“Tề Thiên Đại Thánh cũng luyện Bát Cửu?” Mạnh Kỳ không ngờ Tôn Ngộ Không cũng là kết quả làm giảm cầu không của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Dương Tiễn khẽ gật đầu: “Trong thời kỳ Thái Cổ Hồng Hoang, sau khi chứng kiến Đạo Tôn làm giảm cầu không, thành tựu Đạo Quả chi cảnh, tổ sư bắt đầu tìm kiếm con đường tu đạo cho mình. Có hơi khác với con đường của Đạo Tôn, chém ra Thánh Phật, dùng Bồ Đề Cổ Phật dấn thân vào tịnh thổ, hoàn thiện Bát Cửu, đó chỉ là bắt đầu, sau đó tiến triển đầu tiên là thông qua Bồ Đề Cổ Phật truyền thụ Bát Cửu Huyền Công cho Tôn Ngộ Không, lần thứ hai là chém ra Đạo Nhất ấn, để lại cho ngươi, đó có lẽ cũng là cố gắng cuối cùng.”
“So với Đạo Tôn để lại Thiên Đạo quái vật, Phật Tổ chém ra Kim Thiền tử, nhận Đại Thừa Phật pháp, làm chuyện kim thiền thoát xác, phương pháp của Nguyên Thủy lão sư có vẻ gián tiếp hơn.” Mạnh Kỳ theo lời miêu tả của Dương Tiễn, nhìn ra sự khác biệt bên trong.
Kết quả làm giảm cầu không không phải là do tự bản thân mình chém ra sao?
Dương Tiễn toát ra ý cười: “Đúng, mượn ‘đồ’ của Bỉ Ngạn giả khác để chịu tải tự làm giảm cầu không là để tránh đi những hậu quả xấu có thể xảy ra, hơn nữa chọn cái gì cũng không phải là tùy ý, mà đều là một trong những mấu chốt của kiếp số vào thời điểm đó. Giống như Tôn hầu tử là Ngũ Sắc thạch Yêu Hoàng để lại, ngươi là ‘ta khác’ mà Ma Phật trộm tàng tư, toàn bộ quá trình đều lấy dẫn đường làm chủ, tận lực giảm bớt quan hệ với bản tôn.”
“Ra vậy.” Mạnh Kỳ thở dài.
Cho dù thân thành Bỉ Ngạn, con đường cũng dài đằng đẵng.
Cảm khái xong, hắn hỏi: “Ngươi có biết Nguyên Thủy lão sư giờ đang ở đâu không?”
Muốn thành Bỉ Ngạn, một đại kiếp số chính là kẻ địch cản đường, nên biết tung tích và tình trạng của Nguyên Thủy Thiên Tôn là chuyện vô cùng quan trọng, phải biết để tính xem có thể đưa ông vào trong thế cục được hay không.
Dương Tiễn cười khổ: “Tung tích của tổ sư, ngoài Đạo Đức tổ sư, trong thiên địa e là chỉ có một người biết được, lúc ngươi tính toán thiên ý vẫn nên để nó ở ngoài đi, đừng đưa nó vào. Nếu có hỗ trợ thì coi như được niềm vui ngoài ý muốn, dệt hoa trên gấm, nếu không có cũng không liên quan gì tới đại cục. Bên Linh Bảo tổ sư cũng vậy.”
Y rõ ràng không muốn nói ngoài Đạo Đức Thiên Tôn thì người biết tung tích Nguyên Thủy Thiên Tôn là ai.
“Quả nhiên.” Mạnh Kỳ khẽ gật đầu.
Dương Tiễn chuyển đề tài: “Tiểu sư thúc, tuy ngươi đã dời ‘Quá khứ’ vào Cửu U, nhưng chung quy dấu vết lạc ấn vẫn còn ở trong Chân Thật giới, muốn đăng Bỉ Ngạn, chỉ ở Cửu U hồi tưởng quá khứ là không đủ, hơn nữa, muốn ở Cửu U thành Bỉ Ngạn là cơ hồ không có khả năng. Được ích lợi từ Cửu U, thì cũng phải chịu sự giới hạn của Cửu U, ngày xưa Ma Chủ đều lựa chọn rời khỏi nơi này, ở trong hư không tự mở Ma Giới.”
“Việc này ta cũng hiểu, nhưng chỉ cần ta vừa về Chân Thật giới, là nhất định sẽ có Bỉ Ngạn giả ra tay. Thế cục hiện giờ trông thì cân bằng, nhưng thực ra không phải.” Mấy năm nay Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang đã thảo luận rất nhiều lần chuyện này, “Đạo Đức sư thúc đương nhiên sẽ đứng về phía ta, không có biến số. Thanh Đế thân tình với ta, sẽ bảo vệ ta không để ta bị Vô Sinh Lão Mẫu đuổi giết, nhưng không nhất định sẽ vui khi nhìn thấy ta đăng lâm Bỉ Ngạn. Tương tự là Yêu Hoàng, sẽ ra tay trợ ta, giúp ta trưởng thành, dùng ta để làm suy yếu Ma Phật, nhưng hơn phân nửa cũng không hi vọng ta tránh thoát được khổ hải.”
“Đối với các Bỉ Ngạn giả, đại nhân vật, nếu không cần thiết, họ sẽ không để cho số lượng tăng thêm, nhất là Bỉ Ngạn, vì như vậy sẽ sinh ra rất nhiều biến số.”
“Trong số những người phản đối, Vô Sinh Lão Mẫu là người có thù với ta nặng nhất. Bồ Đề Cổ Phật trước đây cũng có thù với ta, A Di Đà Phật cũng nhất định không đồng ý nhìn ta đăng lâm Bỉ Ngạn. Không cho tái tạo nhân đạo, phá hư Phật quốc dưới đất, ý chí đó của bọn họ rất kiên định, rõ ràng, nhất quyết, không có khả năng thay đổi.”
Mạnh Kỳ nói rất bình thản, như đang nói chuyện của nhà người khác: “Cho nên, đối với ta, quan trọng nhất hiện giờ là từng bước súc thế, tạo ra biến cố để Thanh Đế và Yêu Hoàng vẫn giữ nguyên chủ kiến, nhưng chủ động muốn đi tìm một minh hữu Bỉ Ngạn mới. Đương nhiên, dù điều đó có xảy ra, thì cũng phải hành động cẩn thận. Sự cân bằng hiện giờ chỉ là miễn cưỡng, chỉ cần ta trở lại Chân Thật giới, lập tức sẽ dẫn tới Bỉ Ngạn va chạm với nhau, nhất định sẽ có kẻ lợi dụng thời cơ thả Ma Phật ra, xoay chuyển thế cục.”
Phong ấn của Linh sơn đã ngày càng lỏng, khả năng tự thoát khốn của Ma Phật cũng chẳng còn bao lâu, cũng rất có khả năng đám Kim Hoàng bí quá hoá liều, tìm cách thả y ra trước.
Dương Tiễn gật đầu, đồng tình với quan điểm của Mạnh Kỳ: “Nhưng muốn thành Bỉ Ngạn, tất phải quay về Chân Thật giới, tiểu sư thúc phải nhanh chóng tìm cách đi, nếu chậm sẽ bỏ qua cơ hội Di Lặc, Ma Phật cũng tự mình thoát khốn.”
Y nhìn vừa rồi Lâm Tố Hà rời đi, nét mặt đăm chiêu.
“Ừ.” Mạnh Kỳ bình thản đáp.
Dương Tiễn nhìn hắn đầy thâm ý, cảm thấy lời lẽ hành động của hắn đều không có gì bất thường kì lạ, không có uể oải, không có thống khổ, không có u buồn, chỉ có chăng đôi mắt kia càng thêm u ám, nhưng càng như vậy, càng thấy rõ ngọn lửa thù hận được cất sâu trong lòng hắn, không bao giờ tắt.
“Tiểu sư thúc, chờ ngươi có đột phá, chúng ta sẽ đi tìm Hắc Thiên Đế ‘Thuyết đạo luận pháp’, giúp đỡ Huyền Minh Quỷ Đế tạo nên chút sóng gió cho La Phong và Hắc Ngục.” Dương Tiễn vỗ vỗ đạo bào, chậm rì rì đứng lên, hóa thành một làn quang mang bay đi.
Từ khi Cửu Loạn Thiên Tôn lấy được Ma Hoàng trảo, các tầng Ma Thần đều đã khuất phục, trừ các ngụy Bỉ Ngạn.
Im lặng nhìn Dương Tiễn đi xa, Mạnh Kỳ nhắm hai mắt lại, đỉnh đầu Nê Hoàn mở ra, xông ra một quả cây trong suốt tỏa ánh sáng nhè nhẹ, xung quanh có một dòng sông hư ảo không trọn vẹn đang chảy xuôi.
Quả cây bay ra, trường hà di chuyển theo, nối kết với dòng sông thời gian của Cửu U. Thân hình Mạnh Kỳ trở nên hư ảo, hình ảnh quá khứ cũng vậy, cùng nhau nối thành một đường trong dòng sông vận mệnh.
Mạnh Kỳ mở mắt, tiếp tục đi ngược dòng lên trên. Trước mắt gợn sóng u ám, bốn phía như một con đường hầm đầy hoa văn thần bí, mơ hồ nhìn nhìn thấy cảnh tượng của Cửu U ở bên ngoài.
Nghịch hành không biết bao lâu, hắn bỗng có cảm ứng. Đường hầm tan rã, thân ảnh xuất hiện ở nơi nào đó trong Cửu U, ở đó, mặt trời đen, ma vụ vân vân đều giống như đúc như những gì hàng ngày hắn thấy.
Ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài Cửu U, Mạnh Kỳ nhìn thấy một con sư tử khổng lồ chiếm cứ hư không, nó có chín đầu, tiếng ngáy như sấm, chấn động thiên địa, vừa vặn ngăn chặn lối ra.
Cửu Linh Nguyên Thánh?
Kẻ trông coi Cửu U đại môn là Cửu Linh Nguyên Thánh?
Mình đã hồi tưởng đến thời bắt đầu Cận Cổ, hay là vẫn còn đang ở trong thời Trung Cổ?
Cửu Linh Nguyên Thánh tựa hồ nhận thấy có người nhìn. Nó ngừng ngáy, mở ra mười tám con mắt, mỗi con mắt đều sâu thẳm như đáy biển vạn trượng, băng lãnh tà dị đến cực điểm.
Với cảnh giới của Cửu Linh Nguyên Thánh hiện giờ, thế mà vẫn không nhịn được rùng mình, tự nhiên thấy sợ.
“Ngụy Bỉ Ngạn từ đâu tới thế? So với Hắc Thiên Đế, Huyền Minh Quỷ Đế và Cửu Loạn Thiên Tôn còn thấy đáng sợ hơn! Chẳng lẽ xuất từ tương lai?” Cửu Linh Nguyên Thánh ngưng trọng.
............
Lâm Tố Hà thu hồi Tinh Hà vẫn tinh, giấu kỹ hộp ngọc, độn quang cắt qua chân trời, thẳng đến hòn đảo có truyền tống trận gần nhất.
Đúng lúc này, trước mắt y sáng lên, một hòa thượng to béo tay nâng bình bát xuất hiện.
Hòa thượng cười tủm tỉm nhìn Lâm Tố Hà:
“Nam Mô A Di Đà Phật, hộp ngọc trong lòng thí chủ có duyên với phật ta!”