“Mặt lạnh tác hồn sứ” Hà Hưu kiểm tra các nơi trong Vân phủ, giúp cường giả Vân gia dẫn đường trận pháp vào trong nước, phòng ngừa lam huyết nhân mai phục.
Bỗng có một người hầu tới bẩm báo, nói bên ngoài có một thằng bé con tới truyền tin cho lão ta.
Hà Hưu khó hiểu, đi ra Hà phủ, nhìn thấy một thằng bé con rất bình thường.
Lão mở thư ra, đọc cực nhanh:
“Thỉnh báo cho biết tin tức Ô Hoành Kiếm.”
“Chúc gia đã thầm đầu phục Vân cửu.”
“Vân cửu cấu kết người của Tố Nữ đạo, người Tố Nữ đạo đang trốn trong hậu hoa viên Chúc phủ.”
“Vân thập tam và Tố Nữ đạo cũng có liên lạc, cố ý lộ ra tin tức, khiến khách khanh của Tố Nữ đạo Độc Thủ Ma Quân tập sát Ô Hoành Kiếm, giả vờ là giết người diệt khẩu để đục nước béo cò.”
“Tố Nữ đạo và lam huyết nhân hình như không có quan hệ vì với nhau.”
Một thỉnh cầu và mấy tin tức, càng nhìn, mặt Hà Hưu càng thêm lạnh.
Đây thật sự là những tin tức rất quan trọng, miêu tả chi tiết tinh chuẩn rõ ràng, tuyệt không phải viết lung tung bậy bạ!
Lão dời ánh mắt, đọc xuống dòng cuối cùng, ở đó có vẽ một con mắt giọt nước, sâu thẳm hỗn độn.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn!” lão nheo mắt, trong lòng bật thốt
Ấn ký không sai, vật biểu trưng không sai, tin tưởng được!
Tay Hà Hưu phát ra những kiếm khí cực nhỏ đâm vào lá thư tạo thành những cái lỗ nhỏ, sau đó giao trả lại cho thằng bé, đuổi nó về.
Không bao lâu, Mạnh Kỳ đang lẫn lộn trong dòng người ngoài đường nhận được hồi âm, trả công cho thằng bé một mẩu bạc vụn.
Hắn cải trang làm thư sinh, đeo tráp sách, mở sách ra đọc, thực chất là đọc lá thư kẹp trong trang sách, khẽ vuốt một cái, những cái lỗ nhỏ nối thành văn tự:
“Ô Hoành Kiếm nghi ngờ kẻ tiết lộ hành tung của gã là một trong ba người Vân thập tam gia, Vân thất tiểu thư và Lâm Hải Thuyền bang đường chủ Trần Tường.”
“Gã muốn tra rõ chuyện này.”
Mạnh Kỳ ve tờ giấy, nắm vào mở ra một cái, lá thư hóa thành bột vụn.
Phải tận lực phá hư chuyện của Tố Nữ đạo!
......
Sắc trời dần sáng, mặt biển phập phồng làm lâu thuyền lắc lư.
Trong một con thuyền bình thường nào đó, bạch y tú sĩ Truy Hồn Ma Quân ngồi ngay ngắn trên chủ vị, nhìn đám thuộc hạ và đám tả đạo y mời tới giúp ở xung quanh.
“Các vị, bổn tọa đã lấy được tin tức, tên tiểu tử kia đang trốn trong một cửa hàng bán gạo cửa cửa khẩu Lâm hải. Lần này chúng ta sẽ bày ra thiên la địa võng, không cho phép gã chạy thoát lần nữa, sau khi thành công, các ngươi sẽ được trả công hậu hĩnh!” Truy Hồn Ma Quân trầm giọng.
Một người tả đạo nhíu mày: “Tin tức này có chắc chắn không?”
“Đương nhiên.” Truy Hồn Ma Quân cười lạnh, “Là bằng hữu gã tin tưởng nhất bán gã mà!”
“Ra vậy...” không còn ai nghi ngờ gì nữa. Đối với đám ma đầu này, bị phản bội là chuyện bình thường!
“Ma Quân, hiện giờ sắc trời đã sáng, ra tay sẽ kinh động người của Vân gia, trong đó có tông sư của Đông Hải kiếm trang tọa trấn đó!” một người lên tiếng
Truy Hồn Ma Quân bắt chước Độc Thủ khí định thần nhàn, cười thản nhiên: “Không sao, chúng ta nhiều cao thủ, có thể chia làm nhiều đường. Trước bố trí trận pháp, áp chế phạm vi ảnh hưởng chiến đấu trong khu vực cửa hàng đó thôi. Theo bản tọa biết, hôm nay rất có thể Vân gia sẽ xác định gia chủ mới, học còn bận phân tranh, nào có rảnh quản chúng ta?”
“Cho nên, tuy hiện giờ là ban ngày, nhưng còn thuận tiện hơn cả đêm khuya!”
Bàn xong, cả đám tản ra rời đi, Truy Hồn Ma Quân áp trận.
Trong lâu thuyền bên cạnh, một nam tử chừng ba mươi đang đi qua đi lại, thường ngẩng lên nhìn về phía cửa khẩu Lâm Hải.
Các ngươi nhất định phải thành công đó!
Nếu không ta sẽ gặp phải rất nhiều hậu hoạn!
......
Linh đường, người Vân gia tụ lại, ai nấy sắc mặt ngưng trọng.
Chuyện lam huyết nhân, họ đều nửa tin nửa ngờ, vì trận càn quét ‘diệt nước’ không tìm ra gì cả, nhưng mở quan tài khám nghiệm tử thi liên quan tới thể diện của lão gia tử, phải suy nghĩ cẩn thận!
Vân cửu gia Vân Phi Dương dẫn tùy tùng đi vào linh đường, trong lòng rối rắm, nghĩ tới nội dung tối qua nói chuyện với Bách Hoa phu nhân và Anh Ninh.
Hai người luôn nhấn mạnh tới một ý, là cái chết của Vân lão gia tử thì có lợi cho ai?
Nếu lão gia tử sống thêm mười năm, Lục ca có hi vọng lên Tông Sư, Thập Tam đệ nhân chủ trì công việc vặt trong nhà, hai người sẽ càng lúc thế lực càng mạnh, trừ phi mình với lão Nhị có kỳ ngộ, nếu không không thể nào tranh với họ được!
Cho nên, nếu không tìm ra được kẻ chủ mưu, mình và lão Nhị chính là hai người bị tình nghi nhiều nhất!
Đồ con hoang khốn kiếp, lão gia tử rõ ràng cũng đã sắp hết tuổi thọ mà chết, mắc cớ gì lại phải làm cái chết đó xảy ra sớm hơn? Vân cửu gia không nhịn được thầm mắng, ánh mắt nhìn Vân nhị gia không tốt chút nào.
Nếu không phải là mình, thì chỉ còn có hắn!
Đáng tiếc, chuyện lam huyết nhân xảy ra quá đột ngột, nếu cho mình thêm chút thời gian, dựa vào Tố Nữ đạo, hẳn đủ để thong dong vu oan cho lão Nhị và Lục ca, trong khi Thập Tam đệ trước mắt căn cơ còn chưa ổn, nhân mạch không bằng mình, mình chắc chắn nắm phần thắng!
Vân cửu gia vừa giận vừa tiếc hận, đấu mắt với Vân thập tam gia, cả hai đều có ý đồ, không ai nhìn ra được cái gì từ mắt người kia.
Thập Tam đệ nào thủ đoạn rất giỏi, không biết đã chuẩn bị cái gì! Vân cửu gia khẽ nhíu mày, theo bản năng nhớ lại kế hoạch của mình.
Đứng trước quan tài là mấy vị bô lão Vân gia, và ba người của Đông Hải kiếm trang, cạnh quan tài là người thủ hộ đã già yếu, nét mặt đầy đau đớn, là hộ vệ Nhan bá đã ở bên Vân lão gia tử gần hai trăm năm, ngũ trọng thiên cao thủ tuyệt đỉnh, nhiều khi, nhìn thấy Nhan bá tựa như thấy Vân lão gia tử.
Hà Cửu nhìn quanh một vòng, đang định mở miệng, thì nghe thấy tiếng truyền vào:
“Lang Gia Nguyễn thị Nguyễn Thừa Đức đến phúng viếng!”
Nguyễn tam gia?
Thời gian không đúng a!
Người Vân gia nhìn nhau, trước đó mọi người đều đã nghe thấy tiếng gió, rằng hôm nay phải xác định gia chủ, cho nên, ai lại chọn hôm nay tới cửa phúng viếng?
Là ai đó muốn mượn sức bên ngoài? Vân cửu gia nhìn ba người kia, Vân nhị cúi đầu, Vân lục thì nhìn Hà Cửu, Vân thập tam bình tĩnh, thong dong, không thấy dị thường.
Nếu đã tới cửa, lại là Lang Gia Nguyễn thị, Vân gia không thể ngăn cản, cung kính mời Nguyễn tam gia đi vào.
Nguyễn tam gia được Nguyễn gia di truyền, bề ngoài tuổi trẻ, tuấn tú phiêu dật, y quan thắng tuyết, xuất trần thanh nhã, như tiên nhân hạ phàm.
Chỉ là thân hình ông ta quá gầy, cứ như một cơn gió thoảng qua là thổi đổ.
“Hơn bốn mươi tuổi đã đi lên Địa bảng, quả thật là phong thái xuất chúng...” người Vân gia đều nhìn không rời mắt.
Đáng tiếc là, sau khi bị tẩu hỏa nhập ma, người này đã bị xóa tên khỏi Địa bảng.
Nguyễn tam gia cúi đầu hành lễ với quan tài, rồi quay lại nhìn một vòng, lạnh nhạt nói:
“Nguyễn gia không có gì khác, chỉ có một khúc đàn, mong Vân lão gia tử sớm ngày hướng sinh, mong các vị không chê.”
Nguyễn gia dùng cầm khúc phúng viếng là chuyện rất bình thường, Vân thập tam gia là người chủ trì hôm nay, nhìn nhìn huynh đệ nhà mình, gật đầu đồng ý.
Nguyễn tam gia tùy tiện ngồi xuống đất, trước người nổi lơ lửng một chiếc đàn cổ, bên cạnh có một cái lô đồng, đốt đàn hương.
Hai tay ấn lên dây đàn.
......
Thuyền bang hương chủ Trần Tường chắp tay sau lưng thong thả bước, vẻ mặt căng thẳng và nôn nóng, thi thoảng lại nhìn về phía cửa khẩu Lâm Hải.
Huynh đệ, ngươi đừng trách ta, tiền tài động nhân tâm, quyền thế bạc thân tình, hãy để mối tương giao giữa ngươi và ta giúp ta vươn lên cao đi!
Đột nhiên, y cảm thấy mắt cá chân căng thẳng, âm lãnh chi khí rót vào, nhanh chóng phong cấm nguyên thần khiếu huyệt.
“Ngươi!” y trợn mắt, nhìn thấy hai bàn tay đen thui nắm lấy mắt cá chân mình, khí tức quen thuộc ập vào mặt.
Ma khí hủ thực boong tàu, một bóng người bay lên, xách Trần Tường ở trong tay, chính là Ô Hoành Kiếm.
“Hắc, có phải rất ngạc nhiên vì sao ta lại xuất hiện ở đây không?” Ô Hoành Kiếm ánh mắt lãnh khốc.
“Ngươi bảo ta xếp cho chỗ ở chỉ là cái bẫy!” Trần Tường có chút hiểu biết về Ô Hoành Kiếm, nghe hỏi liền hiểu ra ngay.
Ô Hoành Kiếm gật đầu: “Đúng, mỗi người các ngươi sẽ cho ta một chỗ ẩn nấp khác nhau, ta muốn dùng chuyện này để tra xem là ai đang bán ta, thực không ngờ đó lại là ngươi! Ngươi đã quên làm sao lên được làm Thuyền bang đường chủ rồi phải không?”
Trần Tường khóc rống, cầu xin: “Ta không muốn gì cả, Hoành Kiếm, ta chỉ là nhất thời bị lầm lỡ...”
“Nhất thời? Liên tục hai lần mà gọi là nhất thời, ngươi nghĩ ta là ngốc hửm?” Ô Hoành Kiếm giận dữ, ma khí trong tay đại thịnh, Trần Tường không kịp kêu tiếng nào đã bị hủ thực toàn thân, huyết nhục tinh hoa thấm ngược vào trong tay Ô Hoành Kiếm.
Ba ba ba, những tiếng vỗ tay vang lên, một tiếng cười âm lãnh vọng tới: “Khá lắm, nói giết là giết ngay, thực là cay nghiệt, không uổng bổn tọa nhìn ngươi vừa mắt.”
Ô Hoành Kiếm định bỏ chạy, nhưng xung quanh đều có ô quang bay lên, phong tỏa lâu thuyền, đối diện đi tới một vị bạch y tú sĩ.
“Truy Hồn Ma Quân!” Ô Hoành Kiếm đại kinh, không phải là Độc Thủ Ma Quân?
Nếu biết chuyện lần này là Truy Hồn Ma Quân chủ trì, gã sẽ không dùng cái kế này, vì y biết sau mấy lần để mình chạy thoát, Truy Hồn Ma Quân sẽ có chuẩn bị kĩ lưỡng!
Truy Hồn và Độc Thủ không phải kẻ thù sống chết hay sao?
Gã chỉ nhìn thoáng qua, thấy có tả đạo tà ma đi tới cửa khẩu, nên lập tức đuổi tới giết người, căn bản không hề biết rõ kẻ địch là ai!
Truy Hồn Ma Quân cười ha hả: “Ngã một lần, bổn tọa há lại không đề phòng trò điệu hổ ly sơn, dương đông kích tây của ngươi, Ô tiểu tử, vận may của ngươi đã hết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Ô Hoành Kiếm tuyệt vọng, đã rơi vào trận pháp, Truy Hồn Ma Quân đã lại có mấy lần kinh qua thủ đoạn áp đáy hòm ma ngân của gã, lần này thật sự là có chạy đằng trời!
Liều mạng đồng quy vu tận! Gã đã không còn sợ chết.
Nhưng một tiếng hừ nhẹ vọng tới, thanh âm không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng, nghe rất quen thuộc.
Là tiếng hừ của Độc Thủ Ma Quân! Ô Hoành Kiếm rùng mình, lần này gã đã nhận ra được!
Độc Thủ! Truy Hồn Ma Quân biến sắc, không chút suy nghĩ, mở choàng mắt ra, quang mang kì dị trong mắt đại thịnh, âm lãnh chi khí cuốn lên, dứt khoát nhào xuống biển chạy trốn, trong nháy mắt đã biến mất, lại bị một tiếng hừ dọa sợ tới mức hoảng hốt mà chạy!
Mạnh Kỳ đã để lại một bóng ma vô cùng khủng khiếp trong tâm linh của y!
Ô Hoành Kiếm không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Truy Hồn Ma Quân tè ra quần bỏ chạy, thấy cửa khoang thuyền mở ra, một trung niên bào xanh nho nhã đi vào, nhìn gã.
Thật sự là Độc Thủ Ma Quân!
Ma uy lớn thật!
......
Trong linh đường, Nguyễn tam gia gảy đàn.
Tiếng đàn tiếp nhau vang lên, giữa không trung hình như bắt đầu tích lũy hơi nước.
Hà Cửu nhíu mày, từ xa có một tiếng nổ vọng tới, lập tức tỏa cảm ứng ra xem, thì ra là ao nước trong phủ nổ bung, nước có màu xanh lam!
Trong sông ngầm dưới lòng đất, cảng biển dẫn ra song lớn, theo tiếng đàn, từng làn nước màu lam sẫm trào ra.
Tiếng đàn này nhằm thẳng vào lam huyết nhân?! Hoàng Thái Xung khiếp sợ nhìn quanh, người thường không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Rầm, sóng biển rào rào dâng cao, sục sôi lên mây, màu xanh lam nồng đậm!