Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ở chỗ này nghĩ xuất thần, bên kia, Đường Viễn lại nhận được lão tử hắn gởi thư.

Một Tiên Vương xuất hiện, trên người hắn quấn quanh lấy năm đạo dị sắc, chứng kiến Đường Viễn, liền chắp tay nói:

- Thuộc hạ ra mắt công tử.

Tiên Vương tầng năm liền không đặt Đường Viễn ở trong mắt rồi, hắn chỉ vung tay nói:

- Chuyện gì?

- Đại nhân có một đạo chỉ lệnh, lệnh thuộc hạ mang cho công tử.

Tiên Vương này lấy ra một phong thơ, trên có ký hiệu đặc thù, chỉ cần vừa mở ra, ký hiệu này sẽ nghiền nát, biến mất, cho nên có bị người động tay chân hay không xem xét liền biết.

Đường Viễn tiếp nhận thư, nhưng không có hủy đi, chỉ phất phất tay:

- Ta đã biết, đi xuống đi.

Tên Tiên Vương kia lại không có động, tiếp tục nói:

- Đại nhân có lệnh, việc này quan trọng, công tử phải lập tức quan sát.

Đường Viễn sững sờ, lập tức có cảm giác không vui, thằng này rõ ràng dám thúc giục mình? Dựa vào, hiện tại mọi người đều làm sao vậy, cả đám đều muốn kỵ đến trên đầu của hắn sao?

Lúc này hắn muốn bão nổi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn nhịn xuống, phụ thân phân phó như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng.

Hắn mở thư, xem xét, khuôn mặt lập tức trướng đến đỏ bừng, hai mắt phun ra lửa.

- Hỗn đản!

Hắn lập tức vỗ bàn, trực tiếp đứng lên, chỉ vào tên Tiên Vương kia nói.

- Ngươi rõ ràng dám giả tạo thư của phụ thân tới lấn ta?

- Không dám, đây đúng là chỉ lệnh của đại nhân!

Tên Tiên Vương kia trầm giọng nói, không chút hoang mang.

Đường Viễn bình tĩnh trở lại, lần nữa xem thư.

Đây đúng là chữ viết của Đường Minh Bá, hơn nữa, ký hiệu phong ấn cũng là của phụ thân, không có dấu vết mở ra.

Thế nhưng hắn thực không thể tin được, bởi vì cha lại để cho hắn lập tức đi quý phủ Lục Ly bồi tội, nếu như không thể để cho Lục Ly thoả mãn, vậy hắn cũng không cần trở lại, từ nay về sau coi như không có đứa con trai này.

Tay của hắn run rẩy, trên thư còn có một hàngchữ, muốn hắn mặc váy, cứ như vậy một đường đi qua.

Thật đáng sợ!

Hắn đã từng thả ra ngoan thoại, nếu như hắn cúi đầu trước Lục Ly, vậy không bằng mặc váy đi trên đường, nhưng bây giờ thì sao, Đường Minh Bá trực tiếp phân phó hắn làm như vậy.

Năng lượng của Lục Ly... Cường đại đến vượt quá tưởng tượng.

Hắn dám gọi nhịp với Lục Ly, là vì hắn cũng có lão tử Tiên Vương tầng chín, nhưng bây giờ Đường Minh Bá rõ ràng khuỷu tay hướng ra phía ngoài, thiên hướng Lục Ly, lập tức để cho hắn cảm giác trong nội tâm trống rỗng, trong phẫn nộ, ủy khuất vô tận, cũng bay lên hàn ý mãnh liệt.

Chẳng trách ngay cả Dương Tiếu Linh cũng sẽ biến thành như vậy, thân lão tử tạo áp lực, khả năng có biện pháp nào?

Hắn vô lực ngồi xuống, thật lâu sau đó mới nói:

- Ta đã biết!

- Thuộc hạ cáo lui.

Tên Tiên Vương kia quay người rời đi.

Đường Viễn trầm mặc hồi lâu, trên mặt hiện lên dáng tươi cười đắng chát, lão tử đã nói như vậy rồi, hắn không dám bất tuân?

Vốn tưởng rằng thắng Lục Ly một hồi, lại thật không ngờ lại vận chuyển đến nhà, ngay cả lão tử cũng đứng ở bên Lục Ly.

Hắn nghĩ đến Lục Ly lúc trước, còn muốn mang Lăng Hàn theo, trên mặt liền cười lạnh.

Lăng Hàn này làm càn, không cố kỵ, nếu cùng Lục Ly nổi lên xung đột... Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc, dù sao không liên quan chuyện của hắn, hắn sẽ trước tiên phủi sạch quan hệ.

Hắn lập tức đứng lên, đi gặp Lăng Hàn.

- Lý Long, có việc, đi cùng bản thiếu gia… mời cùng bản thiếu gia đi một chút.

Trong lòng hắn tức giận, ngữ khí có chút ít xông, nhưng lập tức sửa lại.

Lăng Hàn quét mắt nhìn hắn nói:

- Chuyện gì?

Con mẹ nó, ngươi hỏi thăm cọng lông, bảo ngươi đi, ngươi đi theo là được, sao nói nhảm nhiều như vậy, đây là thái độ một cấp dưới nên có sao?

Nhưng hắn lập tức khống chế, hiện tại còn không phải lúc cùng Lăng Hàn trở mặt, trọng yếu nhất chính là lừa gạt Lăng Hàn đi qua chỗ Lục Ly.

Hắn vội vàng nói:

- Ta có yến hội, lại cùng Lục Ly đấu một hồi, cần ngươi xuất thủ.

Lăng Hàn gật đầu:

- Tốt.

Bọn hắn xuất phát, thế nhưng vừa ra biệt viện, Đường Viễn liền xé quần áo bên ngoài, lộ ra váy hoa.

Dù Lăng Hàn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng chứng kiến bộ dạng này vẫn nhịn không được khóe miệng co giật.

Tình huống như thế nào?

Thằng này là dây thần kinh nào đáp sai rồi, hay quỷ nhập vào người?

Nếu như Lăng Hàn từ đầu tới đuôi chứng kiến Lục Ly cùng Đường Viễn giao phong, hắn nhất định có thể lập tức đoán ra Đường Viễn là triệt để thua, nhưng hắn không biết, bởi vậy, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.

Đường Viễn cũng đỏ cả mặt, hắn cưỡng ép cười cười:

- Cái yến hội này chính là chủ đề dịch trang.

Thấy sắc mặt của Lăng Hàn tối sầm, hắn vội vàng nói.

- Ngươi không cần, ngươi không cần!

Hai người rêu rao khắp nơi, khó tránh khỏi gặp được người đi đường, ai cũng nhìn Đường Viễn với ánh mắt khác thường, ngay cả Lăng Hàn cũng bị vạ lây.

Hai cái đồ biến thái!

Bất quá, đại bộ phận phần người đều nhận thức Đường Viễn, nào dám trêu chọc nhị thế tổ này, không sợ rước lấy họa sát thân sao? Ai cũng nhìn thoáng qua bỏ chạy, thầm nghĩ loại nhị thế tổ phá sản này lại biến thái cũng không có quan hệ gì tới bọn họ.

Sau nửa canh giờ, bọn hắn đi tới một tòa biệt viện, đây là chỗ ở của Lục Ly.

Cửa ra vào có hai thủ vệ, chứng kiến bộ dáng này của Đường Viễn lập tức cười ha hả.

Đây chính là Đường gia đại thiếu, nhưng bây giờ mặc váy hoa, thật sự là mất hết cả mặt.

Người khác sợ Đường Viễn, bọn hắn lại không sợ, vì chủ tử của bọn hắn là Lục Ly!

Lăng Hàn nhìn lướt qua, nhíu mày.

Muốn nói bọn hắn dự tiệc chủ đề là hóa trang, như vậy hai thủ vệ này há dám chê cười Đường Viễn, dù lại lớn mật, cũng không có khả năng như vậy.

Trong đó có quỷ.

Hắn lập tức nói:

- Lớn mật, rõ ràng dám chê cười Đường thiếu!

Một thủ vệ lập tức hừ lạnh nói:

- Cái gì Đường thiếu, ở trước mặt đại thiếu của chúng ta chính là cặn bã, đến cửa bồi tội cũng dám kiêu ngạo như vậy, ngươi là không muốn sống sao?

Lăng Hàn lập tức giật mình, hóa ra Đường Viễn là tới bồi tội, chẳng trách mặc váy hoa, chậc chậc chậc, cái thành ý này thật đúng là cực kỳ cao.

Bất quá, kéo mình lên làm gì?

Lăng Hàn nhìn về phía Đường Viễn, khóe miệng hiện lên một vòng cười lạnh, lại

không nói chuyện.

Đường Viễn lập tức cảm giác áp lực như núi, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn vốn tưởng rằng có thể lừa Lăng Hàn tiến vào Lục phủ, đến lúc đó liền không phải do Lăng Hàn rồi, nhưng bây giờ còn không có đi vào a, làm sao lại để cho Lăng Hàn phát hiện?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK