“Đạo hữu, ta tới hỗ trợ ngươi!”
Bóng người cực to kia, hai ngón dựng song song thành kiếm, tay phải khẽ rung, chém ra một đường kiếm khí trắng xóa.
Cùng một lúc, kiếm khách, hòa thượng và thần nhân cũng xuất chiêu, kẻ phun kiếm khí, kẻ vung ly tiên, kẻ hóa đặc thù Bỉ Ngạn thành thời gian chi nhận, cùng lúc chém ra.
Đỏ xanh vàng trắng, vũ trụ hồng hoang, bốn đạo kiếm khí tung hoành chia rẽ, huyền diệu khó tả, kết thành đủ loại cảnh tượng kiếm trận, hỗn loạn, tĩnh mịch, diệt thế, đình trệ, …
Chúng ép vào xung quanh Linh Cảm đại vương, muốn tiêu diệt nó.
Linh Cảm đại vương kinh hãi, cả cơ thể nó đều run rẩy.
Nó không thể đỡ nổi kiếm trận này!
Trong tuyệt vọng ngập tràn, Linh Cảm đại vương bỗng nghĩ tới một thứ:
Tru Tiên kiếm trận!
Đây là Tru Tiên kiếm trận!
Chỉ có Thái Cổ đệ nhất sát trận mới có uy thế như vậy!
Nghĩ ra, nó càng sợ, tay chân mềm nhũn.
Người có tên như cây có bóng, chỉ cần bốn chữ Tru Tiên kiếm trận đã đủ sức chấn nhiếp địch nhân. Vô Cực, Đạo Nhất và Khai Thiên trong Nguyên Thủy Cửu Ấn cũng có thể làm được điều này, chỉ là thanh danh truyền lưu không bằng Tru Tiên kiếm trận, nên Linh Cảm đại vương không biết.
Kiếm khí thấm vào cơ thể. Linh Cảm đại vương ngẩn người. Cự chùy để ngang ngực, vội vàng hỏi:
“Bằng hữu, ngươi tới Vân Mộng trạch để làm gì?”
Nó tự đổi tên cái cự trạch của mình thành Vân Mộng trạch tiếng tăm lừng lẫy của thời thượng cổ. Bây giờ nó đang rất rầu rĩ, chỉ là không chịu gặp mặt người ta thôi mà tự nhiên rơi vào tuyệt cảnh thế này, sớm biết vậy lúc được thông báo nó đã đồng ý gặp người ta rồi, bày ra khí phách, đặt mình cao giá làm cái qué gì!
Tru Tiên kiếm trận khựng lại, Mạnh Kỳ hiển hóa Nguyên Thủy thần nhân đáp lại:
“Bần đạo muốn nhờ đại vương chỉ giáo một vấn đề, ngày xưa lúc Thiên Đình rơi xuống là vào thời gian nào?”
Chỉ để hỏi cái này thôi? Linh Cảm đại vương thở dài: “Chỉ cần bằng hữu thu hồi kiếm trận, ta sẽ nói hết những gì ta biết.”
Mạnh Kỳ mỉm cười:
“Đại vương ngươi vẫn còn chưa hiểu? Hiện giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn. Một là không nói, như thế Tru Tiên kiếm trận sẽ xóa sạch chân linh ngươi, không còn đường lùi; hai là thành thật trả lời ta, sau khi ta giết ngươi, ta sẽ hạ thủ lưu tình, để lại chân linh cho ngươi để ngươi có hi vọng luân hồi chuyển thế.”
Trái là chết? Phải cũng là chết? Linh Cảm đại vương nhận ra Mạnh Kỳ quyết tâm giết mình, thì vừa sợ vừa giận.
“Được, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngọc thạch câu phần!” Nó rống lên giận dữ.
Nguyên Thủy thần nhân, hòa thượng, kiếm khách và thân ảnh cực lớn cùng cất tiếng: “Câu hỏi của bần đạo, trên thiên hạ còn rất nhiều bằng hữu có thể trả lời, thiếu đi một mình ngươi cũng không sao cả.”
“Nhưng ngươi thì khác, hoàn toàn tiêu tán và còn hi vọng chuyển thế luân hồi sao có thể giống như nhau?”
Linh Cảm đại vương chớp mắt: “Thôi được, hôm nay coi như bản đại vương chịu thiệt thòi.”
“Thiên Đình rơi xuống là sáu trăm tám mươi chín năm trước, ngày hai tháng hai, buổi trưa canh ba......”
Lúc đại sự này xảy ra, nó vẫn còn đang ở trong bể cá ở Phổ Đà sơn Tử Trúc lâm, tuy nhiên động tĩnh khủng bố khi trời đất sụp đổ vẫn khắc sâu trong kí ức của nó. Động tĩnh nó rất ám ảnh.
“Rất tốt. Bần đạo đương nhiên sẽ còn tìm những bằng hữu khác xác nhận, nếu đại vương dám gạt ta, ta sẽ vượt qua luân hồi, khiến ngươi thần hình câu diệt. Ma Chủ đánh lên Thiên Đình là khi nào?”
