Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đùng đùng đùng, tiếng bạt tai vang lên, Ngạo Dương Danh đau tỉnh lại.

- Tỉnh rồi sao?

- Ta ở đâu? Phúc bá đâu? Hắn run giọng hỏi. Lăng Hàn đạp tới một cước nói:

- Là ta hỏi ngươi, hay ngươi hỏi ta? Ngạo Dương Danh cắn răng. Nhưng khi nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía xa lạ, thì sắc mặt không khỏi khó coi. Hiển nhiên nơi này cách vị trí trước kia xa không biết bao nhiêu, mới xuất hiện bình nguyên như vậy. Đến cùng hắn ngất xỉu bao lâu, lại bị mang tới địa phương xa như thế? Phúc bá là phế vật sao, lại để Lăng Hàn mang hắn chạy đi!

- Ngươi thật muốn đối nghịch với Đông Nguyệt Tông? Hắn lạnh lùng nói. Đã lấy ra thân phận đệ tử đích truyền của Đông Nguyệt Tông, hắn tự nhiên không thể giả nai, yếu đi uy phong của Đông Nguyệt Tông. Đùng, Lăng Hàn đạp tới một cước, đánh cho Ngạo Dương Danh rơi xuống vài cái răng, trên mặt đều là máu tươi, dáng dấp vô cùng thê thảm. Nhưng đối với loại bạch nhãn lang này có cái gì phải đồng tình? Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Sao ngươi lại chạy tới nơi này? Ma Thiên Bí Cảnh xuất hiện là một bất ngờ, trước đó không có người dự đoán được. Nên muốn nói Ngạo Dương Danh là vì bí cảnh mà đến, thì Lăng Hàn tuyệt đối không tin. Ngạo Dương Danh lau máu tươi ở khóe miệng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Hiện tại Phúc bá không ở bên người, Đông Nguyệt Tông lại không dọa được gia hỏa trước mặt, hắn chỉ có thể hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt nói:

- Ta là tới tìm một người. Đùng, hắn trúng một cước nữa, tức giận đến mức muốn bò lên liều mạng với Lăng Hàn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, thì hắn lại lạnh cả tim, dũng khí tiêu tan hết sạch.

- Nói chuyện không được nói nửa câu, ấp a ấp úng như vậy. Nếu không ta phế bỏ tứ chi của ngươi, để ngươi chỉ chừa một cái miệng nói chuyện. Lăng Hàn lạnh lùng nói. Ngạo Dương Danh cảm thấy hàn khí từ đáy lòng sinh sôi, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, để cả người hắn muốn đóng băng. Nếu đổi thành người khác nói lời hung ác này, hắn khẳng định sẽ khịt mũi coi thường. Ai dám làm vậy với đệ tử của Đông Nguyệt Tông? Nhưng Lăng Hàn... Tên này nói được thì làm được, để hắn lạnh cả người.

- Người ta muốn tìm tên Phong Viêm. Hắn đàng hoàng nói.

- Phong Viêm! Nghe được danh tự này, Lăng Hàn liền tỉnh ngộ. Cuối cùng biết sức lực của Phong Viêm từ đâu đến rồi. Đông Nguyệt Tông!

- Tại sao muốn tìm hắn? Phong Viêm và Đông Nguyệt Tông có quan hệ gì? Lăng Hàn hỏi.

- Mấy tháng trước Phong Viêm du lịch ở bên ngoài, thì gặp một vị Thái Thượng Trưởng lão của bản tông. Trưởng lão có ý định thu hắn làm đồ đề, nhưng cho hắn một thử thách, nhất định phải ở trong vòng ba tháng đột phá Linh Hải Cảnh. Ngạo Dương Danh nói.

- Ta muốn kéo giao tình với Phong Viêm, nên tới Vũ Quốc, muốn nhân lúc Phong Viêm vẫn chưa có thanh danh kết giao với hắn.

- Kết quả, nửa đường gặp phải Ma Thiên Bí Cảnh mở ra, nên ta vào bí cảnh trước. Ngạo Dương Danh vô cùng phiền muộn. Hắn đến tìm Phong Viêm là vì tăng địa vị của mình ở trong Đông Nguyệt Tông. Không nghĩ tới vẫn chưa nhìn thấy Phong Viêm, đã va vào tên sát tinh Lăng Hàn này. Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái nói:

- Mặc dù Phong Viêm có thể chất đặc thù, nhưng chỉ là Ngân Kính Thể mà thôi, Thái Thượng Trưởng lão kia có tu vi gì? Sinh Hoa hay Linh Anh? Nghe hắn không để ý chút nào nói Sinh Hoa hay Linh Anh, Ngạo Dương Danh chỉ cảm thấy kinh hoảng. Bởi vì trong giọng nói của Lăng Hàn, căn bản không có một tia kính nể. Thật giống như Linh Anh Cảnh cũng không được hắn để ở trong mắt. Trên thực tế xác thực là như vậy.

- Linh Anh cảnh! Hắn run giọng nói.

- Quái lạ! Lăng Hàn lắc đầu. Hiện tại hắn biết sức lực của Phong Viêm đến từ nơi nào. Trở thành đồ đệ của cường giả Linh Anh Cảnh, tất nhiên có thể đi nghênh ngang ở Vũ Quốc, ngay cả Vũ Hoàng cũng không dám động hắn. Bằng không dẫn ra lão quái vật Linh Anh Cảnh, thì vị Sinh Hoa Cảnh kia của Vũ Quốc cũng không thể đối kháng. Vấn đề là, Ngân Kính Thể đáng giá một vị cường giả Linh Anh Cảnh thu làm đệ tử sao? Đừng nói Ngân Kính Thể, dù là Kim Kính Thể cũng có chút miễn cưỡng. Dù sao Linh Anh đã đứng ở bậc thang thứ bảy, trên nữa chỉ có Hóa Thần và Thiên Nhân mà thôi. Còn trên nữa? Chính là Phá Hư Cảnh, có thể phá tan hư không tiến vào Thần giới, thành tựu Thần vị. Trên người của Phong Viêm nên có bí mật khác, mới hấp dẫn một vị cường giả Linh Anh Cảnh thu hắn làm đồ đề. Điểm ấy Lăng Hàn sớm có cảm giác. Tỷ như hắn có thể ở dưới tình huống kém hai cảnh giới nhỏ đối kháng Đại hoàng tử, hơn nữa còn là võ kỹ bá đạo như Thiên Tử Quyền Pháp, có thể mượn dùng quốc thế.

- Sớm muộn sẽ có một trận chiến, đến thời điểm đó ta sẽ tự tay đào ra hết thảy bí mật của ngươi! Lăng Hàn lẩm bẩm nói.

- Lăng Hàn, ngươi thả ta, ta có thể coi như chuyện gì cũng không có phát sinh! Ngạo Dương Danh thăm dò nói.

- Ngươi lại thích ăn đòn? Lăng Hàn thong thả nói. Ngạo Dương Danh sợ đến che miệng. Hiện tại hắn thật không còn mấy cái răng để Lăng Hàn chà đạp.

- Ngạo Phong là gì của ngươi? Lăng Hàn hỏi đề tài chính. Ngạo Dương Danh lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ là tiểu võ giả ở Vũ Quốc, làm sao có khả năng biết tên của phụ thân hắn? Lẽ nào hắn cũng... không thể nào! Tuy con riêng của phụ thân hắn nhiều cả trăm, nhưng người nào cũng họ Ngạo a.

- Thế nào? Sắc mặt của Lăng Hàn lạnh lẽo.

- Đó là gia phụ! Ngạo Dương Danh vội vàng nói.

- Hiện tại tu vi của Ngạo Phong là gì?

- Ta cũng không rõ ràng lắm… Ngạo Dương Danh nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lăng Hàn, thì vội giải thích.

- Bình thường ta không có bao nhiêu cơ hội gặp được phụ thân, cũng không phải nhi tử hắn sủng ái nhất, nên không quá rõ ràng. Nhưng dựa theo người trong tông nói, từ năm năm trước phụ thân đã đạt đến Thần Thai đỉnh cao! Hắn không tự chủ được mà ưỡn thẳng lưng. Tuy Ngạo Phong phong lưu thành tính, nhưng thiên phú võ đạo lại tuyệt hảo, có thể bước vào Sinh Hoa Cảnh, chân chính trở thành nhân vật trọng yếu của Đông Nguyệt Tông. Lăng Hàn cũng âm thầm gật đầu. Qua hơn mười năm, tu vi của Ngạo Phong nhảy vọt là bình thường. Chỉ là muốn để Lăng Đông Hành tự tay báo thù... Độ khó có chút lớn. Hắn nhất định phải mau chóng tăng cao tu vi, mới có thể chữa trị linh căn cho Lăng Đông Hành, và sử dụng lượng lớn đan dược để Lăng Đông Hành nhảy đến Sinh Hoa Cảnh. Sinh Hoa Cảnh là ranh giới lớn nhất của võ đạo. Có thể nói thế này, Thần Thai Cảnh là phàm nhân mạnh mẽ, còn Sinh Hoa Cảnh đã vượt qua phàm nhân, chênh lệch lớn đến không cách nào hình dung. Dù cho Lăng Hàn đạt đến Thần Thai đỉnh cao, lấy trình độ yêu nghiệt của hắn cũng không thể đánh thắng Sinh Hoa tầng một, có thể bảo mệnh liền đủ tự ngạo. Nếu như Lăng Đông Hành bước vào Sinh Hoa Cảnh trước, vậy trấn áp Ngạo Phong dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không nhìn công pháp, võ kỹ, kinh nghiệm...

- Lão tử ngươi tổng cộng có bao nhiêu con? Lăng Hàn có chút hiếu kỳ. Ngạo Dương Danh vừa định lắc đầu nói không biết, nhưng nghĩ tới Lăng Hàn tàn nhẫn, vội sửa lời nói:

- Cụ thể bao nhiêu ta thật không biết, phụ thân đại nhân chưa từng gom chúng ta lại đếm, nhưng hai ba trăm là ít.

- Thực sự là con lợn. Lăng Hàn xì một tiếng, lại nghiêm túc hỏi.

- Ngươi có biết một người tên Nhạc Hồng Thường không?

---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK