Đại lao của Thượng Doanh.
Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư bị quân tốt áp giải đưa đến nơi này, người phụ trách trực ban hôm nay là tiểu Tư Khấu Lã Văn, thấy một đám om sòm tới gần, liền quát: “Ai là người lĩnh đội?”
Từ trong đội đi ra một sĩ quan, cung kính hành lễ, đưa qua thủ lệnh và yêu bài: “Hồi Lã tư khấu, đây là đám đạo tặc Khương Hành bắt được khi truy tìm toàn thành.”
Lã Văn kiểm tra thủ lệnh và yêu bội, a một tiếng: “Khương Hành? Năm đó càn rỡ cỡ nào, hôm nay lại thành tù nhân dưới tay ta!”
Khương Hành có danh tiếng không nhỏ, là ngoại cảnh hàng thật giá thật, làm việc cẩn thận, rất giỏi dương đông kích tây, do đó khó bắt được tung tích, liên tục thoát được cao thủ các nước tróc nã, ai ngờ lần này lẻn vào Thượng Doanh giao dịch lại bị chuyện Mặc gia liên lụy làm cho sa lưới, nay bị phong cấm nguyên thần, ủ rũ đứng im, quả thật cửa thành cháy, hại cả cá trong ao.
Thấy Khương Hành không nói lời nào, Lã Văn khoát tay, sai tên lính sau lưng: “Giam Khương Hành dưới tầng năm, những người còn lại ở tầng thứ nhất, tí nữa quất mấy người, hỏi xem chúng có biết manh mối gì về đám người Tô Mặc hay các Mặc giả khác hay không, ai cung cấp được, giảm một nửa mức phạt, nhiều có thể bỏ qua luôn!”
Hiện giờ nhân thủ của Thượng Doanh rất thiếu, không chỉ phải truy tìm toàn thành, còn phải trông giữ và giám thị vương tộc, nên ngay ở trong đại lao, cũng phải làm việc bù đầu bù cổ, kẻ không đi canh gác, thì phải tuần tra phòng bị, hoặc phải tra khảo đám Mặc giả, làm gì còn có thời gian rỗi quản chuyện Khương Hành, chẳng qua theo thường lệ cũng vẫn phải hỏi xem chúng có biết gì về đám người Mạnh Kỳ hay không, nhiều kẻ nhìn tưởng chẳng liên quan gì lại moi được tin tức hữu dụng nhiều không kể xiết!
Đại lao chia làm sáu tầng, xuyên sâu xuống đất, hai tầng dưới cùng có trận pháp rất mạnh, có thể dùng giam được cả phạm nhân cấp ngoại cảnh, nhưng nay nhốt cả Mặc giả vào đó, bốn tầng trên cùng dành cho thường dân.
Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư bị đưa vào tầng thứ nhất, những người giam chung ngục và gian đối diện cũng đều là vừa bị đưa tới không lâu.
Nhà tù người nhiều, hai người khẽ thở phào, đứng lẫn vào với những phạm nhân khác, giữ khoảng cách với nhóm người Khương Hành, không thôi đối phương nhìn ra được là không phải người quen biết.
Song đám người Khương Hành đang uể oải vì bị bắt, làm gì có rỗi rãi chú ý tới chuyện này, vốn cũng đã nhìn ra hai người là xa lạ, nhưng tưởng cũng là người xui xẻo bị bắt giống như mình nên mặc kệ!
Phải nghĩ cách bù lại thiện công tổn thất... Có lẽ do ở lâu với Mạnh Kỳ, hai cô cũng bị lây nhiễm cái tính kia của hắn.
Ngục tốt thẩm vấn xong, rời đi, đại lao trở nên im ắng. Nơi nào có người thì có giang hồ, những cặp mắt không chút ý tốt không ngừng đánh giá những người xa lạ, muốn kéo bè kéo cánh, chèn ép đối phương, xác định vị trí ngục bá.
Bị những ánh mắt đó xẹt qua, Giang Chỉ Vi bất động thần sắc khẽ hất mũi chân, trong tay có thêm một mẩu đá xanh, khẽ xoa một cái, đá xanh hóa thành bột phấn.
Khẽ hất một cái, móc lên được đá xanh lót nhà tù?
Xoa nhẹ một cái tan thành bột phấn?
Những cặp mắt kia lập tức hiểu Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư tuy không phải là Ngoại Cảnh, nhưng đã đủ để xưng bá toàn bộ nhà tù tầng thứ nhất!
Đêm dài tuy chậm, cuối cùng cũng có lúc hết, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư cảm nhận được có ánh sáng mờ từ cửa sổ chiếu vào.
“Đã qua một ngày...” Giang Chỉ Vi thầm nghĩ.
Đúng lúc này, nhà tù đối diện vọng qua một giọng nói già nua nhưng đầy tinh thần: “Thí chủ, xem tướng mạo ngươi, tai ương lao ngục lần này có thể thấy dữ hóa lành, rất nhanh là có thể đi ra ngoài...”
Trong phòng giam cũng có bói toán? Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư cùng nhìn qua, thấy một lão đạo sĩ áo bào lam tóc mi râu đều bạc trắng nhưng quắc thước đang xem tướng mạng cho người ta, phạm nhân của cả tầng nhà tù xếp hàng ngay ngắn để chờ.
Cảnh như vậy sao lại xuất hiện ở đại lao!
Lão đạo sĩ này hình như toán mệnh cực chuẩn, thường chỉ đôi câu mấy lời đã có thể khiến người trước mặt biến sắc, có người tuôn cả mồ hôi lạnh vì bị nói trúng chỗ đau.
Hai người đang hăm hở xem, lão đạo sĩ bỗng ngồi xuống, vẫy tay khiến phạm nhân tản ra, đứng ngồi lại như bình thường, trông qua không còn thấy gì khác lạ, không làm ai chú ý.
Sao vậy? Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư còn đang kinh ngạc, cửa đại lao mở, tiểu Tư Khấu Điền Quát phụ trách trực ban hôm nay dẫn người áp giải mấy phạm nhân tiến vào.
Chỉ là đưa mấy phạm nhân đi xuống mấy tầng dưới, sao lão đạo sĩ lại phản ứng lớn thế? Vừa rồi lúc tiểu Tư Khấu và ngục tốt ra vào, cũng đâu thấy ông ta thu liễm chút nào đâu?! Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư cau mày nhìn nhau, không hiểu.
Hai người bất giác đều tăng lòng đề phòng lên mức cao nhất.
Đột nhiên, trong lòng Giang Chỉ Vi run rẩy kì lạ, giống nư cách đó không xa có một kẻ địch vô cùng đáng sợ.
Cô nheo mắt, ý bảo Nguyễn Ngọc Thư tận lực thu liễm khí tức, còn mình ra vẻ tò mò, nhìn quanh đánh giá các phạm nhân khác.
Một người mặt ửng đỏ, đi lảo đảo, nhưng lại làm Giang Chỉ Vi cảm thấy nguy hiểm! Giang Chỉ Vi không dám nhìn nữa, thu hồi ánh mắt, đã hiểu nơi phát ra nguy hiểm là ở đâu, cái tên phạm nhân da mặt ửng đỏ kia tuyệt không phải là ngoại cảnh bình thường!
Điền Quát đi tới mở cánh cửa thông xuống tầng hai, cao thủ trực trong đó kinh ngạc hỏi: “Điền Tư Khấu, họ là?”
“Mặc giả mới bắt được.” Điền Quát bất động thanh sắc đáp.
Theo “Điều cấm”, không có lệnh của năm người Tô Mặc, Điền Quát không được quyền chủ động tiếp xúc với bất cứ Mặc giả nào, nên y cũng không vội vàng.
“Thu hoạch không nhỏ a!” Cao thủ kia nhìn thoáng qua, chậc chậc khen.
Đương! Cửa tầng thứ hai đóng lại, Giang Chỉ Vi truyền âm Nguyễn Ngọc Thư: “Là Mặc giả?”
Nguyễn Ngọc Thư và Mạnh Kỳ phụ trách công việc Mặc giả, là người rõ vụ này nhất, cô khẽ lắc đầu, giọng nói lộ ra ngưng trọng:
“Không phải.”
............
Trong phủ của Đại Tư Không.
Công Dương Bạc bỗng cảm thấy bất an, không ngừng đi qua đi lại, ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, nhưng trong lòng ông ta lại rất khó ở.
Tô Mặc điên rồi, dám đột tập đất phong, giết chết Thất thúc, không sợ Công Dương gia ta và Kim Quang động trả thù sao?
Ông ta xuất thân Công Dương gia, chừng mười tuổi đã bái nhập Kim Quang động, rất được mọi người sùng kính, chưa từng có ai dám coi thường uy nghiêm của Kim Quang động và Công Dương gia như vậy!
Quan trọng hơn là, trước đó ông ta còn định trở về đất phong một chuyến, sủng ái cơ thiếp mấy ngày, nếu không phải sư bá còn đang ở đây thì ông ta đã đi rồi, khi ấy, chắc chắn người bị giết sẽ chính là ông ta!
“Đáng chết! Hay mình mặc kệ sư bá, gởi thư về sơn môn, để chưởng môn chân nhân phái thêm tông sư tới, bằng mọi giá bắt lấy Tô Mặc?” Công Dương Bạc đã bị Mạnh Kỳ dọa làm cho bối rối, nghĩ đến chuyện đi chuyện cầu viện binh.
Nhưng nếu như vậy sẽ có ý bảo năng lực của Tông sư bá không đủ, sẽ bị sư bá ghi hận, mà sư phụ nhà mình chỉ là cao thủ tuyệt đỉnh, không có đấu lại được đâu!
“Đáng chết! Đáng chết! Nhất định phải ngũ xa phanh thây cái tên Tô Mặc khốn kiếp kia!” càng bối rối khó xử, Công Dương Bạc càng thêm thống hận Mạnh Kỳ.
Lại thêm vì chuyện Công Dương Đăng dẫn đến phụ thân của Công Dương Tăng lo Mạnh Kỳ tới trả thù, tăng cường phòng bị cho phủ đệ, cũng bắt Công Dương Bạc giảm bớt ra ngoài, khiến tâm tình Công Dương Bạc càng thêm kém.
Bên ngoài có tiếng chim vỗ cánh, hạ xuống bệ cửa sổ, Công Dương Bạc nhìn thoáng qua, nhưng không để ý.
Đột nhiên, một tiếng chung nhè nhẹ lọt vào tai, Công Dương Bạc chợt cảm thấy nguyên thần điên đảo, như đang nằm mộng!
Vì có bí bảo bảo vệ nguyên thần, Nê Hoàn cung của ông ta rực hào quang vàng, nhưng vì phẩm giai của bí bảo hơi thấp, nên chỉ diệt được một phần ảnh hưởng, ông ta vẫn bị đầu váng mắt hoa!
Đôi mắt mơ hồ nhìn thấy trước mặt con chim nhỏ lơ lửng một cái khánh chung xam xám, hoa văn dày đặc, trên viết hai chữ lớn:
“Mê thần!”
Mạnh Kỳ biến trở về nguyên hình, trước người u ám, trường đao xuất tuyệt chiêu Khai thiên tích địa chém ra.
Ánh đao chợt lóe, khoảng cách mấy trượng vèo một cái đã vượt qua, chém thẳng vào Công Dương Bạc.
Ba! bí bảo hộ thân của Công Dương bạc bị công kích mà tự động kích phát, nhưng bị chém đứt, ánh đao vẫn tiếp tục chém tới, không thể ngăn cản!
Đúng lúc này, Công Dương Bạc cắn mạnh vào lưỡi, cố gắng tỉnh táo, thi triển thần thông vô thượng của sư môn, cơ thể biến mất, na di một lèo hơn hai trượng!
Chỉ cần chống đỡ được thêm một hô hấp, viện binh sẽ tới ngay!
Ông ta vừa nghĩ thế, đã thấy Mạnh Kỳ đột nhiên mọc ra hai cánh tay, một tay nắm chặt, tung quyền, một quyền trắng nõn như ngọn, xung quanh có những đốm sáng màu trắng đen vàng tím, thần thánh trang nghiêm.
Ba!
Ngọc Như Ý quyền xuyên qua những tầng phòng ngự, đánh vào trán Công Dương Bạc, óc phọt ra, đỏ trắng một mảng!
Ngay cả một hô hấp cũng không chống đỡ được... Công Dương Bạc mềm nhũn ngã xuống đất, chìm vào bóng tối, vô cùng không cam tâm!
Mạnh Kỳ vung kiếm, đâm vào Công Dương Bạc, đốt cháy thi thể, trừ khử dấu vết Tam Bảo Như Ý quyền, lấy máu tươi viết mấy chữ.
Hắn lấy đi nhẫn trữ vật của Công Dương Bạc, biến lại thành chim, cùng với những con chim đồng loại bị chấn kinh bay tứ tán!
Một hô hấp sau, mấy đạo khí tức tới gần, có mạnh mẽ, có già nua, đều là cường giả Công Dương gia, với Công Dương Tăng cầm đầu.
Công Dương Tăng lo cho con trai, vội vàng chạy tới, nhìn thấy cái xác bị đốt cháy, bên cạnh là ba chữ to bằng máu:
“Tru bất nghĩa!”
Tru bất nghĩa... Công Dương Tăng ngửa đầu, cả người lảo đảo, giận công tâm, suýt ngất đi.
Bạc nhi, Bạc nhi! Lão hét to thê lương, nghiến răng hét:
“Tô Mặc!”
“Lão phu nhất định sẽ giết ngươi!
Các cường giả biết Mạnh Kỳ không trốn xa, lập tức tỏa ra tìm kiếm quanh đó, nhưng làm gì tìm thấy!
Công Dương Tăng thét xong, mặt sầm xuống, sai một cường giả đi mời tông sư Kim Quang động. Tô Mặc xuất quỷ nhập thần, ai cũng không biết lúc nào hắn sẽ đi cứu người, lúc nào trả thù, chỉ dựa vào một vị Tông Sư và mấy cao thủ tuyệt đỉnh, thực khó mà ở đâu cũng phòng bị được!
Lão cố nén bi thống, hạ lệnh đâu vào đấy.
Không bao lâu sau, các cường giả đều đã đi hết, chỉ còn lại một mình lão.
Lão bay vào trong phòng, ôm lấy xác con, khóc sướt mướt:
“Hài nhi, vi phụ nhất định sẽ báo thù này cho con!”
Lão thả người bay lên, mới ra khỏi phòng, đột nhiên ánh sáng trước mặt biến mất, xung quanh chìm vào hỗn độn tối tăm!
Không xong! Lão giật thót, muốn phóng lên cao, nhưng đã chậm một bước!
Mạnh Kỳ từ chim biến thành hình người, tay phải thò vào hư không, nhẹ nhàng mở một bức tranh thủy mặc, sân và phòng xá xuất hiện gợn sóng đung đưa, nhưng sau đó trở về nguyên trạng cực nhanh.
Bí bảo: Sơn Hà Xã Tắc đồ!
Khi Công Dương Bạc trở về phòng là cũng đã bước vào trong đồ, chỉ là Mạnh Kỳ chưa kích phát nó, mà cũng đi vào trong đồ để kích sát, nếu không, chắc chắn động tĩnh do giao thủ tạo ra sẽ làm những người khác biết được!
Sau khi giết Công Dương Bạc, Mạnh Kỳ vẫn chưa thu hồi Sơn Hà Xã Tắc đồ, bản thân cũng không hề đi xa, ý của túy ông không ở bạc, tiếp tục để ở đó để gài bẫy Công Dương Tăng, quả thật là kẻ tài cao gan cũng lớn!
Nếu Công Dương Tăng không lọt lưới, hắn cũng sẽ không thu đồ, để mặc cho bọn họ ôm thi thể rời đi!
Xách tranh, Mạnh Kỳ hóa thành Công Dương Tăng, mặt xanh lè bay về phía đại lao, một đường không ai dám hỏi, không người dám chặn, gia chủ đang đau lòng vì mất con trai cưng, ngu sao đụng vào?
Ra phủ, Mạnh Kỳ hạ xuống, trốn vào đám đông!