“Sáu trăm chín mươi lăm năm trước......” Linh Cảm đại vương đáp.
Lời còn chưa dứt, mắt nó bắn ra hai luồng kim quang, thân thể phình to hóa thành một con cá vàng cực lớn.
Khí tức của kim ngư nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Không ngờ nó lại chọn tự bạo, ngay khi Mạnh Kỳ đang phân tâm nghe đáp án!
Mắt cá vàng lồi ra dữ tợn, sau đó bị một làn ánh sáng trắng xóa nuốt hết.
Ánh sáng bừng lên rực rỡ, đánh rã các tầng kiếm khí, xông vào tới tận trung tâm của Tru Tiên kiếm trận.
Ầm!
Tiếng nổ một lúc sau mới vang lên. Uy lực của tự bạo tiếp cận Truyền Thuyết rất là khủng bố. Cả kiếm trận lung lay, gần như tan vỡ. Mạnh Kỳ vội thu hồi Nhất Khí Hóa Tam Thanh, dùng liên hệ cách không trở về trên “Vân Mộng trạch”.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy sâu trong tinh hải có một điểm ánh sáng kéo dài không thôi.
Linh Cảm đại vương sao quyết tuyệt như thế?
Vì sao không tự bạo trước khi nó trả lời?
Không, có điều không đúng.
Đây phải chăng là thủ đoạn giữ mạng của nó?
Chính là nổ tung Tru Tiên kiếm trận, tìm ra một đường sinh cơ?
............
Sâu trong Nam Hải, ở một nơi khó tìm, có một vùng đất không thuộc về thế giới này.
Tử Trúc lâm, núi non cao ngất, đây chính là nơi đàn tràng của Quan Âm Bồ Tát năm đó, Phổ Đà tịnh thổ.
Đầm Bát Bảo Công Đức trì gợn sóng nhộn nhạo, ảo ảnh kim ngư khi tụ khi tán, sau đó nó chợt co mạnh vào, ngưng tụ thành một con kim ngư thật sự.
Con kim ngư nhảy ra khỏi mặt nước nhìn Nam Chiêm Bộ Châu, trong mắt đầy cừu hận.
Tuy Quan Âm Bồ Tát Báo Thân tịnh thổ không phải là viên mãn, Bát Bảo Công Đức trì của nơi này không thể trùng tố Pháp Thân, nhưng nếu có liên kết với hình chiếu ‘ta khác’, kết hợp với nhau, vẫn có thể giúp Linh Cảm đại vương dùng nơi này để trùng sinh.
Chỉ có một điều, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thì cần một thời gian rất dài, và thần binh cự chùy cũng bị mất.
Nhưng nếu không tự bạo yêu thân cấp Thiên Tiên, thì làm sao phá được Tru Tiên kiếm trận, mà không mở Tru Tiên kiếm trận, dù có Bát Bảo Công Đức trì và hình chiếu “Ta khác” thì cũng không thể nào trùng sinh ở đây được, mà sẽ hiện ra ở trong trận.
“Đồ chết tiệt!” Kim Ngư tinh nghiến răng nghiến lợi mắng.
............
Mạnh Kỳ nhìn hai cây cự chùy vàng lơ lửng trong không trung, thoáng tính toán liền tính ta Linh Cảm đại vương vẫn chưa có chết, chỉ là bị thương nặng mà thôi, không biết đã trốn tới nơi nào rồi, hắn không tìm ra được.
“Không hổ là Yêu Vương tiếp cận Truyền Thuyết, vậy mà cũng chạy thoát được.”
“Lần này nó đã biết thực lực của mình, lần sau giao thủ tất sẽ có chuẩn bị, chắc sẽ không thắng dễ được như vậy nữa.” Mạnh Kỳ cảm thán, hắn với Linh Cảm đại vương là thực lực tương đương, chỉ là có thủ đoạn thần thông và binh khí hơi nhỉnh hơn một chút mà thôi.
Đương nhiên, với khả năng ngày tiến ngàn dặm của hắn, đợi tới khi Linh Cảm đại vương dưỡng thương xong xuất hiện, thì không chừng hắn chỉ cần dùng một cái đầu ngón tay cũng đã đủ nghiền chết nó .
Thu hồi cự chùy, Mạnh Kỳ bước vào Vân Mộng trạch, tay khua một cái lôi Thuỷ Tinh cung lên, bên trong đây là tích lũy biết bao năm của Linh Cảm đại vương.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh bố trí Tru Tiên kiếm trận của hắn chỉ mới có một thanh Ly Tiên kiếm, ba cái còn lại đều là dùng kiếm khí thay thế, dùng Tuyệt Đao ngụy trang, còn thiếu ba thanh Thiên Tiên trường kiếm, hi vọng là trong kho tàng của Linh Cảm đại vương có đủ.
Nếu không có, vậy thì xách cự chùy của Linh Cảm đại vương tới chỗ Đông Hải Long Vương, đổi với lão già giàu sụ đó!
Thu hồi Thuỷ Tinh cung, Mạnh Kỳ xuất độn quang bay thẳng đến Đông Hải.