.