- Đi thôi, ở trong cung, trong thành có thể tùy ý đi lại.
Trong cung trong thành có thể chạy tới chạy lui, nhưng ý nghĩ khác là không được rời thành, bởi vì Thiên Vân chuyển thế thân còn ở trên người hắn, không giao ra, Thương Chỉ Vi làm sao cũng sẽ không tha hắn rời đi.
Lăng Hàn xin phép thối lui, ra chủ điện, chỉ thấy một ông lão mặc áo đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện, thi lễ với hắn một cái:
- Lăng thiếu, lão nô trước tiên mang ngài làm quen một chút, cũng sắp xếp nơi ở cho ngài.
Ông lão mặc áo đen này mặt mũi nhăn nheo, nhìn qua đại khái sáu mươi, bảy mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, thân thể hơi khom, có vẻ tuổi già sức yếu. Có điều, Lăng Hàn không dám có chút xem thường lão già này, bởi vì thực lực của ông lão sâu không lường được, tuyệt đối vượt qua Phân Hồn Cảnh, có thể là Tiên Phủ, có thể là Thăng Nguyên.
Tiên Vương hẳn không thể, không có Tiên Vương nào sẽ hạ mình đến mức độ như thế, hơn nữa trên người hắn cũng không có ánh sáng đại đạo quấn quanh, đây là tiêu chí của Tiên Vương.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Lão bá, xưng hô như thế nào?
- Không dám, lão nô họ Trần, là một cái lo chuyện vặt trong cung, Lăng thiếu có thể xưng lão nô là Trần quản sự.
Ông lão mặc áo đen nói, biểu hiện trong lúc đó có vẻ cực kỳ khiêm tốn.
- Trần quản sự.
Lăng Hàn vái chào.
- Phiền phức.
- Không phiền phức, không phiền phức.
Trần quản sự cười ha ha.
- Mời theo lão nô.
Ông lão đi ở phía trước, Lăng Hàn theo ở phía sau.
Một đường đi, Trần quản sự sẽ giới thiệu cho Lăng Hàn, ở đâu là động phủ của vị đại nhân nào, đám người Linh Nhạc Tiên Vương tự nhiên đều có một toà cung điện độc lập, bên trong còn có Càn Khôn, cực kỳ to lớn.
- Hả?
Lăng Hàn đột nhiên ngừng chân, hắn cảm giác được có một luồng tâm ý uy nghiêm đáng sợ bao phủ ở trên người hắn, thật giống như một tuyệt thế Tiên Kiếm, muốn đâm thủng hắn.
- Lão nô gặp qua An Nhiên Thánh Nữ.
Trần quản sự quay về một nơi khom lưng hành lễ, nhưng ánh mắt ở trên người của Lăng Hàn xoay chuyển một hồi, lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ đang khiếp sợ Lăng Hàn lại cũng có thể phát hiện dị dạng.
Đúng dịp sao?
Nếu như không phải đúng dịp, vậy thần thức của người này cũng quá nhạy cảm đi.
Bóng đỏ lóe lên, chỉ thấy một cô gái tung người mà ra, thân bận một bộ trang phục màu đỏ thẫm, phác hoạ vóc người ngạo nhân nóng bỏng của nàng. Dung nhan của nàng cũng đẹp đến kinh người, tuy không bằng Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu, nhưng đủ để sánh ngang Nhu yêu nữ, nhưng phong cách là tuyệt nhiên không giống.
Nhu yêu nữ là quyến rũ tận xương, nữ tử này là nóng bỏng, là một đóa hoa hồng có gai.
Đây chính là thân đồ của Thương Chỉ Vi, tên An Nhiên, cũng được gọi là An Nhiên Thánh Nữ.
An Nhiên khẽ gật đầu với Trần quản sự, tuy người này không phải Tiên Vương, nhưng là lão bộc trong Tứ Hải Cung, rất được Thương Chỉ Vi tín nhiệm, bởi vậy nàng cũng cho đối phương mấy phần mặt mũi, nếu không thì, không phải Tiên Vương làm sao có thể để nàng nhìn nhiều?
Nàng nhìn về phía Lăng Hàn, lạnh nhạt nói:
- Cút ngay ra Tứ Hải Thành, không nên có bất luận mơ hão gì.
Rất bá đạo, căn bản mặc kệ Lăng Hàn là nghĩ như thế nào, chỉ một chữ: Cút!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Được, phiền phức ngươi đưa ta một đoạn đường.
Hắn xác thực muốn rời khỏi, nhưng không giao Hổ Nữu ra, Thương Chỉ Vi là tuyệt đối không thể cho hắn đi. Bởi vậy, nếu như An Nhiên có thể đưa hắn ra Tứ Hải Thành, Lăng Hàn tự nhiên sẽ rất tình nguyện rời đi.
Ánh mắt của An Nhiên hung ác.
- Tiễn ngươi một đoạn đường, đây là ý gì, theo ta thấy sang bắt quàng làm họ?
Nàng hừ một tiếng:
- Cho ngươi một ngày, nếu lúc này ngày mai ngươi còn ở lại trong thành, vậy đừng trách ta vô tình!
Nói xong, nàng xoay người, trực tiếp rời đi.
Lăng Hàn sờ mũi, nữ nhân này cũng thật bá đạo.
Mặc kệ nó, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
- Lăng thiếu, có phải là để Cung chủ ra mặt không?
Trần quản sự tiến tới, nhỏ giọng hỏi.
Người này tuyệt đối là tâm phúc của Thương Chỉ Vi, người bình thường có tư cách đi yết kiến Thương Chỉ Vi sao? Mà nghe khẩu khí của hắn, là muốn gặp liền có thể gặp, “Thánh quyến” như vậy thực sự là rất lớn.
Lăng Hàn lắc đầu một cái:
- Không cần, nên tới sẽ tới a.
- Lăng thiếu, không nên khinh thường, An Nhiên Thánh Nữ là Nhất Bí Đế giả, tuy ngài cũng thiên tài tuyệt diễm, nhưng dù sao mới chỉ là Phân Hồn Cảnh.
Trần quản sự lại nói.
- Cái này không phải còn có Trần quản sự giúp đỡ sao?
Lăng Hàn cười nói.
Hắn không biết Trần quản sự đến cùng là tu vi gì, nhưng có một loại trực giác, thực lực của đối phương nhất định mạnh hơn An Nhiên, hơn nữa còn mạnh hơn một đoạn dài.
Trần quản sự không nghĩ tới Lăng Hàn sẽ trả lời như vậy, không khỏi sững sờ, sau đó mới lộ ra nụ cười.
Tên tiểu tử này có ý tứ, không giống Đế giả khác kiêu ngạo coi trời bằng vung. Nếu như đổi thành Lâm Tuyên, khẳng định mạnh miệng nói cần nhờ sức một người đến hóa giải, nếu như quả thực lựa chọn như vậy, vậy chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đương nhiên, Trần quản sự chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến, nhưng chỉ ở lúc Lăng Hàn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng mới xuất thủ, bất quá hiện tại Lăng Hàn nói như thế, hắn tự nhiên không thể ra tay chậm.
Rõ ràng là siêu cấp Đế giả, nhưng không có tật xấu chết sĩ diện, cái này... rất đáng sợ.
- Nếu Lăng thiếu nói như vậy, lão nô đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trần quản sự mỉm cười nói. Hắn làm một tư thế tiếp tục đi về phía trước:
- Lăng thiếu, mời.
- Trần quản sự, mời.
Ở dưới dẫn dắt của Trần quản sự, Lăng Hàn quay một vòng Tứ Hải Cung, còn Tứ Hải Thành liền không cần, bởi vì quá to lớn, muốn đi một vòng, không có mấy ngày là chuyện không thể nào.
Sau khi chuyển một vòng, Trần quản sự liền sắp xếp Lăng Hàn ở lại.
- Chuyện của ngày mai, ngày mai nói đi.
Lăng Hàn cũng lười suy nghĩ nhiều, thân hình lóe lên đã tiến vào Hắc Tháp, cho dù chỉ có một ngày hắn cũng không muốn lãng phí.
Hiện tại hắn đã mở ra giới hạn trên cảnh giới, cấp thiết muốn xung kích Thiên Hồn, mà đạt đến Thiên Hồn, hắn liền không cần đi bí cảnh gì, có thể nhanh chóng ngưng luyện ra năm đạo Phân Hồn, xung kích cực hạn chân chính của Phân Hồn Cảnh. Đương nhiên, hiện tại hắn còn kém một đạo Thiên Địa Bản Nguyên.
- Tiểu Tháp, ngưng chín Phân Hồn sẽ lợi hại đến mức nào?
Lăng Hàn hỏi, đối với điểm ấy hắn rất tò mò.