Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tại hạ Hác Cảnh, bái kiến bá phụ đại nhân!

Hác Cảnh nhìn thấy Lăng Hàn, vội vàng đi lên phía trước thi lễ, một bộ người khiêm tốn.

- Cái kia tiệc vui chóng tàn...

Lăng Hàn thuận miệng nói, sau đó phát hiện không thể ở trước mặt người ta nói cái này, liền sửa lại.

- Ngươi là thế nào chạy tới nơi này?

Hắn tin tưởng ái nữ đối với nam nhân này không có gì, nhưng cái tiệc vui chóng tàn này tuyệt đối đánh chủ ý nữ nhi, cho nên hắn phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Dựa vào, lại dám ngấp nghé tiểu bảo bối của hắn.

Hác Cảnh không khỏi sắc mặt tối đen, hắn là chuẩn Thiên Tôn, lập tức liền muốn đột phá, ngươi thế mà rủa ta như thế?

Nhưng nể mặt Lăng Hi, hắn cũng không có khả năng phát tác, thứ hai, hắn cũng nhìn không thấu thực lực của Lăng Hàn, chỉ cảm thấy đối phương thâm trầm như biển, nhưng lại không có một tia khí tức lưu chuyển, giống như người bình thường.

Đây là bởi vì Lăng Hàn không giống Thiên Tôn khác trực tiếp nuôi dưỡng lực lượng vị diện ở trong thân thể, mà uẩn dục ở mỗi một tế bào, tạo thành một Nguyên Thế Giới cỡ nhỏ.

Hắn tự thành một thể, đương nhiên không có khả năng có một tia lực lượng, khí tức lưu chuyển ra, trừ khi hắn cố ý gây nên.

- Bá phụ, ngài thật sự là thích nói giỡn.

Hác Cảnh cười nói, xem như hóa giải cho mình một chút xấu hổ, sau đó nói.

- Thật đúng là xảo, ta cũng muốn tới di tích cổ này thám hiểm, vừa vặn đụng phải Lăng sư muội.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Ngươi không phải chuẩn Thiên Tôn sao, còn đi Tiên Vương di tích làm gì, có thể làm cho ngươi đề cao?

Hác Cảnh không khỏi giật mình, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, lập tức lại nói:

- Không dối gạt bá phụ, ta là cố ý đi theo Lăng sư muội. Cái di tích cổ này chính là Tiên Vương tầng chín lưu lại, nhưng Lăng sư muội chỉ có tu vi tầng bốn, ta lo lắng nàng gặp được nguy hiểm.

Nha, lời này nói đến xinh đẹp, chẳng những thành thành khẩn khẩn, để lộ ra quan tâm đối với Lăng Hi, mơ hồ còn tỏ tình, lại biểu hiện vô cùng tự nhiên, dù Lăng Hi không muốn với hắn, cũng không có khả năng cự tuyệt hắn đúng hay không?

Lão thủ bụi hoa a.

Trong lòng Lăng Hàn càng không thích gia hỏa này, nữ nhi của hắn sao có thể giao cho loại người này.

- Vậy thu hoạch như thế nào?

Hắn hỏi.

- Coi như không tệ, chỉ là cuối cùng chạm đến cấm chế vị Tiên Vương tầng chín kia bố trí, làm cho cả di tích sụp đổ.

Hác Cảnh hời hợt nói.

Đây là tự nhiên, hắn chính là chuẩn Thiên Tôn, coi như vị Tiên Vương tầng chín kia sống lại cũng khó có khả năng tạo thành tổn thương gì với hắn, huống chi là sau khi chết bày ra hậu thủ.

Lăng Hàn câu được câu không hỏi, kém chút lật ra toàn bộ nội tình của Hác Cảnh.

Kỳ thật gia thế của Hác Cảnh khá kinh người, con trai độc nhất của Ngũ Bộ Thiên Tôn, mặt khác, bản thân hắn cũng tương đối phi phàm, tu luyện bất quá hơn ba tỷ năm, liền đã bước vào chuẩn Thiên Tôn, cái này có mấy người làm được?

Đổi một Tiên Vương tầng bốn khác, bị Hác Cảnh truy cầu như thế, đoán chừng đã sớm giao thân thổ lộ tâm tình, cũng chỉ có Lăng Hi, nàng nhìn như yên ổn vô cầu, nhưng trong xương lại kiêu ngạo giống như Nữ Hoàng, loại thiên tài cấp bậc này còn chưa đủ đả động nàng.

Chí ít, Hác Cảnh không có bắt được cái điểm kia, có thể để nàng động tâm.

