Mục lục
Nhất Thế Chi Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lam huyết nhân khống thủy nhập vi, Tông Sư trở xuống, nếu không bảo vật tương ứng và công pháp chống đỡ, quả thật cần phải có ưu thế hơn một đại cảnh giới mới đánh nhau với họ được.” Mạnh Kỳ thản nhiên gật đầu.

Về phần mấy người Hà Cửu muốn giải thích theo kiểu nào, thì đấy là việc của họ.

Hà Cửu cảm khái: “Mấy đời nay, Đông Hải kiếm trang ta vì họ mà chết đi rất nhiều cao thủ, cho đến khi tìm ra được cách đề phòng.”

“A Di Đà Phật, lão nạp hành tẩu Đông Hải nhiều năm, chưa bao giờ nghe tới lam huyết nhân, người của Tiềm Ly đảo các vị cũng vậy, vì sao một mình Đông Hải kiếm trang biết được?” Mạnh Kỳ túm lấy cơ hội, hỏi ngay.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề, Hà Cửu không nói, Hoàng Thái Xung khựng mắt, Hà Hưu càng thêm lạnh lùng.

Một lát sau, Hà Cửu mới cười tự giễu: “Lại là kiếm trang ta không hay.”

Y suy tư: “Lam huyết nhân thật sự sống ở dưới biển sâu, tự nhận mình là thần linh hạ phàm, bọn họ rất cực đoan, cho rằng biển khơi vô tận mới là hạch tâm của trời đất, không hề có hứng thú với việc ở trên đất liền, cho nên không hề rời khỏi biển, nên dù có ở cả đời ở Đông Hải, cũng không có khả năng nghe thấy họ.”

Nói tới đây, y nhìn Hoàng Thái Xung: “Đông Hải kiếm trang chúng ta khi khai phái thực ra có bảy nhánh lớn, có loại hình thế gia truyền thừa, có hình thức môn phái, trong đó có một nhánh thế gia bởi vì tồn tại khó khăn, lại gặp phải kiếp nạn, nên mấy đời trước đã đoạn hương khói, truyền thừa chuyển về kiếm trang.”

“Còn có một mạch, tu luyện ‘Vô Tướng kiếm cổ’, xem như mở ra một còn đường kiếm đạo khác biệt, đáng tiếc quá vì cái trước mắt, dưới cơ duyên xảo hợp gặp được lam huyết nhân, lại sinh ra sự hứng thú với sự huyền bí cơ thể của họ, cho rằng thân thể như vậy mới là kiệt tác của thiên địa tự nhiên, vô cùng thèm khát công pháp của họ, nên tìm mọi cách, thông qua nghi thức kì quái gì đó hay cách nào đó, trải qua ba đời, rốt cuộc trở thành lam huyết nhân, nhưng lại vẫn giữ được đặc thù của nhân loại, tu luyện tiến triển cực nhanh.”

“Có thực lực thì có dục vọng. Họ muốn khống chế những nhánh khác, muốn khống chế hoàn toàn kiếm trang, nên lập ra rất nhiều âm mưu, nhưng cuối cùng tà bất thắng chính, sự tình bại lộ, bị năm nhánh còn lại liên thủ đánh bại, đuổi ra khỏi kiếm trang, sau đó không ngừng nhờ vào sức mạnh của lam huyết nhân để gây sóng gió.”

Lúc Hà Cửu kể, Hà Hưu vẻ mặt không hề biến đổi, Hoàng Thái Xung thì mắt xem mũi mũi xem tâm, không nói một lời nào, giống như người bàng quan.

Xem ra chuyện năm đó không phải đơn giản như Hà Cửu kể… Mạnh Kỳ đăm chiêu, bất quá chuyện của Đông Hải kiếm trang ai đúng ai sai chẳng có liên quan tí nào tới hắn hết, nên chẳng cần phải tìm tòi cho đến cuối: “Không biết vị thú chủ mà lão nạp gặp phải này là lam huyết nhân thật sự hay là lam huyết nhân tu luyện Vô Tướng kiếm cổ?”

“Nếu sau khi chết ngưng tụ thành thủy lam chi thạch, thì chính là lam huyết nhân chân chính.” Hà Cửu khẳng định.

Hoàng Thái Xung từ trạng thái lão tăng nhập định trở lại bình thường, khẽ vuốt mái tóc thưa thớt của mình, vẻ khó hiểu: “Lam huyết nhân chân chính luôn cho rằng biển lớn mới là hạch tâm của trời đất, đất liền và bầu trời chỉ là những nơi xa xôi hẻo lánh, chưa bao giờ thèm để ý, vì sao giờ lại đột ngột dính vào chuyện Vân gia? Chẳng khác gì phú ông gia tài bạc triệu lại muốn cướp cái chén bể của thằng ăn mày, quá không hợp với lẽ thường.”

“Đại kiếp sắp đến, mạt pháp sắp tới, làm khác thường mới là lẽ thường.” Mạnh Kỳ ra vẻ.

Hà Cửu trầm ngâm: “Cũng có khả năng là có người giật dây, dùng lợi ích gì đó dụ hoặc lam huyết nhân hỗ trợ, lúc trước có một vị bằng hữu phát hiện cái chết của Vân lão gia tử có quỷ dị, sau đó suýt nữa thì bị tả đạo Độc Thủ Ma Quân diệt khẩu, xem ra, sau lưng lam huyết nhân còn có đám ma đầu.”

“Thực lo bọn họ sẽ hợp tác với đám tà ma tả đạo.” Hoàng Thái Xung lo lắng.

“Không ngờ còn có tả đạo tà ma... Độc Thủ Ma Quân tái xuất giang hồ à?” Mạnh Kỳ nghiêm trang thảo luận với ba người về “Độc Thủ Ma Quân”, cuối cùng hỏi.“Chính là cái vị tiểu thí chủ đi cùng các vị kia là người gặp được Độc Thủ Ma Quân?”

“Đúng vậy.” Hà Cửu không hề giấu diếm.

“Hiện gã đang ở nơi nào? Có thể gặp mặt được không?” Mạnh Kỳ trang nghiêm hỏi.

Hà Cửu lắc đầu: “Gã đã rời khỏi Vân phủ, không biết trốn đi đâu nữa.”

Mạnh Kỳ cố giấu thất vọng, chuyển sang hỏi chi tiết chuyện Độc Thủ Ma Quân chặn giết.

Đang nói, Hà Hưu xen vào: “Với cảnh giới và thực lực của Vân, cho dù là đại tế ti của lam huyết nhân cũng không có khả năng vô thanh vô tức giết chết ông ấy.”

“Trừ phi Vân gia có người hỗ trợ...” Hà Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng trong vắt chiếu vào trong phủ, không ai biết trong ấy che dấu bao nhiêu là dơ bẩn.

“Nam Mô A Di Đà Phật.” Mạnh Kỳ niệm phật, kể lại đại khái quá trình giao thủ của hắn với lam huyết nhân.

Mấy người Hà Cửu và Hoàng Thái Xung nhìn nhau: “Lam huyết nhân có thể dung nhập vào trong nước, thường rất khó thấy, nên nếu thấy có nguồn nước, chúng ta đều sẽ dùng kiếm khí để kích sát, hoặc chế ra loại thuốc đặc thù tan vào trong nước, nếu nay đã xác nhận là họ, chúng ta đã diệt hết nước trong Vân gia, để phòng ngừa đánh lén.”

“A Di Đà Phật, lam huyết nhân ngày nay đã lộ, cũng đã biết Hà thí chủ ở đây, nhất định sẽ không sơ sẩy, e là đã sớm rút đi rồi, ‘diệt nước’ e là chẳng có hiệu quả gì, phòng bị tả đạo tà ma mới cần hơn.” Mạnh Kỳ nhắc nhở.

“Đại Sư nói rất đúng, nhưng cẩn thận mới không áy náy.” Hà Cửu tiêu sái cười.

Mạnh Kỳ đứng dậy, cất thủy lam chi tâm đi, chắp tay: “Các vị thí chủ nếu đã có đề phòng thì tốt rồi, không uổng lão nạp đi một chuyến này, lam huyết nhân không hiện, chuyện nội bộ Vân gia lão nạp cũng không tiện nhúng tay, không bằng chúng ta chia tay ở đây.”

Hắn không nhúng tay vào chuyện Vân gia, mấy người hà Cửu vô cùng tán thưởng, đều đứng dậy đưa tiễn.

Sau đó, Mạnh Kỳ kiểm tra nguồn nước, giết mấy lần, mới biến trở lại làm Độc Thủ Ma Quân, lặng lẽ trở về thành, tiến vào Chúc gia.

Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh đã sớm chờ sẵn, đang muốn biết vì sao “Pháp Chứng đại sư” lại tới bái phỏng Hà thiếu trang chủ.

Mạnh Kỳ kể lại giản lược chuyện gặp lam huyết nhân, sau đó thong thả đi đến bên giường, nhìn hoa tươi nở rộ bên ngoài, mỉm cười: “Lam huyết nhân đã bị lộ, sự tình có biến, Đông Hải kiếm trang sẽ không kéo dài lâu, ngày mai e là sẽ xác định người làm gia chủ, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Như vầy thì hơi gấp quá.” Bách Hoa phu nhân thầm nghĩ, đều tại ngươi tính ra hai chữ ‘lam huyết’, nếu không mấy người mình đã có đủ thời gian để bố trí xong xuôi!

Anh Ninh vẻ rất hiếu kì, cúi đầu lẩm nhẩm: “Thế gian lại có lam huyết giả không phải người cũng chẳng phải yêu, ma, lại còn có khả năng khống thủy nhập vi, giống như Thủy tổ quyến tộc.”

Thủy tổ chính là biệt xưng của Thượng Cổ Thuỷ Thần, bởi vì có Chân Võ tồn tại, quyền lực bị giảm sút, thực lực so ra còn kém Lôi Thần.

“Không biết là ai cấu kết với lam huyết nhân...” Bách Hoa phu nhân suy tư.

Bà ta nhìn thấy Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng xuống lầu, đến bên hồ sen, Mạnh Kỳ đưa lưng về phía Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh, lạnh nhạt nói: “Có Hà gia chi pháp, lam huyết nhân sẽ không còn chỗ ẩn thân ở bên trong Vân gia, cho nên bây giờ, trong viện của người nào có lam huyết nhân, thì người đó chính là kẻ lập mưu cấu kết...”

Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống, hai tay bất thần phóng điện, cắm vào trong nước.

Nhẹ nhàng xé ra, trong nước hiện ra những làn màu u lam.

Mạnh Kỳ như vừa rửa tay khẽ vẩy vẩy, đứng dậy, bình thản như không, nhưng trong tay lại có thêm một viên thủy lam chi thạch to cỡ đầu ngón tay.

Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh khựng mắt, không sao tin được trong hồ nước không có có chút dị thường nào này lại có thay đổi như thế!

Vừa rồi nghe Mạnh Kỳ miêu tả khả năng lam huyết nhân hóa nước, hai người chỉ thấy cảm khái, bởi vì không có chính mắt nhìn thấy, thì không thể nào cảm nhận được, không thể hiểu được cái cảm giác đáng sợ ‘tất cả cái gì có nước đều là địch’ đó, nhưng bây giờ, cả hai người đều hít thở nặng nề, sự sợ hãi dành cho lam huyết nhân tăng vọt, con mắt nhìn Độc Thủ Ma Quân càng thêm thay đổi!

Ta còn biến được thành bán lam huyết nhân cơ mà, làm sao không nhận ra nước này có dị thường cơ chứ? Mạnh Kỳ nhìn viên thạch trong tay, mỉm cười lắc đầu.

Tuy rằng đây không phải chính thống cửu biến chi liệt, chỉ là mô phỏng, không thể được tới tám thành tinh túy của lam huyết giả, nhưng cũng đủ nhận ra sự biến hóa, dù khả năng khống chế thủy hành chi lực yếu kém, nhưng chống đỡ và cảm ứng thì vẫn có hiệu quả!

“Xem ra Hà Cửu còn chưa báo cho người của Vân phủ.” Mạnh Kỳ buột miệng.

Bách Hoa phu nhân nhìn Anh Ninh, cười quyến rũ: “Lam huyết nhân quả thật quỷ dị, nhưng vẫn không thể thoát được pháp nhãn tiên sinh, tiên sinh tài ba như vầy, tiểu nữ thực là có điểm không xứng với ngài.”

Bà ta đảo mắt: “Không biết tiên sinh có muốn gia nhập vào môn phái chúng ta hay không? Bổn môn tuy rằng không mạnh, nhưng cũng vẫn có mấy phần mặt mũi, tình nguyện cùng tiên sinh phân trần với Diệt Thiên môn và La giáo, hóa giải oán hận hai bên.”

Hô, quả nhiên là Tố Nữ đạo... Mạnh Kỳ thầm thở phào, dám đứng ra gánh lấy việc này chỉ có thể là một trong tà ma chín đạo!

“Có thể hóa giải thù hận của Diệt Thiên môn và La giáo?” Mạnh Kỳ nặn ra một tia vui sướng, sau đó trầm ngâm, “Các vị là môn phái gì?”

Bách Hoa phu nhân cười duyên dáng: “Đợi chuyện lần này kết thúc, sẽ báo rõ với tiên sinh, còn chuyện Vân gia, không dám phiền tiên sinh phí tâm nữa, để chúng ta tự thương lượng với Vân cửu gia.”

“Được.” Mạnh Kỳ gật đầu nói, “Tốt nhất là tiết lộ chuyện lam huyết nhân cho Nguyễn tam gia.”

“Vì sao?” Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh không hiểu sao tự nhiên lại chuyển đề tài đi thế này.

Chẳng lẽ nói cho các ngươi ta phát hiện Nguyễn tam gia cũng rất chú ý tới lam huyết nhân? Nên muốn thuận tay giúp đỡ một chút? Mạnh Kỳ bất động thanh sắc bậy bạ: “Nguyễn gia và Vân gia quan hệ luôn không tốt, nay lại phái nhân vật như Nguyễn tam gia tới, ta nghĩ chắc chắn có ý đồ, có lẽ có nhất mạch của một vị nào đó đã cấu kết với họ, không bằng để lộ ra việc này, đả thảo kinh xà, để khỏi vô thanh vô tức bị cắn một miếng.”

“Nói có lý.” Bách Hoa phu nhân rõ ràng lại nghĩ tới ý khác, nét mặt vui vẻ.

Nhìn hai người bỏ đi, Mạnh Kỳ không buồn để tâm người bọn họ ủng hộ là ai, Vân cửu hay Vân thập tam gì thì cũng chẳng liên quan tới hắn, giờ hắn chỉ còn một mục tiêu , tìm Ô Hoành Kiếm, làm rõ chuyện ma ngân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK