Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn vỗ vỗ vai Đường Nghiêm:

- Yên tâm, trời sập xuống còn có người cao hơn chống.

- Lăng Hàn, ngươi có cao như vậy không?

Đàm Chính Kiệt lên tiếng, hắn ăn thua thiệt lớn trong tay Lăng Hàn, mỗi lần nhớ tới hắn lại không ngủ suốt mấy ngày.

Lăng Hàn mỉm cười:

- Có tin ta chém giết ngươi tại đây hay không?

- Ha!

Đàm Chính Kiệt cười lớn, đúng là trò cười.

- Đến đây!

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Lăng Hàn, mặc dù hắn bây giờ còn chưa có bước vào Sinh Đan, nhưng bên người lại có mấy cao thủ Sinh Đan, có những người này bảo vệ, Lăng Hàn còn muốn giết chết chính mình?

- Ta thật muốn xem ngươi giết ta thế nào.

Hắn lạnh lùng nói.

Xèo, thân thể Lăng Hàn di động, hắn di động nhanh như tia chớp, lại giống là tiên quang, hắn lập tức xuất hiện trước mặt Đàm Chính Kiệt, hắn xuất ra một chưởng đánh vào ngực Đàm Chính Kiệt.

Cao thủ Sinh Đan cảnh bảo hộ hắn chỉ là thùng rỗng kêu to.

Việc này!

Khốn kiếp, lần này đám người Hàn Băng cảm thấy tròng mắt như rớt ra ngoài.

Sinh Đan!

Gia hỏa này lại là Sinh Đan cảnh.

- Lớn mật, mau thả Chính Kiệt ra!

Cường giả Đàm gia quát lớn, có thể đến Nguyệt Hoa tinh làm con tin, Đàm Chính Kiệt chính là thiên tài cao nhất của Đàm gia, cho nên, chớ nhìn tu vi của hắn không cao nhưng địa vị lại không thấp.

Bây giờ bị Lăng Hàn bắt lấy, người Đàm gia khẩn trương.

Đám người Cát Tường Thiên lại cho rằng đây là việc đương nhiên, lúc Lăng Hàn có tu vi Chú Đỉnh đã có thể đánh chết Sinh Đan sơ kỳ, hiện tại hắn bước vào Sinh Đan cảnh, thực lực của hắn mạnh đến mức nào?

Sinh Đan viên mãn bình thường không có khả năng địch lại hắn.

Đường Nghiêm lại không biết, hắn thật sự rất lo lắng.

Thống khoái là,tiểu nhân Đàm Chính Kiệt bị Lăng Hàn bắt lại, hắn lo lắng Lăng Hàn đang hãm trong vòng vây, trước đó còn có thể nói là xuất kỳ bất ý, hiện tại tất cả mọi người có chuẩn bị, ngươi làm sao giết trở về?

Lăng Hàn mỉm cười, hắn không quan tâm tới cường giả Đàm gia, hắn nhìn về phía Đàm Chính Kiệt, lo lắng nói:

- Ngươi nói, ta có dám giết ngươi hay không?

Đàm Chính Kiệt không biết trả lời như thế nào.

Hắn nằm trong tay Lăng Hàn, nếu như chọc giận Lăng Hàn, bị đối phương giết chết, cho dù sau đó cường giả gia tộc giết chết Lăng Hàn, hắn đã mất mạng, như vậy có ý nghĩa hay sao?

Chết cũng đã chết rồi.

Nhưng nếu trả lời mềm yếu, nơi này có nhiều cường giả gia tộc như vậy, tin tức truyền trở về, lão tổ tông sẽ nghĩ như thế nào?

Sẽ cưng chiều hắn sao?

Cho nên, hắn tiến thối lưỡng nan, không biết nên mạnh miệng hay nhượng bộ.

- Mau thả người!

Cường giả Đàm gia quát.

- Ồn ào quá.

Lăng Hàn lắc đầu, oanh, Thiên Đạo Hỏa sôi trào và bao phủ Đàm Chính Kiệt.

- A!

Đàm Chính Kiệt kêu la thảm thiết, hắn chỉ là Trúc Cực Cơ, hắn làm sao có thể gánh được năng lượng tầng thứ cao như thế, hắn cảm thấy sức sống đang tan biến nhanh chóng.

- Hỗn đản!

Cường giả Đàm gia xuất thủ tấn công Lăng Hàn, hiện tại đã không cần kiêng kị cái gì.

Bành bành bành, từng công kích đánh vào người Lăng Hàn, bọn họ như đánh vào tấm sắt.

Ai, tội gì khổ như thế chứ?

Cường giả Hàn gia, Triệu gia, Liễu gia đều lắc đầu, vì giết một tiểu nhân vật Trúc Cơ mà bồi cả tính mạng của mình vào, cuộc mua bán này không lời.

Đường Nghiêm đưa tay ra, hắn rất tức giận.

Hắn thấy, Lăng Hàn khẳng định không sống nổi nữa, bị nhiều Sinh Đan cảnh cùng đánh, Lăng Hàn không có khả năng chịu nổi.

Đây chính là huynh đệ của hắn!

- Yên tâm, người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm.

Đại Hắc Cẩu duỗi móng vuốt vỗ vai Đường Nghiêm, nói:

- Mạng của tiểu Hàn tử chính là con gián, mạng hắn cứng hơn suy nghĩ của ngươi đấy.

Quả nhiên, sau khi tất cả ánh sáng từ công kích biến mất, chỉ thấy Lăng Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, mà Đàm Chính Kiệt đã hóa thành tro, không còn sót lại cái gì.

Cái gì!

Thấy cảnh này, đám người Hàn Băng, Triệu Tiếu, Liễu Vũ Huân suýt phát điên, bọn họ không dám tin vào mắt mình.

Ngươi là quái vật hay sao?

Bị một đám Sinh Đan liên tục công kích, ngươi không bị gì cả?

Quá kinh khủng, tại sao lại có người mạnh như thế?

Ánh mắt Lăng Hàn nhìn sang, mấy tên Sinh Đan cảnh Đàm gia đều sợ hãi lui lại, bọn họ cảm thấy Lăng Hàn không phải là người.

- Cút!

Lăng Hàn quát, hắn lười động thủ giết con chó con mèo.

Những Sinh Đan cảnh Đàm gia nhìn nhau, bọn họ không lui lại.

Đàm Chính Kiệt bị giết chết trước mặt, nếu bọn họ lại quay đầu bỏ đi, trở về gia tộc sẽ bị trừng phạt thế nào?

Nơi này còn có Triệu, Liễu, Hàn gia Sinh Đan, bọn họ không tin có nhiều Sinh Đan liên thủ như thế còn không thể giải quyết Lăng Hàn.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Cho các ngươi cơ hội, các ngươi nhất định muốn chết, vậy đừng trách ta.

- Mọi người cùng nhau xông lên!

Cường giả Đàm gia quát lớn

- Ân!

Cường giả Sinh Đan của ba nhà Hàn, Triệu, Liễu gật đầu, gia hỏa này quá yêu nghiệt, nhất định phải liên thủ chém giết.

Hưu hưu hưu, những cường giả kia xông tới và tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ là đánh ra một đạo sát khí xung kích.

Ông, việc này mới gọi là đáng sợ, sát khí xung kích không nhìn khoảng cách, chỉ trong nháy mắt đã đánh vào thức hải mỗi người, hóa thành từng người tí hon màu đen và tỏa ra khí tức vô cùng đáng sợ.

Phải biết, cường độ linh hồn Lăng Hàn hiện tại thế nhưng là đạt đến cấp Giáo Chủ, đây là khái niệm gì?

Ba! Ba! Ba! Ba!

Những Sinh Đan cảnh kia ngã xuống, nếu như cẩn thận kiểm tra một chút sẽ phát hiện khí tức của bọn họ đã đoạn tuyệt, thức hải bọn họ bị đánh nổ tung.

Cho dù Phó Hỏa Dương thiêu đốt đế huyết, chiến lực vượt qua Lăng Hàn rất nhiều cũng bị sát khí xung kích ảnh hưởng, những kẻ tầm thường không chịu nổi một kích của hắn.

Hiện tại chỉ còn lại ba người Hàn Băng, Triệu Tiếu cùng Liễu Vũ Huân đang đứng.

Thân thể của bọn họ không ngừng run rẩy, giống như bị giật kinh phong.

Bọn họ sợ vỡ mật, đây quá kinh khủng, mười bốn Sinh Đan cảnh bị chém giết sạch sẽ, bọn họ có thể không sợ hay sao?

Đừng nói bọn họ, cho dù là Cát Tường Thiên, Tống Lam cũng giật mình.

Chiến lực của Lăng Hàn làm các nàng sợ hãi và áp lực.

Đường Nghiêm đứng ngây người như tên đần độn, hắn chỉ biết trố mắt nhìn mà không biết nên làm gì.

Lăng Hàn điểm ra một chỉ, ba ba ba, đầu của ba người Hàn Băng, Triệu Tiếu, Liễu Vũ Huân nổ tung.

Tốt, thù cũ đã kết thúc.

- Lớn mật!

Lúc này, binh sĩ Ảnh Nguyệt Hoàng Triều cũng chạy tới, bọn chúng quát lớn với Lăng Hàn:

- Cuồng đồ, dám công khai giết người ở nơi này, còn không mau thúc thủ chịu trói.

Đường Nghiêm cảm giác tâm thần run rẩy, hắn đã chuẩn bị xuất thủ, cùng lắm thì rời khỏi Nguyệt Hoa tinh nha, trời đất bao la, chỗ nào không thể đi?

- Hừ, hôm nay bản tọa vừa mới nhậm chức đã xảy ra chuyện lớn như thế, tiểu tử, ngươi đúng là muốn chết!

Một giọng nói vang lên, một bóng người xuất hiện, trên người hắn tỏa ra khí thế vô cùng bá đạo.

Chân Ngã cảnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK