Mạnh Kỳ lôi tấm da ra xem, nó chỉ là một phần bản đồ chưa hoàn chỉnh, nhiều địa phương và con đường không hề trọn vẹn, chỉ có hai con đường là coi như hoàn chỉnh, đều dẫn vào sâu trong lăng mộ.
Một đầu của bản đồ có chữ thời thượng cổ, có nghĩa là:
“Sinh tử chi giới.”
Bên cạnh bốn chữ “Sinh tử chi giới” có thêm sáu chữ cực nhỏ: “Qua giả tử, ra giả sinh.“
“Chẳng lẽ qua cầu là sẽ chết?” Mạnh Kỳ ngơ ngác, nhưng cái cầu này, có dẫn tới lăng tẩm không? Làm sao tìm được bí mật của Chân Võ nghi trủng, mở ra khâu tiếp theo của nhiệm vụ?
Bởi vì nội dung trong bản đồ đều toàn là ở đằng sau của sinh tử chi giới.
“Chắc còn có ý khác.” Nguyễn Ngọc Thư ôm Tê Phượng cầm, bình tĩnh nói.
Giang Chỉ Vi cười: “Nếu đã tới đây rồi, không thể dừng lại ở trước cửa, ngươi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng dùng ‘Phật tiền thanh đăng’ không phải sao, nếu không được, thì chúng ta quay trở về, xem xem cái gì gọi là ‘Qua giả tử’.”
Đúng là điển hình cho tính cách của Giang Chỉ Vi tính cách...... Mạnh Kỳ oán thầm, nghĩ quả thực cũng chỉ có thể như thế.
Tề Chính Ngôn không nói gì, nhìn vào phía sau cây cầu, nhưng khu đó âm trầm tối tă, dù đã mở mắt khiếu, nhưng không thể nào nhìn rõ được.
Mạnh Kỳ xách “Thiên chi thương”, đi qua tấm biển, bước lên cầu treo.
Giang Chỉ Vi đi song song với hắn, Nguyễn Ngọc Thư hơi lọt lại sau nửa bước, Tề Chính Ngôn đi sau cùng cản hậu, một hàng bốn người tuy không nói gì, nhưng rất ăn ý, phân chia nhiệm vụ rõ ràng.
Cây cầu lắc lư, nhưng không có âm hồn quỷ vật nào xuất hiện.
Mạnh Kỳ có chút cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ “Qua giả tử, ra giả sinh” Là giả ?
Đột nhiên, hắn phát hiện nhiệt độ cơ thể đang từ từ hạ xuống, tim đập dần chậm lại, máu chảy cũng chậm đi, dương khí sinh cơ trong người đang rút nhỏ lại.
Thế nhưng chân khí vận chuyển, sức mạnh cơ bắp và hoạt động đầu óc lại vẫn bình thường, linh giác cũng không cảm nhận được có nguy hiểm gì, Phật tiền thanh đăng vẫn cháy bình thường.
Hắn tỏa linh thức ra, phát hiện nhịp tim của Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn cũng đều chậm đi, khí tức trở nên âm trầm, giống người chết hơn là người sống !
“Các ngươi có cảm thấy không?” Mạnh Kỳ hỏi, nói mới ra khỏi miệng, hắn liền hoảng sợ, giọng nói của hắn âm khí mười phần, cứ như từ trong địa ngục bay ra.
Giang Chỉ Vi thói quen tính gật đầu, nhưng nhìn Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn rồi mới nói: “Có. Nhưng ta vẫn chưa cảm thấy thân thể có gì nguy hiểm, chẳng lẽ chữ ‘tử’ trong ‘qua giả tử ‘là chỉ nhục thân giả chết?”
“Không thiếu những đại nhân vật tìm con đường trường tồn sau khi chết.” Nguyễn Ngọc Thư đột nhiên xen vào.
“Thông qua loại sinh tử chuyển hoán này, để che mắt Thiên Cơ?” Giang Chỉ Vi cũng đã xem qua vài loại tư liệu.
Mạnh Kỳ đăm chiêu: “Xem ra là Chân Võ đại đế từng chuẩn bị cho mình......”
Cầu treo không dài, bốn người rất nhanh đi qua, vừa đạp lên đất bằng bên kia, Mạnh Kỳ đã cảm thấy trái tim của hắn hoàn toàn ngừng đập hẳn, máu không chảy nữa, nhiệt độ cơ thể biến mất, nhưng chân khí vận chuyển lại không hề khác thường, cảm giác kỳ diệu này Mạnh Kỳ không thể nào giải thích được.
Cẩn thận cảm ứng, Mạnh Kỳ phát giác dương khí, sinh cơ trong người vẫn chưa chân chính biến mất, mà chỉ là co hết vào trong mi tâm, tụ lại thành một cục nhỏ, giúp nhục thân không hư thối.
Cái này hay nha, nếu tìm hiểu được, sau này rất hữu dụng.
“Nếu bị người khác nhìn thấy, chắc sẽ tưởng chúng ta đều là thi biến.” Hắn dùng Bát Cửu huyền công, nhớ kỹ từng chi tiết sự thay đổi của thân thể.
Hắn quay đầu nhìn Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn, bỗng nhiên bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Giang Chỉ Vi hỏi.
Nhìn dáng vẻ đầy âm khí, mặt mày trắng bệch, áo quần cũng trắng bay bay của Nguyễn Ngọc Thư, Mạnh Kỳ nhịn cười: “Không có gì, không có gì.”
Thiệt là giống Thiện Nữ U Hồn a !
Mạnh Kỳ lại lôi tấm da ra xem, hai con đường, một vòng sang trái, một vòng sang phải, đều uốn lượn đi qua những nơi trong mộ thất.
“Đi bên trái đi, đường bên phải những chỗ đánh dấu ‘Hiểm địa, cần đi vòng’ hơi bị nhiều.” Mạnh Kỳ quyết định.
Đám Giang Chỉ Vi không ý kiến, nếu có gì không đúng, thì ngừng ngang trở về thôi!
Mạnh Kỳ bước sang lối bên tráic.
Đi một lúc, hắn nhìn thấy một cánh cửa lớn, trên cửa vẽ đủ loại thần thú trấn mộ, cửa không đóng chặt, mà chỉ khép hờ!
“Chẳng lẽ đã từng có người đi vào?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Tề Chính Ngôn chỉ chỉ cạnh cửa: “Có dấu chân.”
Quả thực, bên cánh cửa có những dấu chân nhợt nhạt, hình như người tới không phải chỉ có một người!
Mạnh Kỳ siết chặt “Thiên chi thương”Mọi người cẩn thận.”
Hắn đẩy cửa, bên kia cửa là một con đường rất dài, mặt lót gạch xanh, hai bên tường đầy những bức họa sống động, đều là miêu tả một vị cường giả trấn áp các loại tà ma ngoại đạo.
Cường giả này có khi mặc áo bào đen, đội Bình Thiên đế quan, cầm quy xà trường kiếm, có khi lại mặc áo dài mềm, dải buộc tua rua, đi hài, khuôn mặt mảnh khảnh, có vẻ trung niên, vô cùng uy nghiêm.
“Chân Võ đại đế.” Nguyễn Ngọc Thư lời ít mà ý nhiều.
Trước nay hình tượng của Chân Võ đại đế luôn được thêm thắt đủ loại truyền thuyết, khác biệt khá lớn với hình ảnh hiện giờ nhìn thấy.
Mạnh Kỳ nhìn bích hoạ, cảm thán: “Không hổ là Cửu Thiên Đãng Ma tổ sư.”
Bốn người đi chầm chậm, muốn từ trong những bức bích họa để tìm manh mối, nhưng nội dung các bức họa chỉ có một, đều là trấn áp Cửu U tà ma quỷ vật, hàng yêu trừ ác.
“Thời Thượng Cổ, Cửu U thật sự là họa của nhân gian.” Giang Chỉ Vi than thở.
Cuối con đường là một gian mộ thất, vô cùng rộng mở, chỉ lớn cỡ một cái sân, bên trong trống trơn, chỉ có một cái quan tài đen thui nằm chính giữa.
Nắp quan tài đã bị đẩy ra!
“Chỗ đó có linh chi.” Tề Chính Ngôn phát hiện ở giữa quan tài và mặt đất có một cụm linh chi to bằng nắm tay, song nó khác với linh chi bình thường ở chỗ, ở ngoài có một lớp bụi màu trắng, bốc ra những tia âm khí trắng mờ.
Giang Chỉ Vi trầm ngâm: “Giông giống Địa Tuyền linh chi, nhưng lại có chỗ không giống, có lẽ có kịch độc, ít nhất đã trăm năm.”
“Mặc kệ nó có độc hay không, dù sao cũng đều dùng để đổi lấy thiện công, sợ cái gì?” Mạnh Kỳ suy nghĩ rất thoáng, cẩn thận tới gần quan cữu, Tử Ngọ ra khỏi vỏ, một cái khẩy nhẹ, Địa Tuyền linh chi đã rơi vào tay Nguyễn Ngọc Thư.
Đến sát gần, hắn nhìn thấy dưới đáy quan tài có khắc sáu chữ triện cổ.
Giang Chỉ Vi đi theo, đọc:
“Được duyên này, ở lại nơi này !”
Ai nấy lạnh toát, đây là nguyền rủa, hay là dự ngôn?
Đột nhiên, một cánh tay xám trắng từ trong lớp đất bên cạnh quan tài vươn ra, chụp vào mắt cá chân Mạnh Kỳ.
Cả không gian trong mộ thất bỗng cháy lên ngọn lửa màu xanh, ngưng tụ vào quanh bàn tay xám trắng, khóa chặt mọi đường né tránh của Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ đạp mạnh một cái, bay vọt lên, một đao chém xuống.
Nguyễn Ngọc Thư đánh đàn, tiếng đàn réo rắt vang lên như tiếng chuông sớm, âm khí bị tán ra, một tiếng kêu thê lương rên lên.
Một bóng người chui ra, bàn tay hướng lên trên, định chống đỡ Thiên chi thương.
Tề Chính Ngôn vung ra Long Văn Xích Kim kiếm, một đạo hàn quang chợt lóe, đóng băng hai chân của bóng người kia cứng dưới đất, nhưng lớp băng đang nhanh chóng bị âm lục chi hỏa đốt tan.
Nhân cơ hội này, Giang Chỉ Vi Bạch đâm thẳng một kiếm vào mi tâm người kia.
Kẻ đột kích bị đông cứng hai chân, người hơi khựng lại, giúp Mạnh Kỳ nhìn thấy rõ hình dạng, tóc trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, khí tức mỏng manh, chết không ra chết sống không ra sống, cảm giác rất quen thuộc.
Kẻ đột kích nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái vung ra, một luồng lửa từ bả vai sinh ra, đốt dọc xuống tới bàn tay, đỡ lại một kiếm của Giang Chỉ Vi chi kiếm.
Giang Chỉ Vi dùng chiêu Diêm La thiếp vốn định lấy tốc độ và khí thế để thủ thắng, nhưng đối phương đã chẳng khác gì người chết, không bị ảnh hưởng tinh thần, ra chiêu cũng có vẻ không cần suy nghĩ, tùy cơ mà động, nhưng cản rất chuẩn xác!
Thiên chi thương đã chém xuống tới, đao thế như nước, cuồn cuộn liên miên không dứt.
Kẻ đột kích tay phải biến chưởng thành quyền, đấm thẳng vào đao phong, không hề sợ hãi !
Ba ba ! hai tiếng vang lên gần như cùng lúc, kiếm của Giang Chỉ Vi và đao của Mạnh Kỳ đều bị cản lại.
Điện xà bùng lên, bao phủ kẻ đột kích, khiến từ trong người ông ta toát ra từng tia khói đen, tru lên đau đớn.
Phanh !
Âm hỏa nổ tung, tràn ra xung quanh, Giang Chỉ Vi không muốn âm hỏa dính vào người, đành phải lùi lại một bước, huy kiếm phòng ngự.
Mạnh Kỳ vọt lên cao né âm hỏa, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn còn ở khá xa, vốn không bị lan tới.
Âm hỏa tắt, kẻ đột kích biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố.
Rõ ràng bị thiên lôi khắc chế, mà vẫn không chút kinh hoảng ra chiêu...... Mạnh Kỳ hạ xuống đứng vững, nhíu mày.
Bỗng hắn đã nghĩ ra, cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến.
Kẻ đột kích và “Ninh Châu đại hiệp” rất giống nhau, mang tới khí tức và cảm giác giống hệt!