“Công tử?” Lý Kiêm Gia kinh ngạc.
Chỉ là đoán chữ mà thôi, sao tự nhiên công tử Vũ lại quỳ xuống thế?
Công tử Vũ bị tiếng kêu kia làm cả người run run, trong đầu tỉnh táo lại được một chút.
M* nó, thật sự là Đạo Đức Thiên Tôn hóa thân, phàm thể của Thái Thượng lão quân, thần thông quảng đại, không gì không làm được, ngay cả bí mật này của mình mà hắn cũng biết!
Công tử Vũ vô cùng lo lắng.
“Chắc hồi nãy công tử bị nội thương, nhưng hồi nãy không để ý, bây giờ mới phác tác, nên không đứng vững.” Gã nghe thấy tiếng của “Lý Đam” vọng xuống từ trên đầu, vẫn bình tĩnh như bình thường.
Thái Thượng, Thái Thượng không bóc trần gã là người xuyên không? Công tử Vũ ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Kỳ, gương mặt kia không chút cảm xúc, không vui không giận.
Thiên Tôn chính là Thiên Tôn, lòng dạ thật sự là rộng lớn!
Công tử Vũ dần bình tĩnh lại. Thái Thượng hóa thân ở đây, nếu mình còn muốn truyền năm ngàn chữ đạo đức kia, vậy nhất định là tự tìm đường chết. Không truyền đạo chưa hẳn không thu được chỗ tốt, chỉ cần thành tâm phụng dưỡng Thái Thượng, để ngài chỉ điểm cho một hai, nói không chừng còn có được đại đạo!
Không làm được Thái Thượng, còn có thể làm Doãn Hỉ nha!
Đùi vàng ngay ở trước mặt, bây giờ không ôm, còn đợi đến khi nào?
Gã vội đứng dậy, mỉm cười với Lý Kiêm Gia: “Vốn tưởng thương thế không có gì, không cần phải trị liệu, không ngờ lại có chút vấn đề nhỏ, đến thủ tàng thất thì cho ta tĩnh tọa một chút.”
Lý Kiêm Gia lòng vô cùng áy náy, vội xin lỗi gã.
Công tử Vũ lắc đầu: “Vết thương nhỏ mà thôi, đó chỉ là sơ suất, không sao đâu.”
Y thong thả đi mấy bước, ý bảo mình không có vấn đề, khóe mắt vẫn để ý tới Mạnh Kỳ, vẻ ‘tại hạ làm thế có được không?’.
Lý Kiêm Gia thở phào, nhìn quanh, thấy đạo sĩ kia đã biến đi đâu mất, thì trêu ghẹo: “Công tử, ngươi dọa đạo trưởng kia sợ chạy mất rồi.”
“Hắn không phải nói có thể đoán cát hung, biết tương lai sao, sao lại không đoán ra thương thế của tại hạ phát tác vậy nhỉ?” Công tử Vũ cười gượng, ra hiệu đi tiếp, bản thân thì tự điều chỉnh đi bên cạnh Mạnh Kỳ, ngầm vẻ cung kính, khiến Lý Kiêm Gia vô cùng khó hiểu, sao công tử Vũ lại đối đãi với người hầu của mình lạ thế? Đó là dấu hiệu chiêu hiền đãi sĩ mà?
Sâu trong ngõ nhỏ, một chỗ không người, đạo sĩ ôm rương cười hăng hắc, lộ ra gương mặt bản thân của Mạnh Kỳ, cơ thể và rương gỗ tiêu tán, hóa thành hai sợi tóc, tan thành bột mịn theo gió.
Một đường đi tới, tâm cảnh công tử Vũ dần dần khôi phục, đến thủ tàng thất, trong lòng lại nổi lên nghi hoặc.
Lý Đam này không thể là Thái Thượng, bởi vì còn có một khả năng giải thích khác, đó chính là hắn cũng là người địa cầu xuyên tới đây!
Cho nên hắn mới cũng biết “Lý Đam” Là Thái Thượng hóa thân, cũng biết [Đạo Đức kinh], mang theo mục đích giống với gã, lẩn vào Lạc Ấp, muốn trở thành thánh nhân khai mở đại đạo cho một phương thế giới!
Cho nên hắn mới nhìn thấu được dụng ý của y, cố tình bảo tên của hắn là Lão Đam!
Gã nhìn Mạnh Kỳ, muốn tìm tòi dấu hiệu chứng tỏ người này đến từ địa cầu, nhưng mãi mà vẫn chưa tìm thấy.
Thủ tàng thất có cất những thẻ tre từ thời cổ đại, sách quyển, rất nhiều dụng cụ, có khắc minh văn, vô cùng phong p h ú, khiến công tử Vũ cũng phải kính sợ, tích lũy ở đây quả thực là phong phú!
“Kiêm Gia cô nương, tại hạ tìm một chỗ tĩnh tọa trước.” Công tử Vũ cố ý nói.
Lý Kiêm Gia gật đầu, sai Mạnh Kỳ dẫn công tử Vũ tới một tĩnh thất dùng để xem sách.
Tĩnh thất có cửa sổ, trong vắt sạch sẽ, chỉ bày một chiếc án kỷ, công tử Vũ quỳ ngồi ở phía sau, không nhịn được hỏi thử: “Lý huynh, theo huynh, hai chữ ‘Địa cầu’ ban nãy là có ý gì?”
Gã nhìn vào mắt Mạnh Kỳ, đôi mắt kia chợt trở nên sâu thăm thẳm, như là cả một vũ trụ bao la, không có biên giới, không có kết thúc, đôi mắt đạm mạc như tiên thần đang nhìn xuống thương hải tang điền.
Oanh một cái, công tử Vũ như về tới địa cầu, về tới cái gian phòng thuê nhỏ bé của mình, chỉ một cái giường một cái bàn đã là hết chỗ, không có tủ quần áo không có ghế, tất cả quần áo đều nhét ở trong rương hành lý và trong túi đựng dưới gầm giường.
Lúc mới đi làm, tiền lương không cao, lại ở thành phố lớn, nên sống rất vất vả, lúc nào cũng phải cười, phải cúi người để qua ngày, vô cùng mệt mỏi và áp lực...... Thời ấy lúc nào cũng bận rộn, không biết tương lai như thế nào, không hề nhìn thấy tia hi vọng.
Quá khứ chua cay lại hiện về, không thiếu một khoản nào.
Sau đó vèo một cái, y nhìn thấy gót ngựa bọc sắt, thấy mình là một tiểu binh, cùng mấy vạn người ở trên chiến trường, sinh mạng bé nhỏ chẳng hề đáng kể, dù có chết cũng chẳng khiến được ai chú ý, tuy bản thân chẳng khác gì các vị tướng quân, cũng có mẹ có cha, có vợ con cần nuôi nấng.
Đát đát đát, trường thương chĩa ra như rừng, bầy ngựa xông lên, người ngã ngựa đổ, máu tươi văng khắp nơi.
Sau một đợt xung phong, công tử Vũ ngã xuống đất, thân thể như giấy bị một mớ kim xuyên qua, đôi mắt mở to, trong mắt là hình ảnh người vợ hàng đêm ngồi may vá, và đứa con mới chỉ biết bi bô tập nói.
Ầm!
Y trải qua trăm kiếp luân hồi, có phú quý vinh hoa, có cực khổ đau thương, có phản bội, cũng có tình yêu chân thành, thế sự tang thương, cái gì cũng có.
Rồi một ngọn gió thổi qua, mát lạnh cả người, ánh sáng chiếu vào mắt, không quá chói cũng không quá tối, rất là dễ chịu. Y nhìn thấy một nam tử nét mặt tang thương đang ngồi xếp bằng, bình thản nhìn y.
Đây đều là sự thật?
Đây là những kiếp trước của mình?
Công tử Vũ chảy nước mắt vì kinh ngạc và cảm xúc. Một trăm kiếp luân hồi, nhìn thấy bao nhiêu ly hợp, trải qua bao nhiêu buồn vui, làm sao trong lòng không có cảm xúc, không thấy tang thương!
Trong lòng y trở nên thành thục rất nhiều, công tử Vũ thay đổi tư thế, quỳ xuống hành đại lễ:
“Đa tạ Thiên Tôn chỉ điểm.”
Tới lúc này, y đã chắc chắn Lý Đam trước mặt chính là hóa thân của Thái Thượng!
Mạnh Kỳ nhìn hắn, bình thản nói: “Ngươi ở lại thủ tàng thất, đọc hết sách đi. Nếu điều thành tựu, ta sẽ truyền cho ngươi năm ngàn chữ đạo đức.”
Công tử Vũ trợn to mắt, vui sướng lạy một cái:
“Đa tạ Thiên Tôn!”
“Sau hôm nay, ta sẽ rời khỏi Lý phủ, ẩn ở trong thành, chỉ liên hệ với ngươi. Nếu sau này có người tới mời giáo Chu lễ và trị thế chi đạo, ngươi cứ trả lời theo Chu lễ, còn lại nghe ta phân phó.” Mạnh Kỳ nói, sách ở nơi này rất nhiều, có thể tha hồ mà đọc.
Công tử Vũ lập tức đồng ý ngay.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời khỏi tĩnh thất, lòng thầm nghĩ, thì ra kết quả cuối cùng lại thành thế này, lão tử đã lại đoán sai!
Đêm ấy, Lý Kiêm Gia đưa lá thư Mạnh Kỳ để lại cho Lý Dung, oán hận nói: “Nói đi là đi, hoàn toàn không có tí ý niệm tôn ti! Còn dám nói cái gì du lịch thiên hạ, cảm ngộ đại đạo!”
Lý Dung nhìn lá thư, thở dài: “Kẻ này không phải người thường.”
............
Thuyền đón gió, sóng biếc nhộn nhạo, Mạnh Kỳ rời bến.
Nhiệm vụ luân hồi còn có một hai tháng nữa là bắt đầu, có việc phải đi làm rồi.
Mười ngày sau, Tẩy Kiếm các, Giang Chỉ Vi nhận được một lá thư, mở ra xem, mỉm cười, cầm kiếm đứng dậy.
Sau đó mấy ngày, nơi nào đó ở Giang Đông, một thư sinh bước vào Vạn Bảo các, tìm tới chưởng quầy.
“Ai, trong nhà gặp phải tai họa bất ngờ, không thể không thế chấp vật trấn tộc.” Thư sinh thở dài thở ngắn.
Hắn mặc áo xanh, mặt mày bình thường, người gầy nhỏ yếu, nhìn là biết không phải là người học võ.
Chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu: “Vật gì?”
Thư sinh móc ra một đốt xương tay, trong sắc tối đen lưu chuyển màu trắng nõn, làm người ta không thể rời mắt đi được!
---o0o---
Bối oa hiệp: đại hiệp lưng đeo nồi, ý là thay người khác chắn tai giải nạn
Chu lễ: 1 trong tam lễ (Chu lễ, Nghi lễ, Lễ ký)