Phanh phanh phanh !
Quyền ấn như cơn mưa mặt trời rào rạt bắn xuống, mỗi quyền đều ẩn chứa sức mạnh bùng nổ đáng sợ, nếu chúng cùng nổ, phạm vi hơn mười dặm quanh đây sẽ bị san thành bình địa , không ai sống sót.
Chúng chưa nổ, nhưng sức nóng của chúng chồng lên nhau, khiến mọi thứ đều bốc cháy thành than, chỗ Mạnh Kỳ đứng trở thành một cái hố to sâu hơn mười trượng, quanh hố là một lớp chất lỏng đặc dính màu lưu ly, nếu không phải Trần Văn Đăng gắng đạt tới uy lực tập trung, không cho tiên nhân Bích Du cung cơ hội thi triển quyền pháp quỷ dị, đừng nói tuần phủ phủ, non nửa Tân Hải thành cũng bị biển lửa nuốt hết !
Phanh phanh phanh !
Trần Văn Đăng một quyền lại một quyền, mặt trời đỏ máu sau lưng co hẳn lại, cả người sảng khoái lâm ly đến tột độ, đây là lần đầu tiên từ khi học thành quyền này được đánh ra sảng khoái sung sướng nhất, mọi thứ ông ta nhìn thấy đều bị Bách Dương Dung Kim quyền đánh cho vỡ tan, đốt cho bốc hơi lên rồi tan biến !
Phanh phanh phanh !
mặt trời đỏ máu phun ra ngọn lửa nóng rực, hóa vào song quyền của Trần Văn Đăng, khí tức ông ta bùng cao, hai mắt nhiễm màu đỏ, từng quyền lại thi nhau rơi xuống.
“Mở !” máu dồn lên bừng bừng, Nhật Thần nhập não, Trần Văn Đăng quát lớn, hai tay nắm lấy nhau như cầm cán, ngọn lửa tụ lại thành một cái chùy to tướng, mặt trời sau lưng ‘đập’ chùy ra, trong phạm vi mấy chục mét đều là chùy lửa.
Khi Trần Văn Đăng xuất Bách Dương Dung Kim quyền, Mạnh Kỳ đã gắn chặt hai chân vào đất, kết nối với mặt đất, hai tay kết ấn, mười ngón không ngừng biến hóa, như những bông hoa nở ra.
Mậu Thổ chi khí tụ lại, theo thủ ấn của Mạnh Kỳ kết thành những đóa sen màu vàng đất, ngoài phủ hào quang, cả cơ thể hắn và mặt đất đã hoàn toàn nối thành một thể. Hắn đứng đó, sừng sững, bất động, mặt đất dưới chân giúp hắn gánh lấy sức mạnh công kích và hóa giải chúng, khiến hắn đứng ngay giữa trận bão tấn công liên miên không ngừng của Trần Văn Đăng mà không hề sứt mẻ chút nào!
Trần Văn Đăng đánh xong một đợt công kích, đang lấy lại hơi, thì Mạnh Kỳ bước tới, năm ngón tay xỉa ra!
Một chiêu này vừa giống chưởng, vừa giống chỉ, vừa giống trảo, mà cũng lại giống như năm thanh kiếm sắc.
Còn chưa đi được nửa đường, năm ngón tay Mạnh Kỳ đã khép lại, tất cả mặt trời, kim ô, ngôi sao, hỗn động trong khiếu huyệt đều tan ra, quay trở về thái sơ ban đầu!
Mọi thứ trở về thời hỗn độn nguyên thủy, vô hình vô chất. Mạnh Kỳ búng ngón tay, khẽ nhấn một cái, Thái Sơ chi chỉ !
Đại Nhật quyền ấn đầy trời tiêu tán, hỏa diễm đang cháy hừng hực tắt lịm, khí thế của Trần Văn Đăng bị đè lại.
Khí tức của Mạnh Kỳ trở nên xa xưa mênh mông, bước lên một bước. Chỉ một bước chân, nhưng hư không lại vang lên một tiếng vỡ giòn tan, hắn đưa tay ra, bàn tay nắm thành quyền, như một ngọn núi nặng nề đè xuống, ép cho hư không nứt ra!
Trần Văn Đăng vội vàng chống đỡ, mặt trời đỏ máu sau lưng rực ánh sáng đỏ, lấy lực nổ mạnh mẽ vô cùng vô tận để chống đỡ một quyền kia.
Phanh !
Sóng công kích lan ra, thổi bay tất cả phòng ốc ở gần đó. Dưới một quyền “Toái tẫn Càn Khôn”, Trần Văn Đăng tuy không bị thương, nhưng bị đánh lún mấy chục trượng xuống đất, hai chân lún cao tới gối!
Mạnh Kỳ lại bước tới, tay xòe ra thành chưởng, trước chưởng là một màu u ám.
Thiên Địa Đảo Khuynh !
Bàn tay từ trên áp xuống, ngay cả hư không cũng bị co rút lại!
Pháp Tướng của Trần Văn Đăng bay qua tay trái, tư thế như đang nâng trời, hỏa diễm hóa thành Kim Ô giương cánh.
Phanh !
Kim Ô tắt, Pháp Tướng lung lay, Trần Văn Đăng tiếp tục bị ấn xuống, lút tới eo.
Ông ta còn chưa kịp phản kích, “Nguyên Thủy Thiên Tôn” lại tiếp tục công tới.
Hai bàn tay kết ấn, đẩy ra, sau lưng như có như không hiện ra một vầng trăng thanh lạnh.
Minh Nguyệt hóa thành Ly long bắn tới, đất dưới chân đông lại thành băng, cả tòa Tân Hải thành đổ mưa tuyết vào tháng sáu!
Tới rất hay ! Trần Văn Đăng thầm nói, mặt trời sau lưng phình to ra, tiếng cầu nguyện, tiếng cúng bái, hương vị huyết tế càng thêm nồng đậm.
Song chưởng cùng đẩy ra, mặt trời bay trước nhất, trong bàn tay huyễn hóa ra một con Kim Ô màu máu, mang theo sức nóng khủng khiếp đánh về phía Ly long, lấy dương khắc âm, lấy nhiệt khắc hàn!
Phốc.
Kim Ô và Ly long va chạm, song chưởng giao vào nhau, nhưng không có một tiếng nổ nào, cũng không có sóng xung kích bị đẩy ra.
Nhưng ngọn lửa màu đỏ máu bên này của Trần Văn Đăng đột nhiên trở thành màu u lam lạnh lẽo, bị ngưng kết thành băng, còn mặt băng màu u lam bên kia của Mạnh Kỳ thì bốc cháy bừng bừng, lan về phía hắn, giống như hai người vừa đổi thế!
Sao lại thế này? Trần Văn Đăng ngưng trọng, ông ta không ngờ được lại có hiện tượng này.
“Âm Dương biến” trong “Âm Dương ấn”!
Mạnh Kỳ tuy còn chưa luyện thành chiêu thức này, nhưng hắn đã tìm hiểu được nguyên tắc Âm Dương biến hóa trong đó, lấy nó để cải tiến “Âm Dương tam hợp, đổi chỗ cho nhau” của mình, cho nên chiêu “Âm Dương biến” này cũng coi như nắm giữ tới tiểu thành, lần trước đã dùng để diệt âm linh vô hình, nay lại dùng để nghịch chuyển mặt trời của Trần Văn Đăng và “Thái Âm” của mình!
Trong nháy mắt, những tầng băng màu u lam đã đóng cứng Trần Văn Đăng thành tượng băng.
Ngọn lửa đỏ vàng cũng đốt lên người Mạnh Kỳ, nhưng đạo bào của hắn đã tỏa ánh sáng đỏ, ngoài da ửng màu vàng trong vắt, ngoài tóc hơi bị xoăn lại, thì đứng trong ngọn lửa cực nóng kia mà chẳng bị cái gì!
Khi Trần Văn Đăng thoát ra khỏi trạng thái đóng băng thì một quyền Ngọc Như Ý đã đánh tới nơi.
Phanh !
Nguyên Thần Trần Văn Đăng tiêu tán, trán nứt tóa, óc biến thành tương.
Đối với kẻ địch dùng “Huyết tế Tà Thần” để đạt tới thực lực gần như tứ trọng thiên này, Mạnh Kỳ hoàn toàn không sao thu tay được.
Hô. Mặt trời đỏ máu phản phệ, đốt Trần Văn Đăng thành tro tàn.
“Di, ‘Huyết tế Tà Thần’ này không có linh trí, chỉ là nguồn gốc sức mạnh cho Thần Vu, chẳng lẽ trước đây đã bị mấy người ‘Thái Ất chân nhân’ xử lý ?” Loại phản phệ này, Mạnh Kỳ không kịp ngăn cản, chỉ kịp cảm nhận sức mạnh của mặt trời đỏ máu kia, phát hiện nó có điểm kì quái.
“Có thứ này hỗ trợ, lẽ ra lão già này phải sớm đột phá lên tứ trọng thiên mới đúng......” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Trần Văn Đăng bị đốt thành tro, chỉ còn sót lại cái mũ dùng để tế tự đội trên đầu, tài liệu không tốt, thủ pháp luyện chế lại càng kém.
Mạnh Kỳ thu thân hình lại kích thước bình thường, nhìn quanh, thấy Phương Bất Đồng bị đánh lan, cháy đen gần chết.
Mắt Phương Bất Đồng dại ra, cơ thể như không còn sức sống, nhưng trên mặt lại phủ một lớp màu xanh rất là quái dị.
Dị trạng của hai người trước đó làm Mạnh Kỳ đoán có lẽ họ đã bị thứ quái vật gì đó phụ thể hoặc đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn, nhờ đó mới có được sức mạnh cường đại.
Nay tới lượt Phương Bất Đồng, hắn đã thấy bình tĩnh hơn.
Hắn còn chưa mở miệng, “Phương Bất Đồng” đã lên tiếng:
“Lão gia tha mạng, tiểu nhân cũng là Côn Luân nhất mạch !”
Côn Luân nhất mạch? Mạnh Kỳ chấn động, Côn Luân? cái Côn Luân nơi có Ngọc Hư cung?
Mình lấy danh hiệu “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, đạt được truyền thừa “Nguyên Thủy kim chương”, chẳng lẽ thật sự nhất định phải chịu vận thế và nhân quả ở một mức độ nào đó của ông ta?
Cái này không khỏi rất trùng hợp, trùng hợp đến mức cứ như bị sắp xếp vậy!
Trương Ngọc Tuyền vừa chữa thương vừa lắng tai nghe ké, nhưng nghe mà không hiểu gì.
Mạnh Kỳ hỏi: “Đã là Côn Luân nhất mạch, sao lại hành động yêu tà như thế này?”
“Tiểu nhân oan uổng ! lão gia minh giám, tiểu nhân với người này là ký kết khế ước. Tiểu nhân giúp y đột phá hạn chế, đạt được tuổi thọ lâu dài, ngược lại y cung cấp nơi ở cho tiểu nhân, cung cấp thiên tài địa bảo và các loại bảo vật cho tiểu nhân, nếu y chết, xác của y thuộc về tiểu nhân.”“Phương Bất Đồng” Nơm nớp lo sợ, “Tiểu nhân thấy lão gia biết Nguyên Thủy kim chương, biết chiêu thức Phiên Thiên ấn diễn sinh, biết Tam Bảo Như Ý quyền, là môn hạ Ngọc Hư hàng thật giá thật, nào dám chống lại? Dù có vi phạm hiệp nghị cũng chấp nhận!”
Nó cuống quít biểu thị lòng trung thành.
Ô, biết được Thiên Địa Đảo Khuynh và Tam Bảo Như Ý quyền? Mạnh Kỳ đã có chút tin tưởng tên này quả thật là Côn Luân nhất mạch , bèn hỏi: “Ngươi là lai lịch gì? Vì sao không ở trên Côn Luân sơn?”
Phương Bất Đồng trong cơ thể quái vật nói: “Lão gia minh giám, tiểu nhân vốn là một gốc linh dược trên Côn Luân sơn, quanh năm được nhiễm khí tức của chưởng giáo đại lão gia, dần dần có xu hướng mở ra linh trí, dần cảm nhận được sự vật xung quanh. Sau này không biết vì sao bị người ta dời khỏi Côn Luân sơn, chuyển đến một cái phong ấn ở nơi này, từ lúc mở linh trí sau là đã ở nơi đây, đến khi người họ xâm nhập, tìm thấy chúng ta, mới kí thành hiệp nghị.”
“Trong phong ấn có cái gì?”
Thì ra là thảo mộc tinh quái.
“Dược tinh” Nói: “Tiểu nhân ở tầng bên ngoài cùng, không biết nơi trung tâm có cái gì, mấy người họ đã bày mưu rất nhiều năm, hình như muốn tìm cách mượn ngũ đại Kiều Châu chi lực để vòng qua phong ấn, xâm nhập vào tầng trong.”
Tầng ngoài cùng đã có linh dược tinh quái có khả năng giúp kéo dài tuổi thọ đề cao thực lực, vậy vật bên trong nhất định sẽ càng thêm trân quý...... Mạnh Kỳ đã hiểu vì sao đám người Phương Bất Đồng lại có gan chống lại triều đình.
“Dược tinh” Ngẩng đầu nhìn Mạnh Kỳ, sau đó lại cúi xuống, nói nhỏ: “Lão gia, theo tiểu biết, người có truyền thừa chính tông của Ngọc Hư cung có đi thẳng vào trong khu vực trung tâm của phong ấn.”
Ngươi biết? Mạnh Kỳ nheo mắt nhìn tinh quái, có nên tin nó không?
Sau một lúc lâu, Mạnh Kỳ hỏi vị trí cụ thể của nơi phong ấn, sau đó chụp vào hư không một cái, túm ra một cái cành quái vật mọc đầy lá đỏ.
Việc này quan trọng, một người mình tùy tiện vào thăm dò rất nguy hiểm, trở về tìm Thiên Tôn đi cùng là hay nhất!