Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn (Bản Dịch FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu Thiên Hóa nhất thời nổi giận. Các yêu tộc khác cũng lộ ra vẻ giận dữ. Đây chính là người con trai thứ tư của Hổ đại tướng quân bọn họ, bây giờ bị người bắt tới làm vật cưỡi, bảo bọn họ làm sao có khả năng không giận được?

- Thật giỏi!

Hầu Thiên Hóa giận dữ, ngược lại bình tĩnh. Hắn điềm nhiên nói.

- Ban đầu nhìn ngươi còn có mấy phần thiên phú, muốn thu ngươi làm thủ hạ. Nhưng hiện tại xem ra, vẫn giết chết ngươi mới được!

Ầm.

Hoàng tử yêu tộc này xông ra, hai chân bắn ra, tốc độ nhanh kinh người.

Tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh!

Không, không phải chỉ gấp bốn, mà là gấp 4,5 lần, thậm chí là 4,7 lần.

Tốc độ này quá nhanh, giống như hóa thành một đạo lưu quang. Mãi đến sau khi người của hắn xông qua, mới có tiếng nổ đáng sợ vang lên, nhấc lên sóng trùng kích mãnh liệt.

Hồng Thiên Bộ nhảy lên một cái, đã rời khỏi đỉnh núi.

Người ở đây quá nhiều, không thể buông tay buông chân ra được.

Ầm!

Hai người triển khai chiến đấu kịch liệt, ngươi một quyền ta một chưởng, đều là trực diện đối đầu, không có một chút chỗ nào mưu lợi.

Sau khi nhìn mấy chiêu, Lăng Hàn không thể không thừa nhận, Hồng Thiên Bộ này thật đúng là lợi hại.

Rõ ràng chỉ là tam văn, nhưng có thể địch nổi Khai Khiếu Cảnh, quả thực giống như thần thoại.

Đám người yêu tộc cũng hoàn toàn nói không ra lời. Bọn họ vẫn luôn luôn khinh thường nhân tộc. Nhưng trước đó có một Lăng Hàn, chiến đấu vượt cảnh giới giành chiến thắng. Bây giờ còn có một Hồng Thiên Bộ, cũng có thể vượt cảnh giới chiến đấu với hoàng tử của bọn họ.

Nhân tộc yếu? Đùa gì thế.

- Chỉ thường thôi!

Hồng Thiên Bộ thản nhiên nói.

- Trong vòng trăm chiêu là đánh bại được ngươi!

Bộ lông trên người Hầu Thiên Hóa Khí đều dựng lên. Hắn lại là tồn tại Khai Khiếu Cảnh trung kỳ, sao có thể để cho một võ giả tam văn như ngươi sỉ nhục?

Hắn rống to lên, triển khai ra một môn quyền pháp, nhất thời chiến lực tăng vọt.

Hồng Thiên Bộ lại vẫn ung dung, y phục màu trắng tung bay, linh động tuyệt trần.

Nhưng chưởng pháp của hắn lại cực kỳ bá đạo, giống như hóa thành búa lớn từ trên trời rơi xuống. Một chưởng đánh xuống, thiên địa chấn động.

Lăng Hàn cố gắng quan sát. Hắn chỉ thấy trên chưởng phong của Hồng Thiên Bộ bao phủ một tầng năng lượng màu vàng. Chính là tầng năng lượng sức mạnh vô địch này, tạo áp lực cường đại cho Hầu Thiên Hóa.

Uy lực chưởng pháp này quá lớn, thời điểm vận dụng tới cực hạn, phía sau lưng Hồng Thiên Bộ lại xuất hiện một ảo ảnh cực lớn, chính là một phật đà mặc áo cà sa thân vàng. Theo một chưởng của Hồng Thiên Bộ ấn ra, Phật Đà cũng đẩy ra một chưởng, từ trên trời hạ xuống, ánh sáng màu vàng tản ra khắp bầu trời.

Cảnh tượng khác thường này quá kinh người. Chỉ là mấy chiêu mà thôi, trên người Hầu Thiên Hóa liền có vết máu rịn ra, dáng vẻ cực kỳ thảm khốc.

Tất cả mọi người chấn động kinh ngạc đến mức da tóc tê dại.

Một cường giả Khai Khiếu Cảnh, lại bị đánh bại như thế.

Hồng Thiên Bộ quá mạnh mẽ, quá nghịch thiên!

Yêu nghiệt ép trời, hoàn toàn xứng đáng.

Ầm.

Hồng Thiên Bộ đánh ra một chưởng, Hầu Thiên Hóa đã bị đánh bay ra ngoài, một đường đụng gãy vô số cây cối. Khi bay tới đỉnh núi, bịch một cái, hắn ngã ở trước mặt đám yêu thú.

Đám người yêu tộc hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn nói không ra lời.

Bị bại không tìm được một chút lý do nào.

Còn bại bởi Minh Văn Cảnh, còn có thể nói cái gì?

Hầu Thiên Hóa cũng không bị thương quá nặng. Da thịt yêu tộc dày, khí lực của hắn đặc biệt mạnh mẽ. Nhưng thất bại chính là thất bại, hắn còn không có da mặt dày, lại xông lên chiến đấu.

- Ta thua!

Hắn cắn răng nói.

Nghe được câu này, đám yêu tộc đều đau lòng một hồi.

Hoàng tử của bọn họ lại bại bởi một nhân tộc, quá mất mặt.

Gương mặt Phong Nhược Tiên lại biến hóa, trắng bệch đến kinh người. Điều này so với sự dự đoán của nàng cũng chênh lệch quá xa.

Theo nàng nghĩ, chắc là Hầu Thiên Hóa sẽ lấy thế bẻ gãy nghiền nát đạt được thắng lợi, lấy sức một người áp chế Huyền Bắc Quốc. Chờ sau khi Huyền Bắc Quốc quy hàng, nàng dựa vào mối quan hệ này với Hầu Thiên Hóa, hoàn toàn có thể lăn lộn rất tốt.

Dù sao hiện tại cái danh nữ bá tước của nàng chỉ là có tiếng mà không có miếng, lại không có một chút thực quyền nào.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Hầu Thiên Hóa đừng nói là quét ngang Huyền Bắc Quốc, cho dù là Hồng Thiên Bộ chỉ là Minh Văn Cảnh cũng không có thể đánh bại, thu lấy một kết cục thất bại thảm hại.

Hiển nhiên, tiếp theo Hầu Thiên Hóa cũng chỉ có thể xám xịt quay về Việt triều. Vậy nàng thì làm sao bây giờ?

Lưu lại, chắc hẳn sẽ bị vạn người phỉ nhổ. A, lão tử nhà ngươi vì bảo vệ Hổ Cứ Thành mà chết theo thành. Nhưng ngươi làm nữ nhi lại có thể cùng yêu tộc câu kết làm bậy, có ai sẽ coi trọng?

Nhưng nàng vội vàng dựa vào như vậy, không phải là tính sai thời gian sao? Nếu không chờ tới lúc mọi người qua ôm, giá trị của nàng sẽ giảm đi nhiều.

Ai có thể nghĩ tới, ai có thể nghĩ tới, ai có thể nghĩ tới!

Tất nhiên không ai đồng tình với nàng, hoàn toàn là tự mình rước lấy.

- Đi!

Hầu Thiên Hóa gầm khẽ một tiếng, nhảy lên không hạm. Hắn làm gì còn có mặt mũi đợi tiếp nữa?

Đám yêu tộc cũng leo lên không hạm. Phong Nhược Tiên lại vạn phần xấu hổ. Nàng lên hay không lên?

Không hạm chậm rãi phóng lên trên không trung, sau đó rời về phía xa, không trở về Đế Đô nữa, mà trực tiếp rời khỏi Huyền Bắc Quốc.

Phong Nhược Tiên cuối cùng không đi cùng. Nàng là một nhân tộc nếu như một mình đi tới lãnh địa của yêu thú, vậy có thể có kết quả gì tốt?

Không ai liếc mắt nhìn nàng thêm một cái. Nữ nhân này đã kết thúc.

Hồng Thiên Bộ đi trở về đỉnh núi. Nhất thời, có rất nhiều người ném tới ánh mắt kính sợ.

Đây chính là một vị cường giả nắm giữ tu vi Khai Khiếu Cảnh. So với Hồng thái sư, Dương Bách còn cường đại hơn. Chí ít cũng có thể xưng là cao thủ đứng thứ hai của Huyền Bắc Quốc.

- Chúc mừng!

- Uy vũ!

- Nâng cao uy phong của quốc gia ta!

- Khí phách!

Mọi người đều tán thưởng. Hiện tại cho dù lại là lời lẽ khoa trương hơn nữa, cũng không có ai sẽ cảm thấy buồn nôn.

Hồng Thiên Bộ lại hờ hững, nhìn về phía Lăng Hàn, mở miệng nói:

- Ngươi dường như thật sự nợ Hồng gia một món đồ.

- A?

Lăng Hàn cũng lộ ra biểu tình thản nhiên.

- Ta tại sao không có ấn tượng.

- Đó là hồ lô bên hông ngươi.

Hồng Thiên Bộ nói.

- Không ai có thể thiếu đồ của Hồng gia ta. Ngươi không được, ai cũng không được!

Lăng Hàn cười to:

- Lần đầu tiên thấy có người mạnh mẽ cướp đồ, còn nói ra lời lẽ hào hùng như vậy!

Hồng Thiên Bộ không có để ý, đi nhanh tới, ép về phía Lăng Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK