Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lăng Hàn, chúng ta cũng cần một lời giải thích.

Người ngoại lai cũng dồn dập kêu lên, lộ ra vẻ bất mãn.

Bọn họ mới vừa đánh đuổi Thú triều, đang muốn hưởng thụ Tiên Linh gia trì, nhưng trong chớp mắt lại phát sinh ác chiến, hơn nữa dáng dấp của kẻ xâm lấn còn giống Lăng Hàn, cái này tự nhiên để bọn họ bất mãn.

Ý định đối phó với chúng ta đúng hay không?

- Giải thích?

Lăng Hàn giễu cợt.

- Các ngươi có tư cách gì muốn ta giải thích cho các ngươi?

- Ngươi thật quá mức rồi!

Người ngoại lai không ai không gào lên.

- Tần đại nhân, ngươi xem người này có phải là quá đáng ghét không!

- Kính xin đại nhân ra tay bắt hắn!

Tần Vĩ khẽ nhíu mày nói:

- Lăng Hàn, hiện tại chúng ta là khách trên đảo, nếu làm khách, thì không nên phạm vào kiêng kỵ của chủ nhân.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Một đám ngớ ngẩn, bị người coi là khỉ trêu chọc cũng không tự biết! Ta rõ ràng tâm tình khát cầu thực lực mạnh, nhưng chẳng lẽ các ngươi không biết dùng cái mông ngẫm lại, thế gian thật có người tốt như thế sao?

- Coi như có, những người này lại giống sao?

Lan Nhược Chỉ lập tức nhảy ra nói:

- Lăng thiếu, không nên ăn nói linh tinh, lẽ nào ngươi không muốn ta sao?

Lăng Hàn không khỏi rùng mình một cái:

- Ngươi đừng làm ta buồn nôn!

- Ngươi…

Lan Nhược Chỉ nhất thời biến sắc, thân thể mềm mại cũng có chút run rẩy, nàng tự cho mình cực cao, cho là mình đẹp như thiên tiên, tất cả nam nhân đều phải vòng quanh mình.

Hiện tại bị Lăng Hàn xem thường như vậy, tự nhiên thương tổn tự tôn của nàng, làm cho nàng nổi giận.

- Sư muội, ngươi vẫn là hết hy vọng với hắn đi.

Tiêu Tuấn cười gằn.

- Người này rắp tâm bất lương, hành tích khả nghi, vẫn là bắt lại rút hồn.

- Các vị chấp pháp, mời ra tay bắt người này!

Hắn nhìn những cường giả Bát Liên kia nói.

- Ta đến đi.

Một người đàn ông tuổi trung niên đi ra, mi tâm bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa sen tám mảnh.

Đây là đặc thù của công pháp bọn hắn tu luyện, bình thường sẽ ẩn giấu đi.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Các ngươi vẫn là cùng lên đi, để ta tiết kiệm chút thời gian.

- Chỉ là Phân Hồn, cũng dám làm càn ở trước mặt ta!

Nam tử trung niên kia giễu cợt nói, đừng nói hắn có thể được Tiên Linh lực gia trì, coi như không có, Bát Liên tương đương với Tiên Phủ, trấn áp một tiểu nhân vật Phân Hồn dễ như trở bàn tay.

Lăng Hàn bắt đầu súc lực, lấy thực lực của bản thân hắn xác thực còn lâu mới có thể đánh với Tiên Phủ Cảnh, thế nhưng, hắn còn có tuyệt chiêu.

Đùng, đùng, đùng, nam tử trung niên kia đi nhanh tới, mỗi một bước hạ xuống đều phát ra âm thanh nặng nề, chấn động để người sợ hãi.

Hắn chính là uy hiếp Lăng Hàn, cho đối phương áp lực.

- Tiểu tử, ta thực sự là không hiểu, tại sao dũng khí của ngươi lớn như vậy?

Nam tử trung niên kia cười gằn.

- Ngươi lập tức liền biết rồi!

Lăng Hàn nhếch miệng, lộ ra nụ cười nguy hiểm.

Liệt Quang Cầu đã súc thế xong xuôi, oanh, nhất thời, ánh chớp trải ra, nổ loạn về phía bốn phương tám hướng.

Người đàn ông trung niên kia không khỏi cười nhạo, uy lực của một chiêu này xác thực không yếu, nhưng nhiều nhất chỉ có thể dọa Thất Liên, đối đầu Bát Liên như hắn, đây căn bản ngay cả uy hiếp cũng không tính.

Hắn chỉ hơi tạo ra thuẫn phòng ngự phòng bị, đùng đùng đùng đùng, chỉ thấy ánh chớp đan dệt ở trên hắc quang thuẫn, nhưng căn bản không thể đột phá.

Đây là chuyện đương nhiên, nếu Trảm Trần có thể đánh tan phòng ngự của Phân Hồn, vậy mới là kỳ quặc quái gở.

Có điều, đây là Liệt Quang Cầu, nhằm vào không phải là nam tử trung niên kia, mà không phân địch ta, tiến hành công kích không khác biệt. Thậm chí, nếu như súc lực quá mức, ngay cả đối với bản thân Lăng Hàn cũng sẽ tạo thành thương tổn.

Bởi vậy, trong ánh chớp tàn phá, cũng lan đến gần bốn phía đảo dân.

Chỉ là mọi người cách khá xa, cho dù bị lan đến gần cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì, một chút dư lực mà thôi, uy hiếp hầu như có thể không nhìn.

Nhưng mà, thật sự như vậy sao?

- Trò khôi hài cũng nên kết thúc, tiểu tử, ngươi… Ồ!

Nam tử trung niên kia vẫn mang theo nụ cười trào phúng, đang muốn ra tay giết Lăng Hàn, nhưng hoàn toàn biến sắc.

Bởi vì lồng ánh sáng phòng ngự của hắn đang nhanh chóng bị ăn mòn.

Bốn phía, có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, chỉ thấy không ít người đã ngã trên mặt đất, thân thể đang bị ăn mòn.

Đây là tình huống thế nào, xảy ra chuyện gì?

Chỉ là Phân Hồn Cảnh mà thôi, đánh ra công kích ngay cả cường giả Bát Liên cũng có thể uy hiếp?

Hắn lập tức liền tự lo không xong, một lực lượng ăn mòn mãnh liệt đang chui qua phòng ngự của hắn, muốn tạo thành phá hoại lớn với cơ thể của hắn, để hắn vội vã ngồi khoanh chân, toàn lực đối kháng nguồn lực lượng ăn mòn này.

- A…

Tiếng kêu thảm thiết mãnh liệt, nhưng rất nhanh biến mất rồi, bởi vì chỉ cần người bị ánh chớp lan đến gần đều hóa thành bãi máu!

Kháo, cái này là thứ đồ gì?

Đừng nói tất cả mọi người bị dọa sợ hãi, ngay cả Lăng Hàn là người khởi xướng cũng có chút hoảng sợ, thầm nghĩ độc quả của Ban Hồng Thanh Trúc quá trâu bò.

Không sai, hắn sử dụng Liệt Quang Cầu là giả, dụng ý chân thực là mượn Liệt Quang Cầu che dấu cùng tản đi độc tố của Ban Hồng Thanh Trúc.

Đây chính là ngay cả Tiên Phủ Cảnh cũng có thể độc giết.

Đằng đằng đằng, người may mắn còn sống sót đều dồn dập lùi về sau, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn ngập hoảng sợ, thật giống như đang đối mặt một ác ma.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Lời ta từng nói, chưa bao giờ là giả.

Bọn người Tiêu Tuấn run rẩy, bởi vì lúc nói chuyện, tên cường giả Bát Liên kia cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu thảm, thân thể lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được ăn mòn.

Nếu như hắn lập tức tráng sĩ chặt tay, trực tiếp bỏ qua thân thể, vậy thần hồn còn có thể may mắn thoát khỏi, lại tìm thân thể mới đoạt xác là được.

Nhưng hắn không có ý thức được độc quả của Ban Hồng Thanh Trúc khủng bố bao nhiêu, lại còn muốn lấy tu vi bản thân chặn độc tố ở ngoài cơ thể, như vậy liền tự tìm đường chết.

Chỉ mấy hơi thở mà thôi, một tên cường giả tương đương với Tiên Phủ Cảnh biến thành dòng máu, thần hồn câu diệt.

Điều này có thể không đáng sợ sao?

- Ngươi, ngươi đến tột cùng vận dụng thủ đoạn gì?

Tiêu Tuấn run giọng nói.

Hắn luôn thong dong, dù ở trước mặt mọi người thua Lăng Hàn, cũng lập tức nghĩ đến đối sách, thoải mái mà thừa nhận, hóa giải nguy cơ tín nhiệm đổ vỡ. Nhưng tình cảnh trước mặt này vượt xa tưởng tượng của hắn, để hắn làm sao cũng không bình tĩnh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK