Xuyên qua lớp cương phong, hai người cùng kêu lên kinh ngạc, bởi vì nơi này so với Chân Thật giới thì giống y như đúc, cũng có Cực Bắc, thảo nguyên, Tây Vực, Nam Hoang, Đông Hải và Trung Nguyên đều có, bố cục hình dáng không khác một xíu nào.
Hai người hạ xuống, cảm xúc hệt như về tới Chân Thật giới khiến hai người hoảng hốt.
“Nếu không phải vừa rồi từ Chân Thật giới kéo thân thể tới đây, e là ta đã lạc mất tâm mình.” Mạnh Kỳ cảm khái.
Giang Chỉ Vi nhìn quanh, giọng vẻ hưng phấn: “Hồi trước cảm nhận mảnh vỡ trụ quang ở sau núi Thiếu Lâm, không ngờ lại có thể có mảnh vỡ bao la hùng vĩ như thế này, giống như là phản chiếu của Chân Thật giới vậy.”
“Không biết ở đây võ đạo phát triển đến trình độ gì, có những môn phái và thế gia gì......”
Nơi này quá giống với chủ thế giới, khiến Mạnh Kỳ có cảm giác bấn loạn, cứ như đang ở trong giấc mơ, vội nói: “Chúng ta bắt đầu ở chỗ ‘ta khác’ mới xuất hiện của ngươi đi.”
Đạo Nhất Lưu Ly đăng chiếu sáng, chiếu vào sợi dây liên hệ của Giang Chỉ Vi, lần ngược ra.
“Chỗ đó......” Mạnh Kỳ khẽ nói, hai đạo độn quang cắt qua phía chân trời, hướng về chỗ nào đó ở phía tây bắc.
Quang mang chợt tắt, hai người xuất hiện trước một ngọn núi thẳng tắp như kiếm.
“Tẩy Kiếm các......” Phong cảnh giống hệt khiến Giang Chỉ Vi không cần tốn nhiều sức liền nhận ra mình cái nơi mà cô quen thuộc nhất.
Đây là chỗ ở của sư môn nhà cô, là nơi hai người vừa mới từ đó rời đi!
“Chỗ này cũng có Tẩy Kiếm các? Ở trong mảnh vỡ Trụ Quang có “ta khác” của ngươi mà xuất hiện Tẩy Kiếm các là chuyện rất bình thường......” Mạnh Kỳ khẽ nói.
Giang Chỉ Vi bật cười: “Chư thiên vạn giới rộng lớn vô ngần, quả thực là chuyện kỳ quái lạ lùng lúc nào cũng có khả năng xảy ra, nhưng chỗ này không hẳn là Tẩy Kiếm các. Có lẽ trong mảnh vỡ trụ quang này có một kiếm phái nào đó đã giành lấy nơi này để lập phái trước thì sao”
Mạnh Kỳ nhìn người đệ tử giữ sơn môn, ngắm nghía kiếm họ đeo trên người, hứng thú đề nghị: “Hay thử lấy lệnh bài trưởng lão Tẩy Kiếm các của ngươi ra thử xem?”
Giang Chỉ Vi cũng nổi máu đùa nghịch, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới toàn cục, hơn nữa với cảnh giới và thực lực của cô và tiểu Mạnh bây giờ, dù là môn phái thế gia nào cũng phải lễ kính là chuyện đương nhiên.
Giang Chỉ Vi móc lệnh bài ra, vẻ mặt đương nhiên đi tới chỗ hai đệ tử giữ sơn môn, chìa lệnh bài ra.
Hai người nhận lấy lệnh bài, kiểm tra kĩ lưỡng, một người cung kính trả lại lệnh bài cho Giang Chỉ Vi, ấp úng nói: “Giang trưởng lão, mời.”
Thật sự dùng được! Thật sự là Tẩy Kiếm các! Giang Chỉ Vi chớp mắt, vừa kinh sợ vừa tò mò.
“Thú vị......” Mạnh Kỳ khẽ gật gù, cái mảnh vỡ này thú vị hơn hắn nghĩ.
Giang Chỉ Vi dẫn Mạnh Kỳ theo sơn đạo lên núi, hai người đi khuất, hai đệ tử kia mới hồi phục tinh thần lại, cảm khái nói với nhau: “Không ngờ trong môn lại có một trưởng lão đẹp như tiên tử vậy!”
“Ừ, nhưng mà hình như chưa nhìn thấy bao giờ......” Người đệ tử kiểm tra lệnh bài gật đầu, sau đó giật mình.
Không xong, có khi nào là kẻ thù lừa bịp, để lẩn vào sơn môn hay không!
Người đệ tử còn lại khẽ cười: “Yên tâm, lệnh bài và hồn đăng có liên kết với nhau, không làm giả được, đây nhất định là trưởng lão của bổn môn.”
“Trưởng lão ngoại cảnh đi ra ngoài lịch lãm mười, mấy chục năm mới trở về là chuyện bình thường, chúng ta nhập môn chưa tới mười năm, không biết mặt người cũng là chuyện rất bình thường.”
“Cũng phải.” Đệ tử kia gật đầu, thở phào.
“Này, tên họ đầy đủ của Giang trưởng lão là gì vậy nhỉ?”
“Không biết, không để ý......” Đệ tử kiểm tra lệnh bài ngơ ngác trả lời.
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đi lên, mùi hoa ngào ngạt, văng vẳng vẫn nghe thấy được tiếng hai đệ tử canh giữ sơn môn nói chuyện với nhau.
“Thực ra lệnh bài cũng có thể làm giả đó, nhưng mà đối tượng không phải là lệnh bài, mà là đệ tử canh giữ sơn môn, chỉ cần tạo ảnh hưởng, làm cong quẹo cảm quan của họ, làm họ nghĩ là họ cảm thấy hồn đăng có phản ứng là được.” Mạnh Kỳ nói, hai người vẫn chậm bước như đi dạo, “Cho nên, thứ đáng tin cậy nhất của các đại tông môn vẫn là hộ sơn đại trận, và thần binh trấn áp đại trận.”
Giang Chỉ Vi khẽ cười: “Nhưng lần này hai chúng ta đâu có làm giả, hồn đăng phản ứng là thật đó.”
Về phần nguyên nhân, không cần giải thích, chính là mối liên hệ vi diệu giữa ”ta khác” và “bản ngã” của Giang Chỉ Vi cô!
Nói tới đây, cô rẽ trái: “Ta cảm nhận được cô ấy rất rõ, đang ở ‘Thí Kiếm trường’.”
Mạnh Kỳ theo Giang Chỉ Vi đi vòng qua sườn núi, tới khu vực luyện kiếm.
Rất nhiều đệ tử Tẩy Kiếm các đang khoanh chân ngồi, nghe một cường giả Ngoại Cảnh giải đáp các vấn đề trong tu luyện.
Cường giả ngoại cảnh này là một nam tử trung niên, má không có thịt, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt lợi hại, trên gối đặt ngang một thanh kiếm nạm ngọc lấp lánh.
“Hồng sư bá!” Giọng nói của Giang Chỉ Vi dao động, không ngờ cô lại nhìn thấy một trưởng bối cô vô cùng quen thuộc trong tông môn!
Vị này là “Toái Tinh kiếm” Hồng Tiềm, sư huynh của Tô Vô Danh, từng là người chủ trì Tẩy Kiếm các ở Giang Đông, từng có quen biết với Mạnh Kỳ hồi ở Hưng Vân yến.
“Mảnh vỡ trụ quang là do từ chân thật giới vỡ ra, khiến người ta có thêm những ‘ta khác’, cho nên, nhìn thấy Hồng sư bá là điều có thể hiểu được, chỉ cần mảnh vỡ này bị chia lìa diễn hóa chưa lâu, thì vẫn sẽ không đủ để gây ra ảnh hưởng gì.” Mạnh Kỳ nghiêm mặt nói.
“Hồng sư bá này nhìn khá trẻ… mảnh này đã vỡ từ nhiều năm trước?” Giang Chỉ Vi bắt đầu nhận ra có điều khác biệt.
Hồng Tiềm đang giảng giải kiếm pháp so với đang Hồng Tiềm trấn thủ Giang Đông thì trẻ hơn cả chừng mười tuổi!
Giang Chỉ Vi tỏa tinh thần ra ngoài, quan sát đám đệ tử đang ngồi nghe giảng, một lúc sau, mắt cô sáng lên, nhìn vào một hình ảnh nào đó ngồi trong góc khuất.
Mạnh Kỳ nhìn theo ánh mắt cô, nhìn thấy một cô bé chừng sáu bảy tuổi, mặc áo vàng, ôm một thanh kiếm còn cao hơn cả cơ thể cô, trong mắt đầy là nước mắt, nhưng dáng vẻ hết sức quật cường, không chịu buông tay.
“Đây là ‘Ta’ ngày xưa......” Giọng Giang Chỉ Vi mềm nhũn.
Ngày xưa khi lén xem trí nhớ của cô, Mạnh Kỳ từng nhìn thấy cảnh này, hắn mỉm cười nhìn tiểu “Giang Chỉ Vi”: “Nói không chừng tên của ngươi ở đây cũng là như vậy.”
Lúc này, Hồng Tiềm đã giảng bài xong, bảo các đệ tử tự đi diễn luyện, liếc qua chỗ Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đang quang minh chính đại đứng xem như khách quý, ông khẽ gật đầu chào, sau đó bay về động phủ của mình.
Có khách ở đây, sẽ không dạy nhiều, không chỉ để khỏi bị học lén, còn là một sự tôn trọng với khách.
Hồng Tiềm vừa đi, các đệ tử lập tức rì rầm bàn luận, trao đổi với nhau, khá là ồn ào.
“Nhìn thấy con bé con kia không? Là Hứa sư thúc mới đem về đó, nói là rất có thiên phú.”
“Thấy rồi, tên nó là Giang Chỉ Vi, lúc đó khi dẫn vào bái nhập sư môn, đã khiến ‘Trảm Ngã kiếm’ xuất hiện thần dị, nên rất được chưởng môn coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền, tuổi còn nhỏ mà đã có hồn đăng thắp sáng, ách, ngươi không biết?”
Giang Chỉ Vi cau mày: “Ta không phải bị sư phụ nhặt về hay sao...... Sư phụ trở thành chưởng môn bao giờ......”
“Hơn nữa, Tẩy Kiếm các này cũng có ‘Trảm Ngã kiếm’.” Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, cảm nhận được kiếm ý sắc bén như không.
Đây là kiếm ý mà chỉ khi có thần binh trấn áp đại trận mới có.
Ở đây cũng có một thanh thần binh “Trảm Ngã kiếm”!
Chẳng lẽ lúc mảnh vỡ trụ quang phân liệt, thần binh cũng bị chia làm hai thanh?
Hai người nhìn nhau, kinh ngạc.
Giang Chỉ Vi bước tới, chặn một đệ tử, hỏi: “Cho hỏi tiền bối Tô Vô Danh của quý phái đang ở đâu?”
Đệ tử kia mờ mịt lắc đầu: “Tẩy Kiếm các chúng ta không có ai tên là Tô Vô Danh. Cô nương, có phải nhầm tên hay không?”
“Ồ, vậy cho hỏi thứ tự cao nhất trên Địa bảng của quý phái hiện giờ là ai?” Giang Chỉ Vi hỏi tiếp.
Có Tẩy Kiếm các, có Trảm Ngã kiếm, có mình hồi còn nhỏ, mà lại không có sư phụ Tô Vô Danh của mình?
Đệ tử kia càng thêm khó hiểu: “Thiên hạ ai không biết là ‘Tinh Hải Phi Long’ Chu Thái Xung Chu chưởng môn, hạng hai mươi ba Địa bảng.”
Cô nương này dáng vẻ như là Thiên tiên hạ phàm, nhưng biểu hiện sao cũng giống người trời quá vậy, ngay cả kiến thức phổ thông cũng không biết.
Chu Thái Xung, chưởng môn Tẩy Kiếm các, người này đương nhiên Giang Chỉ Vi biết, nhưng vì sao lại không có sư phụ Tô Vô Danh của cô?
“Có lẽ là Tô tiền bối đã có đặc thù Truyền Thuyết, nên khi mảnh vỡ trụ quang chia lìa, mới không phân ra một ‘ta khác’ được.” Mạnh Kỳ phỏng đoán.
Không biết những Pháp Thân khác có ở thế giới này hay không. Mạnh Kỳ kéo Giang Chỉ Vi xuyên qua hư không, vọt tới núi Thiếu Lâm!
Hắn nhìn lên núi, tỏa thần thức lên núi.
Ba một tiếng hư vang.
Hòa thượng bạch mi ngồi trong tĩnh thất mở bừng mắt, trong mắt là hình ảnh ở dưới chân núi, một đạo sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ mặc đạo bào xanh, và một nữ tử cầm kiếm xinh đẹp, mặc đồ vàng nhạt.
Nữ tử này khí tức sắc bén như một thanh kiếm, nam tử thì nhìn tuổi còn trẻ, nhưng khí chất thành thục, tóc mai hai bên đã hoa râm, khí tức sâu thẳm, khiến Thiên Nhãn thông của ông cũng nhìn không ra sâu cạn.
Một vị Pháp Thân!
Ít nhất Nhân Tiên!
Tự nhiên từ đâu lại lòi ra một Pháp Thân thần bí!
Mắt Mạnh Kỳ tiếp xúc với mắt của lão hòa thượng, hắn khẽ thở dài:
“Không Văn phương trượng......”
Đúng vậy, lão hòa thượng mi trắng xóa này chính là Hàng Long La Hán Không Văn thật sự, không phải Hàn Quảng ngụy trang!
Nhìn thấy một vị trưởng bối đã viên tịch sờ sờ trước mặt, cảm xúc của Mạnh Kỳ vô cùng khó tả.
Ngay cả Pháp Thân mà cũng phục chế ra được......
Giang Chỉ Vi cũng nhận ra Không Văn, thở dài một tiếng.
Mạnh Kỳ túm lấy Giang Chỉ Vi, xuyên qua tầng tầng hư không, đi mất.
“Sư tổ, xảy ra chuyện gì?” Huyền Bi mới vừa vào Thiếu Lâm có mấy năm, nghi hoặc nhìn Không Văn phương trượng.
Hàng mi trắng phau của Không Văn khẽ động, nghi hoặc mà ngưng trọng nói: “Có một vị Pháp Thân mà lão nạp nhìn không ra sâu cạn đi ngang qua.”
Pháp Thân? Ngay cả hạng nhì Thiên bảng cũng nhìn không ra sâu cạn? Huyền Bi khiếp sợ.
............
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi quay trở về Tẩy Kiếm các, đám đệ tử ngay tại đây vậy mà không hề nhận ra hai người đã đi Thiếu Lâm dạo một vòng.
“Tiểu hữu, chúng ta từ cuối đông hải tới đây, vô tình gặp được Tẩy Kiếm các Tô Vô Danh đạo hữu, mới nổi lên tâm tư đi du ngoạn Trung Nguyên, thật không ngờ đó lại là tên giả.” Mạnh Kỳ mở mắt nói dối, “Bọn ta đối với thiên hạ hiện nay quả thực là không biết chút gì, ngươi có thể cho chúng ta biết được không.”
Tên đệ tử kia cảm thấy đối phương gần gũi, dễ chịu, thì phấn chấn nói: “Thiên hạ hiện giờ thật ra chỉ cần xem Thiên Địa Nhân bảng một cái là biết.”
“Gần đây có mấy chuyện lớn xảy ra, Đại Hãn thảo nguyên Đan Ba Đặc bị Tông Sư Tháp Na của gia tộc Hạo Nguyệt ám sát, hai đại gia tộc trở nên quyết liệt với nhau, hai Pháp Thân của thảo nguyên là Trường Sinh giáo Đại Mãn và Phật sống Hô Đồ Khắc Đồ lại có thái độ ái muội, không rõ ràng là đứng về phía gia tộc nào. “
“Không có Cổ Nhĩ Đa......” Giang Chỉ Vi truyền âm cho Mạnh Kỳ, bắt ngay được điểm chính.
Cũng không có Thiên Tru phủ và Tát Nhân Cao Oa...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
“Còn nữa, thân truyền đệ tử Hư Hòa của Huyền Thiên tông Thủ Tĩnh đạo nhân hôm trước gặp phải lôi kiếp quỷ dị, bị hôi phi yên diệt, người này là một truyền kì, chưa tới năm mươi đã đạt tới nửa bước Pháp Thân, là người có hi vọng đăng tên lên Thiên bảng trong vòng mười năm tới, ai ngờ vừa được ‘Thiên Đế ngọc sách’ toàn bộ truyền thừa, trở thành Huyền Thiên tông hạ nhậm chưởng môn, lại gặp phải tai họa này.” Tên đệ tử kia vô cùng hào hứng kể lể, “Cái người đó, xuất thân cũng rất truyền kì, đến từ Diệt Thiên môn, lại còn là tiền triều dư nghiệt.”
Diệt Thiên môn, tiền triều dư nghiệt? Mạnh Kỳ giật mình: “Hắn tên tục là gì?”
“Hàn Quảng.” Đệ tử kia trả lời.
Hàn Quảng? “Ma Sư” Hàn Quảng phản bội Diệt Thiên môn, trở thành Huyền Thiên tông hạ nhậm chưởng môn? A, cái mảnh vỡ trụ quang này phát triển lạ vậy ta? Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đều sửng sốt.
............
Các câu hỏi của Cao Lãm đều được trả lời tường tận, gật đầu vừa lòng:
“Làm rất tốt, vi huynh rất xem trọng ngươi.”
Vi huynh...... Hàn Quảng nhìn theo Cao Lãm rời đi, trên mặt thì cười nhàn nhã, nhưng trong lòng thì dại ra.
Tên điên này thật sự coi mình là đại ca a!