Ngô Du Minh biết cảnh giới ở trong công ty trò chơi Thương Khung và ở bên ngoài không khác gì mấy, nên sau khi vào thành thì đề nghị không nên dùng xe bay mà đổi sang loại phương tiện giao thông khác, không trở về Nam Cung Xung và nhà của mình để khỏi bị diệt khẩu.
Mạnh Kỳ gật đầu, nói:
“Chúng ta đi tìm mấy công ty tạo dư luận, chứ chỉ có mấy người chúng ta thì không làm gì được.”
“Công ty tạo dư luận?” Ngô Du Minh kinh ngạc, Nam Cung Xung dại ra.
Hắn biết cả những chuyện này?
Chắc chắn là đã từng sống ở đây mười hai mươi năm rồi mới đúng!
Ngô Du Minh là người của tổ thành viên hạch tâm của công ty Thương Khung, có thân phận là nhân viên về mạng internet, nên không lạ gì các công ty tạo dư luận, nghĩ nghĩ: “Tôi có biết một cái, là công ty quảng cáo Hắc Bạch. Người của công ty này đều có một nghề khác nữa ở ngoài sáng, nhiệm vụ ngoài sáng trong tối gì cũng làm, địa điểm liên lạc ở ngay gần đây.”
Nhờ Ngô Du Minh dẫn đường, Mạnh Kỳ gặp được người phụ trách công ty Hắc Bạch, một người để ria, thích uống hồng tửu.
“Chúng ta có làm một bộ phim điện ảnh vượt thời đại, muốn nhờ công ty mình hỗ trợ tuyên truyền, đây là một đoạn phim có liên quan, yêu cầu là các người phải làm cho nó trở thành thật, từ bất cứ góc độ nhìn nhận nào.” Mạnh Kỳ nói.
Người kia cười ha hả: “Chuyện vặt, cần gì Ngô tiên sinh phải tự mình ra mặt? Gọi cho tôi cú điện thoại, bắn đoạn video qua cho tôi là được rồi.”
Người kia dùng thân phận của Ngô Du Minh đăng kí vào một diễn đàn lớn về trò chơi này của công ty Thương Khung, kiếm đủ điểm, sau đó đăng đoạn video kia lên, đặt tên là:
“Kinh bạo! ‘Nữ Đế’ giá lâm công ty Thương Khung, kịch chiến tông chủ Thương Thiên tông, ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ là một thế giới có thật!”
Nữ Đế có thực lực có mị lực có cá tính có địa vị, có thể nói “Hắc Sơn Lão Yêu” là trò chơi nổi tiếng nhất trong mười năm gầm đây, nam giới hâm mộ cô, yêu thích cô, nữ giới thì sùng bái cô, thưởng thức cô, muốn trở thành được giống như cô, cô rất thích hợp với đại chúng, dùng cô làm tiêu đề là làm người ta chú ý nhất.
Song thứ làm người ta kinh sợ là dòng chữ ở bên dưới tiêu đề: “Bí mật lẻn vào Công ty trò chơi Thương Khung nhìn thấy.”
Tiếp theo là hai đoạn clip, đoạn thứ nhất là cảnh đi vào và nhìn thấy chiến đấu, đoạn thứ hai là đoạn đối thoại vừa rồi của Ngô Du Minh và Mạnh Kỳ, thông qua phương thức hỏi – đáp, miêu tả lại cả câu chuyện từ đầu tới cuối.
Những trang web lớn thế này đương nhiên là có người quản lý trang, người phụ trách hôm nay là thực tập sinh Trương Đông Hải.
Trương Đông Hải nhìn thấy cái tiêu đề vừa vớ vẩn nhưng lại hết sức hấp dẫn người này thì lập tức click vào, mở clip ra xem.
“Định tuyên truyền cái gì vậy?” Trương Đông Hải một tay cầm chén trà, một tay chống cằm, công ty mình định làm gì thế.
Trương Đông Hải nhìn thấy bóng lưng một cô gái thướt tha đi đằng trước, người quay lén thì lặng lẽ theo sau, cùng cô vào trong thang máy.
“Không sợ bị phát hiện, bắn gục tại chỗ?” Trương Đông Hải ngạc nhiên, vô cùng hứng thú.
Bên trong Công ty trò chơi Thương Khung chưa bao giờ cho người ngoài đi vào, dù là lãnh đạo của công ty đi thị sát, hay có phỏng vấn thì cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, bị giới hạn chỉ trong một phạm vi nhất định, nên cái kiểu bí mật lẻn vào này làm y vô cùng phấn khích, tập trung hết toàn bộ tinh thần và sự chú ý vào xem.
Hình ảnh hơi nhòe và run, hẳn là bị từ trường quấy nhiễu, nhưng rõ ràng không hề xảy ra chuyện người quay lén bị vũ khí phát hiện và công kích.
Trương Đông Hải đổi tư thế, bỏ luôn chén trà xuống, tập trung vào chuyện xem: “Là tìm được cách chặn cảm ứng, hay là do chính công ty ngầm muốn lộ ra, để tuyên truyền......”
Ra khỏi thang máy, xuất hiện bức tường đen bằng kim loại, lối đi laser, bên kia lối đi laser là cánh cửa thủy tinh, hai bên có hai nhân viên an ninh vũ khí hình người đứng gác.
“Thì ra bên trong không chỉ có một tầng phòng ngự......” Trương Đông Hải như ngửi được mùi ngon.
Ở nhiều nơi khác, những người đang xem cũng có cùng suy nghĩ như y nhiều không kể xiết.
“Ý, sao họ lại như vô hình trước mặt nhân viên an ninh vậy ta......” Trương Đông Hải nhíu mày, hai người kia rõ ràng là nhân viên đã được huấn luyện chuyên nghiệp, sao lại như không hề nhìn thấy có người quay phim đi sau lưng nhân viên lễ tân vậy?
Công ty đã đột phá được cửa ải kỹ thuật siêu cấp, tạo ra được thiết bị giúp ẩn hình cho con người? Trương Đông Hải càng xem, càng có khuynh hướng coi đây là một đoạn phim quảng cáo do chính Công ty trò chơi Thương Khung làm ra để quảng bá cho mình.
Chỉ có giải thích như vậy mới thấy hợp lý nhất!
Đi qua cánh cửa thủy tinh, mở cửa phòng, nhìn thấy Ngô Du Minh đang ngủ.
“Không có hô hấp, không có tim đập, đã tử vong.” Một giọng nói ấm áp vọng vào tai Trương Đông Hải.
Là tiếng của người đang quay phim! Tố chất của nghề nghiệp khiến Trương Đông Hải ghi nhớ giọng nói kia, mắt nhìn qua chỗ Ngô Du Minh.
Rồi y nghe thấy cô nhân viên lễ tân nói ‘thời gian đã tới’, nghe thấy tiếng trả lời máy móc lạnh băng, nhìn thấy những sợi dây băng bắn tới, trói chặt lấy thi thể Ngô Du Minh, xé banh thi thể ra, sau đó lại gắp vào thành một cơ thể hoàn toàn mới.
Này...... Trương Đông Hải há hốc, vô cùng chấn kinh: “Đây chỉ là kĩ xảo! Kĩ thuật biên tập cắt nối mà thôi! Công ty làm phim siêu thật!”
Cái mũ nâng lên, Ngô Du Minh ‘sống lại’, nói chuyện với người quay phim, song đoạn này bị ‘từ trường’ quấy nhiễu quá mạnh, khiến người xem không nhìn ra được tướng mạo của Nam Cung Xung.
Đoàn người rời khỏi phòng, ra khỏi cửa thủy tinh, thang máy mở, từ trong đi ra một cô gái rất quen thuộc, nữ thần trong mộng của vô số người!
“Nữ Đế!” Trương Đông Hải vừa mừng vừa sợ, y chưa bao giờ nhìn thấy người thật nào mà lại giống Nữ Đế tới như vậy, dung mạo, khí chất, ăn mặc đều không khác một xíu nào!
“Cos siêu quá! Ớ, cũng có thể là kĩ thuật mô phỏng hình ảnh từ chuyển ý nghĩ thành hiện thực, sau đó cài vào trailer......” Trương Đông Hải nghĩ.
Tư! Một tia điện xẹt qua, Trương Đông Hải nhìn thấy một cái chân đá ra như roi, kéo theo một dãy tàn ảnh đạp mạnh vào bức tường kim loại, làm nó lõm hẳn vào, lội ra mớ dây điện bên trong.
Sau đó, một bàn tay thò qua, vặn gãy dây điện, túm dây điện vào trong tay, điện quang trắng bạc thi nhau bắn ra.
Đèn đóm tắt phụp, màn hình rơi vào tối đen. Trương Đông Hải hít sâu, vừa chấn động vừa hưng phấn: “Kĩ xảo này hay quá, không khác sự thật tí nào, hơn hẳn mấy siêu phẩm điện ảnh. Đây là Công ty muốn quảng cáo sự đột phá của họ về kĩ thuật này?”
Bang đương! Trong bóng đêm, y nghe thấy tiếng tông mạnh vào tường, nhìn thấy hồ quang ngoằn ngoèo tung tóe, làm tường chảy ra, sau đó hình ảnh lại sáng, thấy một nam tử áo xanh tay xách hai người, đang đánh nhau kịch liệt với Nữ Đế ở bên ngoài tường của công ty.
Hai người này có khả năng giữ cân bằng rất mạnh, dùng những vật lồi ra ở ngoài lan can để không ngừng nhảy lên hạ xuống, lượn vòng quanh, tay chân đánh nhau với tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức mắt nhìn theo không kịp, âm thanh va chạm vang lên liên tục, đánh tới mức bức tường bị lõm, bị phá tan tành, những mảnh vỡ thi nhau rơi xuống.
Trương Đông Hải xem hết sức chăm chú, đánh nhau kịch liệt như vậy ngay cả trong phim cũng còn chưa bao giờ nhìn thấy!
Tư, điện quang lóe lên, lửa cháy phừng phực. Nam tử áo xanh hóa thành Lôi Thần, Nữ Đế hóa thành Hỏa Thần, hai người đánh nhau kinh thiên động địa, hoa lửa và điện xà vẫy vùng khắp nơi, bắn xuống mặt cỏ bên dưới, đốt chúng cháy phừng phừng, sáng lạn và hoa lệ.
Mãi cho đến khi Mạnh Kỳ hóa thành điện lưu bỏ chạy, Trương Đông Hải mới khép miệng lại được: “Đây không phải là trailer...... Đây là siêu phẩm điện ảnh, hậu trường phiên bản phim chế tác từ trò chơi Hắc Sơn Lão Yêu! Nữ Đế đến công ty trò chơi, giúp họ chống lại tông chủ Thương Thiên tông!”
“Ôi kĩ xảo này hay quá!”
Cũng là một người mê mệt trò chơi “Hắc Sơn Lão Yêu”, y hưng phấn không sao tả nổi, nhìn Ngô Du Minh và Mạnh Kỳ đối thoại.
“Từ thế giới Hắc Sơn Lão Yêu xuyên ngược tới thế giới này… trò chơi này là do do mô phỏng mảnh vỡ mà ra… bản Điển Tàng mười năm… trời ơi, đây là bối cảnh phim hả? Giống quá! Thật là giống quá giống! Thú vị, quá thú vị!” Trương Đông Hải hưng phấn vô cùng, vội vàng vào mục, trao đổi thông tin với những người cùng sở thích.
“Lão Hồ tử”: “Tuyệt vời!”
“Mười năm sinh tử lưỡng mang mang”: “Đúng vậy! Cái kĩ xảo này siêu quá đi thôi!”
“Nữ Đế soái quá, ta muốn quỳ liếm chân người!” “Sủng vật của Nữ Đế” nói.
“Tông chủ Thương Thiên tông không ngờ lại đấu được ngang tay với Nữ Đế, đây là boss mới hả?” “Tiểu Bạch không phải cẩu” nói.
“Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến” liền trả lời: “Ngày hôm qua có người ở một diễn đàn khác nói là mình gặp phải tông chủ trước đây của Thương Thiên tông làm boss ẩn giấu, thì ra chính là để tạo thế cho cái clip này đây! Thực là bái phục!”
Vô số người cùng nhảy vào bàn luận về câu chuyện này, Trương Đông Hải nhìn mà khoái chí, người có cùng sở thích nói chuyện với nhau mới thấy nó đã.
Đột nhiên, có một ‘Người kết thúc’ nhảy vào: “Đây không phải phim đâu! Mình đúng lúc đi ngang qua chỗ công ty Thương Khung, đã tận mắt nhìn thấy cảnh này, nó là thật đó!”
“Thủy quân, cút!” Muôn miệng một lời.
“Tôi cũng nhìn thấy, mặt tường ngoài của công ty Thương Khung vẫn còn dấu vết đó, ai không tin thì tới mà xem! Không thì bảo chính phủ công bố ảnh chụp vệ tinh là biết liền!” “Tiểu Điềm Điềm” vô cùng bình tĩnh.
“Thật? Chuyện này kiểm tra thật giả được đó nha, đứa nào nói dối bị sét đánh!” “Trộm vặt” Nghi hoặc.
Ba người thành hổ, có người thoáng do dự, có người vẫn không thèm tin, câu chuyện nhanh chóng thành hót, được truyền lan nhanh lên mạng.
Một cú điện thoại gọi tới một ngành nào đó, người phụ trách mỉm cười nhận điện, rồi trả lời: “Chuyện nhỏ thôi, anh không cần phải tự mình gọi cho em.”
Sau đó, y ra lệnh cho thư kí: “Báo cho các trang web dẹp sạch cái video lẻn vào Công ty trò chơi Thương Khung cho tôi, phát thông báo, nói có hacker đánh cắp thông tin làm phim điện ảnh của công ty Thương Khung, để bảo vệ quyền kinh doanh của doanh nghiệp, chúng ta sẽ không cho phép lan truyền cái video đó, họ cũng sẽ đồng thời bảo luật sư đưa ra thông cáo.”
Trong Thương Khung công ty trò chơi, một lãnh đạo Nữ Đế, cười ha hả: “Bệ hạ đừng lo, tông chủ Thương Thiên tông không phải là người của thế giới này, dù Ngô Du Minh có giúp hắn truyền bá lên mạng, thì chúng ta cũng có thể làm cho người ta không tin hắn, buộc xóa hết những video kia đi, khiến hắn không truyền bá ra được!”
“Đúng đó, cảnh sát đã bắt đầu lùng bắt bọn họ, cho quyền hạn rất cao.”
Mấy kẻ quê mùa, có gì đáng sợ!
............
Video bị cắt bỏ, nhưng làn sóng thảo luận về chúng thì không, ngược lại, hành động cắt bỏ chúng còn làm nhiều người nghi ngờ là công ty Thương Khung đang che giấu cái gì đó.
“Tiếp theo làm như thế nào?” Nam Cung Xung hỏi.
“Tới công ty truyền thông, công ty nào lớn nhất, mạnh nhất ở đây ấy.” Mạnh Kỳ mỉm cười, thái độ thong dong, “Có video tạo thế, họ đại khái cũng đã biết chuyện, lão phu sẽ tự mình gặp họ.”
“Bản thân lão phu chính là chứng cớ!”