Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oong.

Một chỉ điểm ra, nhất thời khí thế đáng sợ giống như trời xanh trấn áp xuống. Tất cả đều biến mất. Chỉ còn lại có có một chỉ của Lăng Hàn cắt phá trường không kéo tới. Rõ ràng đang ở trước mắt, lại có một loại cảm giác nồng động xuyên qua vĩnh hằng.

Trong một chỉ này, Lăng Hàn dung nhập một chút xíu quy tắc thời gian.

Không phải năm tháng thiên thu, mà là tìm hiểu ra được từ trong Hắc Tháp.

Sắc mặt Lô Hạo Danh nhất thời đại biến. Tuy rằng còn không có thực tế giao phong, hắn lại có cảm giác, một chỉ... Hắn không tiếp nổi.

Làm sao có thể như vậy được. Đối phương cũng chỉ là Tứ Trảm mà thôi.

Phụt!

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực. Một búng máu điên cuồng phun tới.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người chấn động kinh sợ đến mức da đầu tê dại. Phải biết rằng công kích của Lăng Hàn căn bản còn chưa có va chạm tới. Cũng chỉ là khí thế mà thôi, lại khiến cho Lô Hạo Danh không chịu nổi.

Cái này… chính là thực lực chênh lệch quá xa.

Đây không phải là Tứ Trảm đấu với Tứ Trảm. Rõ ràng là Phân Hồn nghiền ép đối với Trảm Trần!

Phịch.

Lô Hạo Danh đặt mông ngồi trên đất. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một chỉ này kéo tới. Toàn thân hắn tuôn ra vô số mồ hôi, trong nháy mắt khiến trang phục của hắn đều ướt đẫm.

Chỉ có điều, một chỉ này dừng ở trước trán của Lô Hạo Danh, chỉ kém một tia sẽ điểm tới.

Ngũ Trảm!

Đám người Mạc Sương đều dùng khẩu hình im lặng nói ra hai chữ này, trên mặt đầy vẻ chấn động kinh sợ.

Cho dù là ở Quảng Long Thiên, số lượng Đế giả Ngũ Trảm cũng thật sự quá ít ỏi. Đó thật sự là thiên kiêu đạt được trình độ cao nhất ở Tiên Vực. Có thể khiến cho vô số Vương giả, Hoàng giả hâm mộ đến chết.

Lăng Hàn cười nhạt, nói:

- Chơi rất vui sao?"

Lô Hạo Danh hoàn toàn nói không ra lời. Hắn đã bị nỗi sợ hãi làm cho bối rối. Thật lâu sau, hắn mới khôi phục được vài phần. Trong lòng hắn không khỏi tràn ngập hận ý đối với Lăng Hàn.

Không phải vậy sao?

Ngươi mạnh như vậy, hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại Mạc Sương. Vì sao ngươi lại bày ra một bộ dạng không chênh lệch lắm so với đối phương. Làm hại hắn khinh địch ra tay, kết quả ra một chuyện tệ hại như vậy.

Người giống như hắn tuyệt đối sẽ không hối lỗi. Rõ ràng là hắn chủ động khiêu khích về phía Lăng Hàn, ra tay trước. Nhưng hắn lại có thể cho rằng Lăng Hàn đang cố ý tỏ ra yếu kém, dụ dỗ hắn ra tay. Đây thật là kẻ ác cáo trạng trước.

Mạc Sương cũng chấn động kinh sợ. Hắn tất nhiên hiểu rõ thực lực của Lô Hạo Danh như lòng bàn tay. Đối phương lại có thể không phải là đối thủ của Lăng Hàn. Vậy hắn khẳng định cũng giống như vậy. Nhưng vừa Lăng Hàn lại có thể nhường hắn nhiều chiêu như vậy. Bây giờ nhìn lại, cũng chính là cho hắn mặt mũi.

Con người chính là như vậy. Trước đó không biết thực lực của Lăng Hàn, Mạc Sương cho rằng Lăng Hàn có thể tùy ý vuốt ve. Nhưng bây giờ, sau khi biết được Lăng Hàn cường đại, hắn ngược lại cảm kích Lăng Hàn.

Người này rốt cuộc là ai?

Sau khi rút đi sự ngạo mạn, Mạc Sương lập tức khôi phục lại trí tuệ nên có của một thiên tài.

Tuy rằng Bành Hóa Niên rất xem thường đối với Lăng Hàn, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đối phương chắc là cùng Lăng Hàn đi qua đây.

Có thể làm cho một vị Đan Sư tam tinh tự mình tiếp đón, điều này có nghĩa như thế nào?

Lăng Hàn cũng không phải giống như Bành Hóa Niên hời hợt miêu tả vài câu như vậy. Chỉ là một vô danh tiểu tốt ở Thái An Thiên thôi sao? Ngược lại, hắn khẳng định có lai lịch lớn.

Hắn nhất thời hiểu được, mình bị Bành Hóa Niên trở thành thương khiến, đối phương không có phương tiện đối Lăng Hàn ra tay, lại đem hắn đẩy đi ra, thiếu chút nữa hại hắn thất bại thảm hại xấu mặt.

Suy nghĩ một chút, hắn tràn ngập cảm kích đối với Lăng Hàn, lại nảy sinh oán hận đối với Bành Hóa Niên.

- Lăng huynh, ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Hắn hỏi.

- Ta sao?

Lăng Hàn mỉm cười, nói.

- Ta không phải đã nói rồi sao? Ta là trưởng bối của ngươi.

Lời nói này khiến cho Mạc Sương cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn thầm nghĩ mình đã điều chỉnh thái độ đủ tốt. Tại sao ngươi vẫn theo ta đùa giỡn, chiếm tiện nghi của ta?

- Ta không có nói sai đâu. Bành sư điệt.

Lăng Hàn cười nói, ánh mắt lại là nhìn Bành Hóa Niên.

Cái gì!

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Bành Hóa Niên. Tuy rằng thực lực Phân Hồn Cảnh cũng không được mấy Hoàng giả trẻ tuổi này coi trọng lắm. Dù sao bọn họ rất nhanh có thể bước vào trình độ này.

Bọn họ để ý, đương nhiên chính là thân phận Đan Sư tam tinh của đối phương.

Đan Sư siêu nhiên, Đan Sư tam tinh miễn cưỡng có thể coi như là Thăng Nguyên Cảnh. Bởi vậy, Bành Hóa Niên đương nhiên là rất lợi hại.

Nếu không phải như thế, Chư Phong lại làm sao có thể phái hắn đi mời Tử Thành đại sư?

Nhưng còn bây giờ thì sao? Lăng Hàn có thể gọi Bành Hóa Niên là sư điệt.

Sư điệt... Tuyệt không có khả năng này là luận trên bối phận võ đạo. Bởi vì Bành Hóa Niên là Đan Sư. Võ đạo chỉ là hắn học thêm, sẽ không đi tận lực bái một danh sư, do đó khiến mình có thêm một người sư thúc tuổi còn trẻ.

Đan đạo?

Ai cũng biết, sư phụ của Bành Hóa Niên là Chư Phong. Nếu như Bành Hóa Niên thực sự là sự điệt của Lăng Hàn, như vậy Lăng Hàn chính là cùng bối phận với Chư Phong.

A, điều này có thể sao?

Thoáng cái, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Bành Hóa Niên, muốn xem hắn trả lời như thế nào.

Bành Hóa Niên không khỏi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trên khuôn mặt cũng hiện lên một tầng đỏ ửng.

Hắn dám nói láo trước mặt nhiều người như vậy sao? Vậy nếu chẳng may để cho Chư Phong biết, không đánh chết hắn cũng không được!

Ngay cả tổ sư gia ngươi cũng không muốn nhận hay sao?

Hắn có thể hàm hồ cho qua thân phận của Lăng Hàn. Nhưng Lăng Hàn thật sự muốn ở trước mặt mọi người hỏi hắn, hắn có thể làm sao? Phủ nhận là chuyện tuyệt đối không thể. Nhưng cố ý nói chuyện cho qua đề tài này, loại cách làm giấu đầu hở đuôi như vậy, có ai sẽ không nhìn ra được?

Không có cách nào.

Bành Hóa Niên khẽ cắn môi, nói:

- Tiểu sư thúc nói không sai.

Ầm!

Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu chấn động. Lăng Hàn thật sự đúng là sư thúc của Bành Hóa Niên. Tin tức này cũng quá kinh bạo.

Bọn họ tiếp tục nhìn về phía Lăng Hàn, nhất thời chỉ cảm thấy Lăng Hàn đâu còn có một tia ngạo mạn nào.

Có thể cùng Đan Sư tứ tinh xưng huynh gọi đệ, vậy khẳng định ngạo khí vô cùng. Không không không. Thái độ của Lăng Hàn vừa rồi quả thực chính là cực kỳ khiêm tốn. Phải biết rằng, Mạc Sương, Lô Hạo Danh thật sự khiêu khích trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK