Trong dòng sông thời gian, Vô Thượng Chân Phật sau khi nở nụ cười trả thù với Mạnh Kỳ, thừa dịp hắn bị Ma Phật A Nan và Thiên Đạo quái vật dây dưa, bèn độn đi, chỉ để lại lạc ấn hình ảnh Phật Tổ đang ngồi trong Đại Lôi Âm tự đỉnh Linh sơn, từ bi mà thương hại.
Vô Thượng Chân Phật là quái vật cấp Bỉ Ngạn, bị nó thôn phệ đồng hóa có nghĩa là trở thành một phần của nó, không chỉ không còn tương lai, mà quá khứ cũng chỉ còn lại lạc ấn mà thôi, không thể thông qua thay đổi lịch sử để sống lại, Trư Bát Giới xem như đã hoàn toàn vẫn lạc!
Nhất là, Trư Bát Giới chết trước khi trở về Thiên Đình, nên những chuyện liên quan tới nó trong thời gian sau đó cũng không còn nữa, lịch sử bắt đầu thay đổi.
“Bát Giới!” Trong Linh sơn, pháp thân Đấu Chiến Thắng Phật màu xanh vàng trong vắt bừng mở con mắt dọc nơi mi tâm, nhận ra khí tức của Trư Bát Giới tự nhiên biến mất.
Bồ Đề Tuệ Nhãn chiếu khắp chư thiên vạn giới, chiếu thấu tất cả những huyền bí của trời đất, tất cả của thế gian, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy dấu vết tồn tại của Trư Bát Giới, ngay cả nó biến mất như thế nào cũng không nhìn ra được, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, giống như Tịnh Đàn sứ giả đột nhiên bị hôi phi yên diệt.
Mắt Đấu Chiến Thắng Phật bừng lửa giận, trên đầu lưu ly bay ra, hóa thành vô lượng hào quang, nâng ra một con bạo viên mặc Hoàng Kim tỏa tử giáp, đầu đội Phượng Sí tử kim quan, tay cầm Kim Cô bổng.
Có kẻ dám đánh lén giết Bát Giới!
Đưa tay lên che mắt, Tề Thiên Đại Thánh và Đấu Chiến Thắng Phật mắt hiện dị quang, tìm dấu vết để lại, nhưng với cảnh giới và thực lực của nó đương nhiên không thể tìm ra được.
Đấu Chiến Thắng Phật cố kềm lửa giận, hiểu việc này đã vượt qua khả năng của mình, vì thế chân đạp liên hoa, bay lên đỉnh núi, tới Đại Lôi Âm tự, nhìn thấy Già Diệp và A Nan đứng canh ngoài cửa.
“Bát Giới vẫn lạc kì lạ, ta tới thỉnh Phật Tổ cho biết hung phạm!” Đấu Chiến Thắng Phật cao giọng nói.
Già Diệp và A Nan nhìn nhau, chắp tay: “Tịnh Đàn sứ giả vẫn lạc, Phật Tổ đương nhiên đã biết, nhưng người nói việc này liên quan tới đại kiếp, nên lúc nào cần cho Đấu Chiến Thắng Phật biết người nhất định sẽ báo cho biết ngọn nguồn, hôm nay không cần hỏi nữa.”
Cánh cửa Đại Lôi Âm tự đóng chặt.
Đấu Chiến Thắng Phật trợn mắt: “Chẳng lẽ bảo ta cứ thế trơ mắt nhìn, không làm gì hết?”
Nó hận không thể cùng bản tôn liên thủ đánh vào Đại Lôi Âm tự, nhưng cũng hiểu làm vậy là vô ích.
“Thỉnh Phật Đà đừng giận đừng nóng.” A Nan khổ sở hành lễ trả lời.
“Phật Tổ không nói, Lão tôn ta đi nơi khác hỏi!” Bạo viên lông vàng hét to, dựng Cân Đẩu vân, bay ra khỏi Sa Bà thế giới, thẳng đi Đại Xích thiên Đâu Suất cung.
Đấu Chiến Thắng Phật cũng bình tĩnh lại, thân hóa phật quang, đi Bồ Đề tịnh thổ Linh Đài Phương Thốn sơn!
Nhìn theo hai thân hình biến mất, A Nan nhếch mép cười chế nhạo:
Hỏi đi, đi hỏi đi, hung thủ chính là đang ngồi trong Đại Lôi Âm tự sau lưng ta nè!
Nếu thật sự mà hỏi ra được, với tính tình của ngươi, lịch sử này nhất định sẽ thay đổi rất to......
Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không hạ xuống cửa cung Đâu Suất, thấy cửa lớn đóng chặt, yên tĩnh an bình.
“Lão Quân không có nhà?” Bạo viên nghi hoặc, nhưng trong lòng sốt ruột, nên mặc kệ, gõ cửa Đâu Suất cung rầm rầm, thanh âm vang vọng, kéo dài không dứt, nhưng mãi mà chẳng có ai trả lời.
Lão Quân là không muốn gặp ta...... con khỉ vẫn còn thông minh, lúc này đã có phần hiểu ra.
Bồ Đề tịnh thổ, Linh Đài Phương Thốn sơn.
Đấu Chiến Thắng Phật hạ xuống ngoài động Tà Nguyệt Tam Tinh, hỏi đồng tử canh cửa: “Lão sư có bế quan không, ta có việc muốn hỏi người.”
Đồng tử canh cửa thi lễ, thành thành thật thật trả lời:
“Sư huynh, lão sư bảo không cho ngươi vào trong.”
Đấu Chiến Thắng Phật sững người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lắc đầu rời khỏi Bồ Đề tịnh thổ, nhìn thấy con bạo viên kiệt ngạo bất tuân cũng đang kéo lê Kim Cô bổng, ảm đạm đi tới.
Bốn mắt giao nhau, nhìn thấy được sự nghi hoặc, mê mang, tuyệt vọng và phẫn hận trong mắt nhau.
Hỏi khắp chư Bỉ Ngạn, nhưng không có một ai muốn nói chân tướng cho nó biết!
Bạo viên lông vàng ngửa đầu, rống lên giận dữ, khóe mắt ươn ướt:
“Tu đại đạo cầu Trường Sinh nhiều năm như vậy được ích lợi gì!”
Ngay cả hung thủ sát hại lão trư là ai mà cũng không tìm được!
Ta học bảy mươi hai biến, Bát Cửu Huyền Công và Kim Cô bổng có ích lợi gì!
Tiếng rống chấn thiên, đầy thống khổ bi thương, và đầy bất lực.
Tiết điểm hiện tại, bạo viên lông vàng đang tiềm tu trong Đâu Suất cung mở bừng mắt, kim quang bắn ra bốn phía, nhận ra trong ký ức có tới hai đoạn lịch sử đang cùng tồn tại, cộng với những hiểu biết có thêm được trong thời gian vừa qua về Vô Thượng Chân Phật khiến chỉ trong nháy mắt, nó đã hiểu ra mọi việc.
Bạo viên cúi đầu, thống khổ lẩm bẩm:
“Đồ ngốc.....”
Hiểu ra chân tướng thì sao? Cũng đâu thể cứu về được......
Trong thiên hà, Ma Phật và Thiên Đạo quái vật cùng thu tay, độn đi, Mạnh Kỳ nhìn Tề Thiên Đại Thánh giãy dụa trong lịch sử và Tôn Ngộ Không thống khổ hiện thời, khe khẽ thở dài:
“Khổ hải a......”
Ngay cả tới cỡ như Tề Thiên Đại Thánh mà vẫn phải chịu khổ hải dày vò.
Đương nhiên, đối với bản thân hắn, không phải là chẳng có thu hoạch gì. Thái độ của Ma Phật đã chứng minh một vấn đề quan trọng, là y còn đang giấu giếm một bí mật nào đó rất quan trọng, giết Trư Bát Giới diệt khẩu không phải vì sợ chuyện Thiên Đình sắp bị các cổ lão giả liên thủ tấn công bị lộ ra ngoài, mà chỉ vì con heo kia có khả năng tìm ra một dấu vết nào đó để lại, nếu không khi Mạnh Kỳ nghịch chuyển thời gian thay đổi lịch sử cứu Trư Bát Giới, y đã không cần ra tay. Chuyện Thiên Đình rơi xuống là chuyện ván đã đóng thuyền, lại còn liên quan tới các Bỉ Ngạn giả, không phải chỉ vì chút rò rỉ ra ngoài mà có thể thay đổi, mà nếu sự tình chỉ dừng ở đây, Trư Bát Giới sống hay chết thì có liên quan gì!
Cho nên, nhất định là y còn giấu giếm cái gì đó, khiến các Bỉ Ngạn giả cho rằng Lôi Thần mượn tay Cao Thúy Lan giết Thiên Bồng nguyên soái là để phòng ngừa chuyện Thiên Đình sắp bị tập kích bị lộ ra ngoài, nên không ai để ý tới việc này nữa. Hồi đó vì hắn kiến thức không đủ, không nghĩ ra được cái trò mượn thể ra tay này, vì không hiểu tại sao một Tạo Hóa kẻ đại thần thông lại không tiêu hủy nổi thi thể của một tiểu Thiên tiên, nên mới tò mò muốn đi tìm hiểu, kết quả chó ngáp phải ruồi.
Mạnh Kỳ trở về Côn Luân giới Ngọc Hư cung, xuất hiện bên cạnh Cố Tiểu Tang đang tu luyện.
“Đi nào, dẫn nàng tới một chỗ.” Mạnh Kỳ mở miệng.
Cố Tiểu Tang cũng nhận ra lịch sử hơi bị thay đổi, nghiêng đầu mắt chứa ý cười: “Chỗ có liên quan với Ma Phật?”
“Ừ. Cũng là nơi ta được sinh ra, một nơi ‘Độ Thế bảo phiệt’. Vi phu muốn trở lại thời gian đó, muốn xem xem cuối cùng là đạo hữu nào lưu lại ‘Độ Thế bảo phiệt’, vì sao Ma Phật lại yên tâm giấu ‘ta khác’ là vi phu ở chỗ đó, mà nàng cũng có thể mượn chuyện này để cảm ngộ sự ảo diệu của trở lại quá khứ.” Mạnh Kỳ chậm rãi nói.
Cố Tiểu Tang quay qua, đưa tay lên chống má, mỉm cười:
“Cũng xem như là từ quan hệ chưa chính thức chuyển thành tới gặp cha mẹ phải không?”