Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm đi qua, mặt trời mới lên.

Cho dù là Lăng Hàn và hai nam tử khác, bọn họ đều ngồi sếp bằng tu luyện.

Ngồi xếp bằng chỉ là tư thế tu luyện thường thấy nhất, cũng không phải nói khi tu luyện thì nhất định phải ngồi như vậy, có ít người quen thuộc vừa chạy vừa tu luyện, trừ phi công pháp có hạn định đặc thù, nếu không lúc tu luyện hoàn toàn có thể dựa theo tâm ý của mình mà chọn ra tư thế thực hiện.

Bình thường tư thế khoanh chân sẽ cho bọn họ tư thế thoải mái nhất khi nhập định, cho nên cũng được lựa chọn nhiều nhất.

Sau khi tu luyện xong, vẻ mặt hai tên nam tử đầy lo lắng, bọn họ đang chờ đợi trời sáng để tránh xa tên biến thái như Lăng Hàn, ở lâu hơn một giây, chỉ sợ bọn họ sẽ bị hãm hại thật thảm.

Bởi vậy, lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào, hai người giống như là bị chó cắn vào mông, liều mạng phi nước đại rời khỏi nơi này.

Chính mình đáng sợ như thế sao?

Lăng Hàn cười cười, hắn cũng rời động đi ra ngoài.

Hẻm núi lớn kinh người, tốc độ của bọn họ cũng quá chậm, lại trôi qua một ngày, Lăng Hàn vẫn tìm hang núi tránh rét, lần này hắn cũng tìm được hang núi không người, nhưng rất nhanh liền có người xuất hiện, thái độ bá đạo, muốn hắn lăn ra ngoài.

Đối với loại người này, Lăng Hàn sẽ không khách khí, trực tiếp xuất thủ trấn áp, sau đó cướp sạch, thu hoạch cũng không tệ lắm.

Tim hắn đập thình thịch, đây là một con đường tài lộ.

Sau đó mấy ngày, hắn gặp thật nhiều người không mở mắt, kết quả cũng giống nhau, bị hắn trấn áp, cướp sạch, không có kẻ nào là ngoại lệ.

Rất nhanh, trong sơn cốc có một truyền thuyết, có một nam tử mang mặt nạ chuyên môn cướp bóc, hành vi vô cùng ác liệt.

Hiển nhiên những người mang mặt nạ khác gặp bất hạnh, bị rất nhiều người vây quét, bởi vì mọi người đều biết, nam tử đeo mặt nạ phi thường “có tiền”.

Lăng Hàn tự nhiên không ngoại lệ, bị một số người nhằm vào, nhưng hắn có thể đánh ngang tay với Trúc Cực Cơ, hắn sợ ai chứ?

Lại qua năm ngày sau, cuối cùng bọn họ đã rời khỏi hạp cốc.

Nhiệt độ tăng lên rất nhanh, mặc dù vẫn là băng thiên tuyết địa nhưng vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận được, cũng không có gió lạnh đáng sợ ập tới, nhất định phải tìm hang núi để tránh.

Đây là bình nguyên to lớn, phía trước là một ngọn núi cao.

Trên núi có Băng Nguyên thạch!

Lăng Hàn đi thật nhanh, hắn nhất định phải đạt được bảo vật này, có Băng Nguyên thạch trợ giúp, đám người Nữ Hoàng có thể gia tăng tu vi thật nhanh.

Đương nhiên, bọn họ không cần tu ra thất biến, thất cốt, thất văn, lại thêm Lăng Hàn trợ giúp, thời gian bước vào Tiên đồ sẽ ngắn hơn Lăng Hàn rất nhiều.

Lăng Hàn đi không nhanh, bởi vậy sau khi đi tới nơi này, hắn bắt đầu giảm tốc độ.

Sau khi đi nửa ngày, hắn đi tới đỉnh núi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Còn chưa tới gần, âm thanh chiến đấu đã truyền tới, Lăng Hàn đi thêm mấy bước, hắn nhìn thấy bảy người đang đại chiến, nhưng cũng không phải hỗn chiến, mà là sáu người đánh một.

Người bị đánh chính là… Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử không yếu, dù sao cũng là Tiên Thiên thần thể, mặc dù chỉ là cửu lưu, nhưng thần thể dù sao cũng là thần thể, nếu bộc phát, ngay cả thiên tài nhất tinh cũng không dám tranh phong chính diện.

Đối thủ của hắn đông lắm, mỗi người không yếu hơn hắn bao nhiêu sáu người cùng tiến lên, Đại hoàng tử gánh không được, cho dù vận dụng thanh cương tiên thể cũng vô dụng, trên thân có máu tươi bắn tung tóe.

Nếu không phải sáu người kia cũng kiêng kị Đại hoàng tử bắt lấy ai đó để liều chết, không dám làm quá ác, tin tưởng Đại hoàng tử tuyệt đối không có khả năng chống đỡ lâu như vậy.

- Cần gì chứ?

Có người nói:

- Ngươi chỉ có kết cục thất bại, cho nên, không bằng thống thống khoái khoái giao Băng Nguyên thạch ra đây, cũng có thể tránh đau khổ da thịt.

- Vì một khối Băng Nguyên thạch, uổng phí tính mạng, cũng quá không đáng giá rồi.

Lại có người nói.

Bọn họ thật sự không cần thiết giết người, bởi vậy, chỉ cần Đại hoàng tử nguyện ý rời khỏi, bọn họ cũng vui vẻ vì bớt được phiền phức.

Đại hoàng tử không nói, hắn chỉ ra sức giết ra một con đường máu.

Thực lực sáu người không yếu, mỗi người đều thủ vững một hướng, cũng tiêu hao thời gian tinh thể kéo dài, chỉ cần vượt qua thời gian này, Đại hoàng tử sẽ là đĩa thịt trước mặt bọn họ.

Hiển nhiên Đại hoàng tử cũng biết điểm ấy, hắn mạnh mẽ đâm tới, nếu vượt qua kỳ hạn bộc phát, như vậy hắn sẽ nhận thua, đương nhiên Băng Nguyên thạch không trọng yếu bằng tính mệnh.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn sải bước rời đi.

Một người xa lạ xuất hiện cũng làm bảy người đang chiến đấu chú ý, nhưng phát hiện Lăng Hàn chỉ là Trúc Nhân Cơ, bọn họ thu hồi lực chú ý.

Bởi vì bọn họ đều là Trúc Thiên Cơ, cho dù chưa đột phá bao lâu nhưng so sánh với Trúc Nhân Cơ, một bên là trời, một bên là đất, cũng không cần để ý tới.

Lăng Hàn không nói hai lời, hắn trực tiếp giết vào vòng chiến.

- Lớn mật!

- Chỉ là Trúc Nhân Cơ cũng dám chặn ngang một tay?

- Cút cho ta!

Sáu người trong chiến đấu tấn công Lăng Hàn, Đại hoàng tử vừa rồi tự vệ cũng khó khăn, hiện tại hi vọng có kẻ xuất hiện làm rối, khi đó hắn mới có cơ hội thoát thân, cho nên hắn không xuất thủ với Lăng Hàn.

Lăng Hàn mỉm cười, hắn phát động Độ Tiên chỉ, hưu hưu hưu, hắn không ngừng bộc phát chỉ kình tấn công sáu người.

- Cái gì!

- Không được!

- Tại sao Độ Tiên chỉ lại có uy lực mạnh như thế?

Sáu người đều kinh hô, không ai ngờ thực lực Lăng Hàn lại mạnh như thế, đừng nói có thể địch nổi Trúc Thiên Cơ, cho dù một địch sáu cũng không lâm vào hạ phong.

Yêu nghiệt, siêu cấp đại yêu nghiệt.

Bọn họ cùng bộc phát, cũng vận dụng kỹ pháp mạnh nhất của mình, nhưng khi đối mặt với Lăng Hàn, tất cả đều uổng phí.

Thậm chí Lăng Hàn chỉ vận chuyển một môn Độ Tiên chỉ phổ thông mà thôi.

Qua vài phút sau, sáu người đã bị Lăng Hàn đánh ngã nằm trên mặt đất.

Đại hoàng tử sững sờ, thực lực của đối phương quá cường đại, hắn không dám bỏ chạy.

Bởi vì hắn biết mình chạy không thoát, một khi đắc tội Lăng Hàn, hắn không địch nổi chiến lực đáng sợ của đối phương, nói không chừng sẽ rước lấy họa sát thân.

- Đa tạ các hạ xuất thủ tương trợ.

Đại hoàng tử chắp tay với Lăng Hàn.

Lăng Hàn gật gật đầu:

- Mặc dù nhìn ngươi khó chịu, nhưng với tư cách trưởng bối của ngươi, ta cũng không trơ mắt nhìn ngươi bị khi dễ.

Đại hoàng tử tức giận, ngươi là trưởng bối của ta?

Phụ thân ta chính là Hóa Linh Chân Quân, ngươi vừa mới vào Tiên đồ, chuyện này làm sao có thể?

Nhưng dù sao đối phương vừa cứu hắn, hắn cũng không tiện trợn mắt đối lập, dứt khoát không lên tiếng, chỉ mắng Lăng Hàn trong bụng, mặc dù hắn cũng không biết Lăng Hàn là ai.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn nói với sáu người nằm xuống kia:

- Giao pháp khí không gian trên người cho ta.

Sáu người sững sờ, sau kịp phản ứng.

- Ngươi là tên đạo tặc kia!

Bọn họ trăm miệng một lời.

Ai có thể nghĩ tới, tên đạo tặc kia chính là Trúc Nhân Cơ, nhưng chiến lực mạnh đến mức làm người ta líu lưỡi.

- Nếu biết ta là ai, còn không nhanh.

Lăng Hàn phất phất tay, không nhịn được nói một câu.

Sáu người bất đắc dĩ, đành phải lấy pháp khí không gian ra giao cho Lăng Hàn, tiền tài là vật ngoài thân, không thể trọng yếu bằng tính mệnh.

- Còn ngươi.

Lăng Hàn nhìn về phía Đại hoàng tử.

Cái, cái gì?

Đại hoàng tử ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK