Một đạo độn quang màu xanh xẹt qua mặt biển, hất lên từng trận cuộn sóng, hướng về phía Giang Đông.
Lâm Tố Hà, đệ tử Đạo môn của thất hải hai mươi tám giới, nghe nói La giáo giới vực có “Tinh hà vẫn tinh” xuất thế, vì thế không quản phong trần mệt mỏi theo truyền tống chạy tới, một khắc cũng không dừng chạy về phía đó.
Vừa gấp rút lên đường, y vừa thầm oán, nếu không phải Chân Không gia hương và Phật quốc dưới đất đều cấm không cho sử dụng truyền tống cự ly siêu xa ra ngoại giới, thì y đâu có phải chật vật như thế này. Nghe nói hơn trăm năm trước không phải như vậy, hồi đó không chỉ có truyền tống trận nối kết tới tận chân trời góc biển, mà còn có một thứ gọi là Vạn Giới Thông Thức phù pháp khí, có thể trao đổi trực tiếp với nhau từ cách xa ngàn vạn dặm, khiến ai cũng có năng lực chẳng khác gì Tiên Tôn đại năng.
Y cũng đã từ tay mấy lão già sắp chui vào quan tài xem được cái gọi là “Vạn Giới Thông Thức phù” kia, lăn qua lộn lại kiểm tra mà vẫn không tìm ra được điểm nào đặc biệt, rất có khả năng cái đám người kia tự bịa ra cái viễn cảnh tốt đẹp đó để lừa gạt kích thích đám hậu bối khắc khổ tu luyện mà thôi.
Nếu không phải đám lão già đó đều nói y hệt như nhau, nhất định y sẽ không tin đâu!
Như vậy vẫn còn là Chân Thật giới sao?
“Theo lời đám già đó nói, mấy đời sau này của nhân tộc chúng ta rất là thê thảm. Muốn sưu tập tài liệu cũng phải chạy ngược chạy xuôi, cả thế hệ chẳng có ai được kiến thức cái món đồ cổ quái tân kỳ đó. Nghe nói hồi đó, người ta không cần phải rời khỏi nhà đi đâu, mà vẫn có thể trực tiếp quan sát người khác đi thăm dò phế tích di tích, lấy được kiến thức, hàng hóa vô cùng phong phú, mua bán chẳng cần phải lo mình bị lừa, có thể tha hồ chém gió với sinh linh của khắp các vạn giới vũ trụ...... Loại chuyện như này nằm mơ cũng khó mà nghĩ tới, đám lão già không có khả năng cùng bịa được ra nếu không có căn cứ. Chẳng lẽ đấy là đặc trưng của thời Thượng Cổ Thần Thoại?” Lâm Tố Hà lan man nghĩ, “Nhưng mà điển tịch thời Thần Thoại lưu truyền đâu có ghi chép về việc này đâu......”
Độn quang lấp lóe, đã nhìn thấy đường ven biển, Lâm Tố Hà không nghĩ lung tung nữa, tập trung nhìn qua. Y nhìn thấy chút dị quang như Huỳnh Hỏa chi trùng đang phiêu đãng ở giữa không trung, phân thành rõ ràng mấy đại trận doanh, giằng co với nhau.
Đều là những cường giả không thua gì y cả!
Nhưng Lâm Tố Hà không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Điều này chứng tỏ “Tinh hà vẫn tinh” vẫn còn chưa xuất hiện, mình vẫn còn tới kịp!
Đang lúc y định giảm tốc ẩn nấp tới gần, thì nghe thấy một tiếng nổ vang, mặt đất như sụp xuống, một khe nứt sâu xuất hiện trên đường ven biển, hắc vụ cuồn cuộn trào ra, nhanh chóng lan ra xung quanh, khí tức vô cùng khủng bố.
“Lại có thêm một khe nứt Cửu U......” Lâm Tố Hà hít sâu, đất trời này thật là càng ngày càng yếu ớt!
Theo đám lão già miêu tả thì bây giờ đang vào kì mạt kiếp, đang đi dần về hướng kết thúc kỉ nguyên, tới lúc đó trời sụp đất sụp, tiên phật khó tồn, vạn vật quay về Hỗn Độn, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Tuy không thể xác nhận họ nói có thật hay không, nhưng những năm gần đây tần suất xuất hiện khe nứt Cửu U quả thực là càng ngày càng cao, số lần xuất hiện càng ngày càng nhiều, lần nào cũng phải tốn rất nhiều công sức mới phong ấn chúng được. Nếu cứ theo đà này, chừng trăm năm nữa, Cửu U sẽ hoàn toàn hàng lâm Chân Thật giới, ô nhiễm toàn bộ thương thiên và đại địa, chúng sinh sẽ cùng nhau tuyệt vọng đón tiếp kết thúc kỉ nguyên.
Y còn đang suy nghĩ, bên tai đã lại vang lên một tiếng nổ mạnh!
Tiếng nổ rất gần, khiến Lâm Tố Hà bị chấn đến mức thất hồn lạc phách, trước mắt một màu đen kịt, không còn duy trì nổi độn quang, rơi xuống mặt biển như một hòn đá.
Trước khi y hoàn toàn mất đi ý thức, kịp nhìn thấy mặt biển sụp xuống thành một cái lốc xoáy rất to, hắc ý dày đặc từ giữa lốc xoáy bay ra, lan ra bốn phía.
Lại thêm một khe nứt Cửu U......
............
Trước mắt quang ảnh chớp động. Đầu óc một đống đặc sệt, Lâm Tố Hà lắc lắc đầu, cuối cùng cũng từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại.
Mình còn sống?
Rơi vào khe nứt Cửu U mà vẫn còn sống?
Y ngạc nhiên kiểm tra bản thân, phát hiện mình không bị vết thương gì nghiêm trọng, bèn nâng mắt nhìn xung quanh. Y đang ở một ngã tư đường kì quái, hai bên là những kiến trúc cao ngất, tạo hình kì dị, mang một loại mĩ cảm kì lạ, ví dụ như cái nhà cao tới bốn mươi chín tầng kia, cao gấp mấy lần Trích Tinh đại lâu, các mặt đều có cửa sổ lưu ly, phản xạ ánh sáng, xa hoa lộng lẫy.
“Khác hẳn với thất hải hai mươi tám giới, đây là nơi nào?” Lâm Tố Hà xoa xoa thái dương, “Rõ ràng cũng không giống Cửu U, chẳng lẽ ta xuyên việt?”
Hắn từng được xem một ít bản chuyện xưa, nghe nói là một tên gia hỏa vô cùng nhàm chán nào đó của thời phong lưu thịnh thế đó viết ra, bên trong có khá nhiều những chuyện du kí xuyên việt tới vạn giới vũ trụ.
Đúng lúc này, một tiếng rít chói tai vọng tới, Lâm Tố Hà mờ mịt quay đầu, nhìn thấy một cái hộp sắt màu đen thui đậu xịch ngay sau lưng mình.
Đây là... xe ngựa của họ hả?
Nhìn giống cơ quan Mặc cung chế ra......
“Bệnh thần kinh hả! Đứng ngẩn ra ngay giữa ngã tư đường thế! Vội vàng đi đầu thai hả?!” từ trong xe, một nam tử trung niên nhoài đầu ra, giận dữ quát.
“Xin lỗi.” Lâm Tố Hà lúng túng, lùi sang bên, nhìn đối phương nghênh ngang rời đi, cả người vẫn còn lơ ngơ.
Y thả linh giác ra quan sát xung quanh, phía trước có một hàng người xếp hàng rất dài, hình như đang chờ cái gì đó.
Một thiếu nữ ôm mấy quyển sách từ đâu vội vàng chạy tới, đứng vào cuối hàng.
Lâm Tố Hà sáng mắt lên, nhan sắc của cô gái này thật là hiếm có, đôi mắt trong veo sáng sủa, chỉnh thể lãnh diễm mà cao quý.
“Cô xếp hàng làm gì thế?” Lâm Tố Hà tới gần hỏi.
Thiếu nữ quay lại nhìn y, vẻ rất nghiêm túc: “Bánh hấp Nhị lang.”
“Ăn ngon lắm hả?”
Thiếu nữ gật đầu: “Ừ, ngon lắm.”
Lâm Tố Hà mơ hồ nghe được tiếng bụng réo ục ục của chính mình.
“Xem ra sẽ phải xếp hàng rất lâu.” Lâm Tố Hà tìm đề tài.
Thiếu nữ mím môi, chững chạc đàng hoàng: “Muốn ăn món ăn ngon thì phải có lòng, ăn xong vừa kịp tới lớp học đàn cổ.”
“Lớp học đàn cổ?”
Thiếu nữ thản nhiên: “Mẹ tôi lúc nào cũng bắt tôi học một môn tài nghệ gì đó, muốn tôi trở thành ngôi sao.”
“Vậy cô có thích đàn cổ không?” Lâm Tố Hà hỏi.
Hàng người dịch dần lên trên, thiếu nữ cũng bước lên theo, mắt nhìn đám sách ôm trong lòng, bình tĩnh đáp: “Thích.”
Lâm Tố Hà hàn huyên thêm vài câu, cho đến khi thiếu nữ mua được bánh hấp rời đi, mới dọc theo ngã tư đường, bước chậm mà đi, bộ đạo bào mặc trên người khiến ai nấy đều ngó qua dòm.
“Quên hỏi tên cô ấy là gì rồi......” Lâm Tố Hà chợt giật mình, định quay đầu lại, mới nhận ra mình vô tình đã đi tới một cái công viên, một cái công viên nho nhỏ rất bình thường.
Bên trong bóng râm xanh mát, có mấy người già ngồi quanh một cái bàn đánh mã điếu với nhau. Một người mặt vàng vàng, có năm chòm râu dài, rất có phong phạm tiên phong đạo cốt, một người mặt gầy gò, nhưng hồng nhuận khỏe mạnh, một người mặt mày lạnh lùng, không nói không người, người cuối cùng lúc nào cũng cười tủm tỉm trông rất dễ thân.
Mỗi người đều có một phong vị riêng, làm Lâm Tố Hà không kềm được ngắm nhìn.
Người có năm chòm râu dài chừng năm mươi tuổi cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn qua Lâm Tố Hà, cười hắc hắc: “Tiểu hữu nhất tâm cầu đạo hả? Bọn ta hồi trẻ cũng từng lên núi, từng tu đạo.”
“Các người từng tu đạo?” Lâm Tố Hà kinh ngạc.
Cái thế giới này cũng có người tu đạo?
“Tùy tiện tu thôi, giờ già về hưu rồi, rảnh rỗi tụ lại cùng nhau chơi mạt chược là thỏa mãn.” Người hay cười tủm tỉm chỉ sang bên cạnh, “Không bằng được người trẻ tuổi vậy đâu.”
Hướng ngón tay ông chỉ có một thiếu nữ mặc đồ màu vàng nhạt, đang chuyên chú múa thanh kiếm trong tay, dáng dấp rất đẹp.
“Cô ấy cũng đang tu đạo?” Lâm Tố Hà nghi hoặc.
“Không phải, không phải, con bé là đang luyện kiếm thuật, năm nay muốn giành chức vô địch Kiếm đạo hội quán.” Người già lên tiếng đầu tiên mỉm cười.
Cái quái gì thế này...... Lâm Tố Hà miệng giật giật, thấy mình hình như đang bị mấy lão gia này chọc ghẹo a.
Y hỏi thêm mấy câu, nhưng vẫn không sao hiểu được, nên rời khỏi công viên, quay lại đường lớn. Nhìn những chiếc xe nối đuôi nhau ào ạt chạy qua, không chừa cơ hội nào cho người ta băng qua đường.
“Tổng giám đốc tập đoàn Đại Chu tới thị sát......” Một người đi đường khe khẽ nói.
Tổng giám đốc tập đoàn Đại Chu? Lâm Tố Hà thính tai nghe được, y biết cái chức ‘tổng giám đốc này’, quốc gia của y bị ngành thương nghiệp lũng đoạn mất một nửa, thao túng việc ăn, mặc, ở, đi lại của mọi người.
Một chiếc xe đen thui chạy qua, chung quanh có xe vây quanh, nhưng Lâm Tố Hà mắt tinh cỡ nào, nhìn xuyên qua được lớp kính đen, nhìn thấy người nam nhân ngồi ở băng ghế sau.
Hắn dáng người ngang tàng, ngồi vững vàng sừng sững, gương mặt góc cạnh rõ ràng, môi rất mỏng, hiện ra vài phần vô tình và lãnh khốc.
Úy, sao trông quen quen ta? Lâm Tố Hà ngẩn người, không ngừng cố suy nghĩ nhớ lại.
Ố, đây... đây không phải là Nhân Hoàng Cao Lãm theo lời kể của đám lão già hay sao?
Họ còn giữ lại được rất nhiều hình ảnh của ngài ấy đó!
Đột nhiên, tầm mắt Lâm Tố Hà trở nên mông lung, như có một lớp sương mù bao phủ, thân hình trở nên càng ngày càng cao, như đang từ trên cao nhìn xuống mọi thứ. Y nhìn thấy một ngọn núi tối tăm, nhìn thấy một hạt châu tỏa hào quang năm màu, nhìn thấy một cái chuông màu tím đang không ngừng phình ra co vào như một trái tim đang đập, nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm, che giấu tất cả mọi cảm xúc bên trong.