Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn nắm giữ công pháp Hầu ca và bí pháp ở vách đá, lại phối hợp với hoàn cảnh thiên địa cơ hồ đã khôi phục như hiện tại, tu vi hắn tăng lên có thể nói là nhanh đến mức không hợp thói thường. Chỉ cần có đủ sinh mệnh bảo quả, hắn có nắm chắc trong vòng một năm xông lên tới Tầm Bí cảnh.

Chỉ là trong tay hắn chỉ còn lại có một viên sinh mệnh bảo quả, mà dù là đột phá Minh Văn cảnh không có biến thái như thất cốt. Thế nhưng ít nhất cũng cần tám khỏa sinh mệnh bảo quả cấp bậc Tầm Bí cảnh, nhưng chỉ có một viên... Đủ sao chứ?

Dù sao hắn cũng phải chuẩn bị thêm mấy khỏa a.

Ai, Lăng Hàn thở dài, hóa ra tu vi tiến cảnh nhanh cũng còn có phiền não như vậy.

Nếu như chuyện này để cho người khác biết, nhất định sẽ mắng hắn ra vẻ, phiền não như vậy ai cũng muốn có được a.

Hai mắt Lăng Hàn nhìn về phía người đá, quyết định không lãng phí thời gian nữa, hắn đã rớt lại phía sau mất mấy ngày rồi.

Hắn dung nhập vào trong người đá, sau khi hơi thích ứng một chút, lập tức đi đẩy cửa cung điện ra.

Không tốn một chút sức nào thì cửa đã mở ra.

Lực lượng bây giờ của hắn... Cố lẽ phải có hai mươi vạn cân!

Lúc còn là kục cốt, lực lượng của hắn đã là mười lăm vạn cân, đây chỉ là tăng lên một tiểu cảnh giới, lại có thể tăng trưởng lớn như vây sao?

Thất cốt quả nhiên là biến thái.

Lăng Hàn tin rằng chiến lực hiện tại của mình đủ để địch nổi Khai Khiếu trung kỳ thậm chí là hậu kỳ. Mà sau khi đột phá Minh Văn cảnh, như vậy hiển nhiên muốn quét ngang tất cả Khai Khiếu là chuyện không đáng kể.

Hắn thôi động người đá, đi vào trong cung điện.

Ánh sáng loá mắt, cũng may, thân hắn ở bên trong tượng đá, hai mắt cũng không thể nhìn thấy phía trước, cho nên cũng không quan trọng. Thần thức có thể cảm ứng được vật thể, nhưng cũng không thể nhìn được màu sắc. Cho nên có ánh sáng tồn tại hay không hoàn toàn không có gì khác nhau cả.

Hắn nhanh chân tiến lên, rơi rớt ở phía sau vài ngày như vậy, cũng không biết tám người phía trước đã tới nơi nào rồi.

Phanh, phanh, phanh, người đá chạy vội, nó không biết khinh công, cũng không hiểu thân pháp. Chính là dựa vào lực lượng khổng lồ để vận động, nhảy lên một cái đã bắn ra thật xa, một bước, khoảng cách mấy trượng đã bị nó ném ra tận sau lưng.

Cung điện rất lớn, rất trống trải, nếu không phải người đá cao tới năm trượng thì ngay cả đứng cũng không được.

Trên đường đi, Lăng Hàn trải qua rất nhiều cửa, nhìn qua vốn đóng rất chặt, thế nhưng cũng đã bị bạo lực đập ra, có thể nhìn thấy rõ ràng có vết tích phá hỏng.

Như việc lại tiện nghi cho Lăng Hàn, hắn không cần một chút lực nào là đã có thể thông qua.

Chạy, chạy, chừng bốn giờ sau, cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy tám người đá ở phía trước.

Bọn hắn đang kịch chiến, ba đấu năm, hẳn là năm người Yêu tộc đang vây đánh ba người Nhân tộc.

Chín bộ người đá cũng có lực lượng khác nhau, Lăng Hàn dựa vào ký ức trước đó để đối chiếu với tám người.

Đây là Hồng Thiên Bộ, đây là Bích Tiêu công chúa, đây là Hồ Nhị, hắn nhanh chóng nhận ra tám người.

Nghe thấy động tĩnh to lớn khi Lăng Hàn tới, tám người đồng thời ngừng chiến, sau đó nhìn lại về phía hắn.

- Lăng Hàn, rốt cuộc ngươi đã đến!

Ngô Lập Đông truyền đến thần thức ba động, hiện tại thanh âm không có khả năng truyền ra khỏi tượng đá, cho nên chỉ có thể dùng thần thức để tiến hành câu thông.

Lăng Hàn cười một tiếng, cũng dùng thần thức nói:

- Ta tới muộn sao?

- Tới muộn dù sao cũng tốt hơn so với không đến.

Mai Hoa cũng nói:

- Bọn ta sắp không chịu nổi!

Chỉ có Hồng Thiên Bộ không nói gì, hắn quá kiêu ngạo, cho rằng bằng vào lực một người mình là có thể quét ngang năm người Yêu tộc. Những người khác lên cũng chỉ là gánh nặng của hắn, sẽ chỉ đưa đến hiệu quả ngược lại.

- Bỏ ra nhiều ngày như vậy mới đạt tới độ phù hợp chín mươi phần trăm, các ngươi trông cậy vào việc hắn có thể lật ngược cục diện thay các ngươi sao?

Hùng Bạo cười ha hả, hắn vọt qua, một quyền đập tới chỗ Lăng Hàn:

- Nhìn ta một quyền đã có thể giải quyết được hắn rồi!

Người đá chạy vội tới, thẳng tay đánh ra, ầm ầm, không hề có một chút biến hóa nào. Thế nhưng thanh thế rất kinh người.

Lăng Hàn ngưng quyền, khuỷu tay hơi kéo về phía sau một chút, sau đó đợi Hùng Bạo xông tới, hắn lại đấm ra một quyền.

Phanh!

Hai quyền đá nện vào cùng một chỗ, lập tức nhìn thấy Hùng Bạo liên tục thối lui, một hơi lùi lại vài chục trượng, khi va chạm vào một cột trụ, lúc này xu thế lui mới bị ngăn cản.

Một quyền này đã làm cho tất cả mọi người sợ ngây người.

Dựa vào, quá mạnh a.

Không quản trước đó tu vi mọi người chênh lệch lớn đến mức nào. Mặc kệ chiến lực cùng giai của bọn hắn khác biệt có bao nhiêu, sau khi dung nhập vào người đá, cũng bị rút lại cực lớn.

Dù là người mạnh như Hồ Nhị, Hồng Thiên Bộ, lực lượng của bọn hắn cũng chỉ có chừng mười bốn vạn cân, Bích Tiêu công chúa thì mười ba vạn cân, mà bọn người Hùng Bạo, Mai Hoa thì là chừng mười hai vạn cân.

Quả thực có khác nhau, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút lực lượng chênh lệch ấy rất khó giải quyết dứt khoát được. Bởi vì nhân số Yêu tộc chiếm ưu thế, cho nên mới chiếm hết thượng phong.

Ở bên trong người đá không thể thi triển thân pháp, không có cách nào vận dụng võ kỹ, giống như người bình thường đánh nhau vậy, dù có liều mạng thì cũng chỉ là lực lượng và ứng biến mà thôi.

Ở trong cung điện, có từng cánh cửa bị bịt kín, muốn mở sẽ tốn thời gian vô cùng lâu. Cho nên, dù là đám người Hùng Bạo đến muộn, thế nhưng vẫn đuổi kịp mấy người Hồng Thiên Bộ, Hồ Nhị ở trước mặt. Mà nhân số càng nhiều, chiến đấu sẽ càng thêm giằng co.

Nếu có thể giải quyết chiến đấu dễ như trở bàn tay, như vậy cũng không tới mức không ai tới được cung điện cuối cùng như bây giờ.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Một quyền của Lăng Hàn lại đánh cho Hùng Bạo liên tục lui lại vài chục trượng, có khả năng uy lực còn không chỉ như vậy. Lực lượng này cũng quá kinh khủng đi.

Trong lúc nhất thời, trên mặt tám người khác đều hiện lên vẻ kiêng kị mãnh liệt.

Nếu như thực lực mọi người tương đương, như vậy cũng không có việc gì, kiềm chế lẫn nhau, nhưng bây giờ Lăng Hàn một mình độc nhất đã khơi dậy lòng căm ghét của tất cả mọi người.

Cạnh tranh công bằng, ai là đối thủ của Lăng Hàn cơ chứ?

Tiểu tử này chờ đợi lâu như vậy ở bên ngoài, hóa ra cũng không phải là độ phù hợp tăng lên chậm, mà là đang tăng chiến lực lên a.

Vấn đề là, hắn ta làm thế nào mà đạt được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK