Ánh mắt Tôn Kiếm Phương nhìn Lăng Hàn càng hiền hòa hơn:
- Tiến cảnh của ngươi vượt xa mong đợi của lão phu.
Tôn Kiếm Phương cho rằng quyền lực của Lăng Hàn cùng lắm đến một trăm cân, dù sao mới khởi bước, giờ thì lão thật sự hết hồn.
Mười ngày đã tu thành nhất mạch, cho dù cảnh giới càng cao tiến bộ càng chậm, nhưng một, hai năm sau ít nhất tiểu tử này sẽ đến thập nhị mạch.
Ha ha, Tôn Kiếm Phương cười thầm chính mình suy nghĩ quá dễ dàng. Càng mở nhiều kinh mạch thì càng khó cảm ứng kinh mạch mới hơn, lão là người từng trải nên biết rất rõ.
Nhưng dù năm năm, mười năm đến thập nhị mạch cũng rất kinh người.
Ngẫm lại Tôn Kiếm Phương lúc đó mất bao nhiêu thời gian?
Suốt ba mươi bảy năm.
Tôn Kiếm Phương gật đầu lia lịa, cười toe:
- Ngươi giỏi lắm!
Tôn Kiếm Phương giơ tay lên lại đưa một trái cây:
- Ban cho ngươi thêm một trái Dẫn Mạch quả, lão phu luôn thưởng phạt rõ ràng.
Niềm vui bất ngờ.
Lăng Hàn vội nhận lấy, cái này là tặng tiền cho hắn, sao từ chối được.
Nếu trực tiếp dùng Dẫn Mạch quả thì hiệu quả rất kém, và chỉ cho một người dùng. Luyện thành đan thì khác, với trình độ của Lăng Hàn dư sức luyện ra sáu đến tám viên. Hắn đang cống hiến cho Cổ Đạo tông.
Tôn Kiếm Phương vẫy tay ra hiệu Lăng Hàn có thể đi:
- Lần này cho ngươi hai mươi ngày khảo sát.
Tôn Kiếm Phương chợt lên tiếng:
- Khoan! Đừng để ai biết tiến độ tu luyện của ngươi, nếu có người hỏi thì nói là sau hai mươi ngày ngươi mới cảm ứng được kinh mạch thứ nhất.
Lăng Hàn gật đầu:
- Ừm!
Lăng Hàn biết Tôn Kiếm Phương kêu hắn giấu dốt, vì lòng người khó dò, không phải mỗi người đều hy vọng trông thấy hắn lớn lên.
Không cần Tôn Kiếm Phương khuyên Lăng Hàn cũng không định nói cho ai biết mình tiến bộ, nếu bị người biết gốc gác thì về sau làm sao hố ai nữa?
Lăng Hàn về nhà tìm ra trận cơ Tam Nguyên trận, chạy đi chỗ luyện đan cũ bày ra trận pháp, rất nhanh luyện Dẫn Mạch quả thành đan.
Lần này được sáu viên, kém hơn lần trước một chút.
Lăng Hàn không nản lòng, xác suất thành đan vốn có dao động, nhiều hoặc ít hơn một viên là bình thường. Lăng Hàn phải tăng cao kỹ thuật thì xác suất thành đan mới cao hơn.
Việc này chỉ có thể từ từ, hơn nữa một lò được sáu viên hay bảy viên đan đều không ít.
Vì trong tay còn nhiều ngọc tử nên Lăng Hàn không gấp gáp bán đan dược, hắn về phòng, thông qua quang não tìm hiểu kỹ hơn thế giới này.
Thứ này có thể xem là Ngõa Lý phiên bản nâng cấp.
Lăng Hàn thầm nhủ không thể cho Ngõa Lý biết, không thì gã có thêm công năng cảm xúc sẽ điên lên.
Thiên địa mới này hơi giống Cổ giới, có vũ trụ mênh mông to lớn đầy sao.
Như hành tinh chỗ Lăng Hàn ở gọi là Thiên Hải tinh, thuộc tinh hệ Bán Mã. Tinh hệ có mười một hành tinh giống Thiên Hải tinh xoay quanh một hằng tinh lớn.
Chỉ có Thiên Hải tinh dựng dục ra sự sống, nhưng khoa học kỹ thuật phát triển đến thời kỳ đỉnh cao từng phát ra máy dò xét đến hành tinh khác, có phát hiện kinh người.
Lăng Hàn nhìn thấy hình ảnh là một kiến trúc tàn khuyết.
Ngày xưa từng gây chấn động lớn, chẳng lẽ trên hành tinh khác từng có văn minh?
Nhưng nhân loại chưa kịp thăm dò sâu thì thiên địa xảy ra biến động lớn, việc này bị gác lại. Còn chưa giải quyết xong vấn đề sinh tồn thì ai rảnh rỗi thăm dò vũ trụ vô cùng vô tận?
Mọi người suy đoán vũ trụ không giới hạn chắc còn có thể sự sống, văn minh khác. Có lẽ ngày nào đó sinh vật trí tuệ có trình độ văn minh càng cao sẽ giáng lâm Thiên Hải tinh.
- Theo ghi chép lịch sử thì văn minh nhân loại khởi nguồn từ ban ngàn năm trước, nhưng nay thiên địa biến động lớn, nhiều kiến trúc cổ lộ ra từ lòng đất chứng minh văn minh của nhân loại không phải ba nngàn năm ngắn ngủi. Nhưng văn minh ba ngàn năm trước bị diệt tuyệt như thế nào? Động đất? Siêu sóng thần? Thiên thạch ngoài vũ trụ đập trúng? Trước đó có người suy đoán nhân loại tiến hóa từ vượn khỉ... a.
Lăng Hàn sờ mặt mình, không thể tưởng tượng bộ dạng xấu xí mặt lông lá của mình.
- Chúng ta có khởi nguồn từ đâu?
Lăng Hàn đóng quang não lại, hắn thì biết mình đến từ đâu, vấn đề là thần thạch có lai lịch gì?
Tôn Kiếm Phương nói lão mang thần thạch về từ trong cổ tích, nhưng tư liệu cụ thể thì sao?
Một mảnh trống rỗng.
- Những cái này cần ta tự mình thăm dò. Thế giới thật thú vị, đáng tiếc nhóm Loạn Tinh, đại ca, nhị ca không ra được, không thì mọi người cùng nhau mạo hiểm trong thế giới này thật vui.
Lăng Hàn rất yên phận, thực lực của hắn rất yếu, phải biết giấu mình.
Mỗi ngày luyện quyền xong Lăng Hàn sẽ trắc nghiệm lực lượng, từ năm trăm cân vững bước tiến lên, rất nhanh qua ải lớn sáu trăm cân, rồi bảy trăm cân, tám trăm cân.
Lực lượng tám trăm cân là cực hạn thiên tài phải dừng bước. Cổ Đạo tông có lịch sử trăm năm chưa từng có ai nhất mạch sở hữu lực lượng tám trăm cân.
Nhưng Lăng Hàn không thỏa mãn, nếu hắn dừng lại ở đây thì hắn chỉ là thiên tài.
Lăng Hàn luôn theo đuổi cực hạn, tám trăm cân?
Không chấp nhận!
Lăng Hàn rất tự tin, vì hắn chưa cảm giác áp lực đến từ kinh mạch chứng minh còn có thể mở rộng tiếp.
Chín trăm cân, một ngàn cân!
Ngày thứ mười mai từ khi tạm biệt Tôn Kiếm Phương, Lăng Hàn có lực lượng ngàn cân.
Điều này cực kỳ khủng bố. Nhị mạch bình thường chỉ có chút lực lượng như vậy, Lăng Hàn mới là nhất mạch mà sánh ngang nhị mạch, không kinh người sao được.
Lăng Hàn lẩm bẩm:
- Đã đến cực hạn, ta cảm giác kinh mạch hơi nhói, không thể mở rộng nữa không thì sẽ vỡ ra. Vậy bắt đầu cảm ứng kinh mạch thứ hai thôi.
Lăng Hàn chọn sáng sớm luyện quyền, muốn cảm ứng kinh mạch mới ở trong tụ linh trận thì không có hiệu quả.
Kinh mạch thứ nhất đã tràn ngập lực lượng, không cách nào chứa thêm năng lượng mới, vì vậy lực lượng tiến vào cơ thể tìm chỗ đột phá khác. Nhưng trong một chốc không tìm ra đường đi, lực lượng va đụng lung tung trong cơ thể khiến Lăng Hàn khó chịu. Hắn phun búng máu, tức ngực muốn chết.
Bà nội nó, muốn giết người mà!
Lăng Hàn thở hổn hển, hắn biết là do mình hơi nôn nóng.
Tu luyện không thể nóng nảy không thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
- Làm từ từ.
Lăng Hàn điều chỉnh tâm tính, bắt đầu luyện Tứ Phương quyền.
Hắn vẫn không dùng Dẫn Mạch quả vì tự tin vào năng lực crua mình.
Năng lượng xông vào người chạy lung tung, Lăng Hàn tịnh tâm mặc cho lực lượng chuyển động tìm lối ra.
Năng lượng này như con rắn nhỏ bơi khắp người Lăng Hàn, làm hắn càng lúc càng khó chịu nhưng chẳng cố gắng chống, dường như thân thể không thuộc về hắn.