Nữ nhi không thích, Lăng Hàn cũng lười để ý Hác Cảnh, hắn nhìn về phía Lăng Hi:

- Nữ nhi ngoan, lần này về nhà ở thêm mấy ngày chứ?

- Vâng.

Lăng Hi gật đầu, chia lìa nhiều năm như vậy, nàng cũng nên về nhà bồi cha mẹ.

- Vậy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai xuất phát.

Lăng Hàn phất phất tay, nữ nhi vừa mới kinh lịch một trận mạo hiểm, tự nhiên phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Kỳ thật trong cơ thể Lăng Hi có một Tiểu Thế Giới, sau khi kích phát có thể để nàng có được thực lực chuẩn Thiên Tôn, chỉ là Tiên Vương tầng chín bố trí đối với nàng mà nói lại có nguy hiểm gì? Sẽ mệt? Cần nghỉ ngơi sao?

Nhưng đừng quên, Lăng Hàn là một phụ thân, sủng ái nữ nhi đến cuồng ma, không thể thuyết phục.

Bốn người phân biệt ở lại, bất quá, Hác Cảnh rất nhanh liền đi tìm Lăng Hi.

- Lăng sư muội, cha mẹ ngươi rất uy thế, dọa đến ta chân đều mềm nhũn.

Hác Cảnh cố ý nói như vậy.

Lăng Hi mỉm cười:

- Kỳ thật cha ta có rất ít thời điểm nghiêm túc, rất dễ nói chuyện.

Hác Cảnh oán thầm không thôi, vậy cũng gọi dễ nói chuyện? Cũng chỉ là đối với ngươi a. Hắn cười nói:

- Ở dưới cha ngươi đề ra nghi vấn, sự tình ta khi còn bé móc tổ chim cũng nói ra. Đúng, ta còn không biết tục danh của bá phụ.

Lăng Hi có chút do dự, nàng tự nhiên biết Lăng Hàn là tai tinh lớn cỡ nào, hiện tại ở trong võ viện vẫn có ít người nghiến răng với hắn, mà nghe nói, trong Viêm Sương vị diện cường giả muốn bắt phụ thân nàng không có một ngàn cũng có tám trăm.

Tại sao nàng muốn giấu diếm thân phận mình là nữ nhi của Lăng Hàn? Không phải là Lăng Hàn không muốn bởi vì hắn năm đó xông ra họa, đắc tội người đem sổ sách tính tới trên đầu nàng sao?

Lăng Hi bản ý là không muốn nói, nhưng ngẫm lại phụ thân đã bị đối phương đụng phải, mà đối phương cũng một mảnh thành ý, nàng có thể không tiếp thụ tình cảm của đối phương, nhưng lừa gạt lại không đúng.

Bởi vậy, nàng suy tính một chút mới nói:

- Cha ta tên Lăng Hàn.

- Lăng Hàn?

Hác Cảnh thì thào, sau đó lộ ra vẻ thẹn thùng.

- Không có ý tứ Lăng sư muội, ta thật chưa nghe nói qua đại danh của bá phụ.

Lăng Hi ngược lại không quan trọng, mặc dù “tiếng xấu” của Lăng Hàn ở trong võ viện còn lưu truyền, nhưng thời gian dù sao đi qua quá lâu, đám học viên năm đó hoặc đã chết trận, hoặc bước vào Thiên Tôn, rời đi võ viện.

Bây giờ xác thực không có bao nhiêu học viên còn biết tên Lăng Hàn, Hác Cảnh không có nghe nói truyền thuyết của Lăng Hàn cũng là chuyện rất bình thường.

- Bất quá, bá phụ hẳn là Thiên Tôn a?

Hác Cảnh hỏi.

- Mặc dù khí tức của bá phụ không hiện, lại cho ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Lăng Hi gật gật đầu:

- Gia phụ là Nhất Bộ Thiên Tôn.

- Khó trách!

Hác Cảnh vỗ đùi, hắn lại nói.

- Bá mẫu cũng đẹp như tiên nữ, khó trách sẽ sinh ra Lăng sư muội như thế.

Lăng Hi chỉ cười nhạt một tiếng, nàng trời sinh điềm tĩnh, đối với loại lấy lòng này không có cảm giác gì.

Hác Cảnh cũng biết mình vỗ mông ngựa ở trên đùi ngựa, liền cười cười:

- Sư muội, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, vi huynh cáo lui trước.

- Hách sư huynh xin cứ tự nhiên.

Lăng Hi rất lễ phép đưa Hác Cảnh ra ngoài.

Chi, cửa phòng đóng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK