Đa Mục Thiên Vương xưa nay luôn lấy ma khu mạnh mẽ của mình để mà kiêu ngạo, nhưng lúc này nhìn lên cự nhân, y chỉ thấy bản thân mình nhỏ bé.
Đây mới chính là nhục thân thành thánh, đây mới chính là kim cương bất hủ!
Rào rào!
Đa Mục Thiên Vương nghe thấy các khiếu huyệt của cự nhân phát ra tiếng nước chảy hư ảo, như những làn sóng lớn.
Mỗi một khiếu huyệt đó đều ẩn chứa sức mạnh động thiên mênh mông, mỗi cái như một vũ trụ riêng, sau đó chúng hội tụ vào bàn tay đang chụp xuống kia.
Bầu trời đầy khí đen sụp đổ, thật sự là sụp đổ, bị một bàn tay đè sập!
Ầm! Đa Mục Thiên Vương từ nhìn thấy hư không vỡ tan, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh bầu trời sụp đổ, bàn tay to chụp xuống, đè lên đầu y, sự sụp đổ như gợn sóng nhanh chóng lan rộng ra ngoài.
Một chưởng phiên thiên, cũng chỉ đến thế!
Trong nháy mắt, Đa Mục Thiên Vương chợt nghĩ tới Phiên Thiên ấn trong Truyền Thuyết, nghĩ tới Phật quốc trong lòng bàn tay trong thần thoại, kinh ngạc không ngờ Nhân tiên mà cũng có sức mạnh động thiên, cho nên, y quyết định né tránh, ma khu khổng lồ tan ra thành khí đen, tản ra xung quanh.
Nếu y còn ở trong trạng thái đỉnh phong, y có thể thoải mái ngăn cản một chưởng ngụy Thiên tiên này, nhưng hôm trước vì che chở Thái Thượng Thiên Ma chạy ra vòng vây, đã nhận một kiếm của Nhân Thánh, một chưởng của Tâm Thánh, hiện đang bị thương rất nặng, đến nay vẫn chưa khôi phục, nên phải né tránh.
Trong khí đen, có làn u quang như ẩn như hiện, Đa Mục Thiên Vương đổi liền mấy loại thần thông, độn sang bên cạnh thế giới riêng này.
Y còn chưa kịp thở, thì bàn tay kia đã tiếp tục chụp xuống người y, không hề khác nãy giờ một tí nào.
Cứ như đó là vận mệnh đã chú định, không sao thoát nổi năm ngón tay ấy!
Áp lực khủng bố ép xuống, u quang như muốn tan vỡ, Đa Mục Thiên Vương lại hiện ra ma khu, cao tới mấy chục trượng, cơ bắp cuồn cuộn.
Trên ma khu có tới mấy ngàn con mắt, hoặc tà dị hoặc băng lãnh, hoặc sâu thẳm hoặc hỗn loạn, dày đặc chi chít, khiến người ta nhìn vào là lặng cả người, đặc thù này của ma khu chính là nguồn gốc tạo ra tên Pháp Thân và danh hiệu của Đa Mục Thiên Vương.
Này mấy ngàn ánh mắt chợt có kim quang chuẩn bị, như muốn dâng lên vô số đạo quang mang, chiếu xuyên sụp đổ Thương Thiên, chiếu phá vỗ xuống bàn tay, Đa Mục Thiên Vương không dám có bất cứ tàng tư, dĩ nhiên thi triển mình tối cường lợi hại nhất thần thông ứng đối.
Cự nhân ba đầu há miệng, trong đầu Đa Mục Thiên Vương nghe thấy âm thanh chân linh vang vọng:
“Đa Mục Thiên Vương, ngươi tư tàng một phần truyền thừa ma đạo của Nguyên Thủy, nên bị tội gì?”
Đa Mục Thiên Vương rùng mình.
Làm sao người này biết được?
Y đã nộp phần truyền thừa ma môn nhất mạch của mình cho Thái Thượng Thiên Ma, để biểu thị lòng trung thành và tận tâm, nhưng y lại giấu giếm truyền thừa một nhất mạch khác mà y vô tình có được. Đây là một bí mật quan trọng của y, ngoài y ra không còn ai biết, làm sao người này lại biết?
Nếu như bị Thái Thượng Thiên Ma biết, tình cảnh sau này của y rất khó sống!
Đa Mục Thiên Vương phạm vào sai sót không được phạm vào nhất khi giao chiến là để mình bối rối, thần thông đang thi triển khựng lại, đến khi y bình tĩnh lại, thì bàn tay kia đã chụp đến đỉnh đầu!
Bất đắc dĩ, y đành phải đưa cả hai tay lên để chống đỡ.
Rắc!
Hai bàn tay đấu với một bàn tay, Đa Mục Thiên Vương hai cánh tay Pháp Thân của mình đang không ngừng có âm thanh gãy vỡ hư ảo, giống như người thường khi bị gãy vỡ xương cốt.
Rắc!
Bàn tay to của Mạnh Kỳ có phủ một làn quang mang màu trắng, dưới bàn tay ấy, Đa Mục Thiên Vương chẳng khác gì con muỗi, bị áp gãy cả hai tay, tiếp tục đánh xuống ma khu.
Nghiêng trời lệch đất, một giới vỡ tan, khí đen ngăn cách hai giới tiêu tán, Đa Mục Thiên Vương bị đánh văng ra ngoài.
Ba, y rơi xuống cách quán đậu hũ Vương đại nương không xa, rơi xuống trước mặt Hà Thất và Nhậm Thu Thủy, Pháp Thân nát bươm như bùn nhão, hư ảo và chân thật đều bị tiêu biến, tàn tạ không tả nổi.
Nhậm Thu Thủy đã từng nhìn thấy Pháp Thân bị trọng thương hoặc tiêu diệt, nhưng chưa bao giờ thấy Pháp Thân cũng bị thê thảm không khác gì cơ thể người thường như thế này.
Tổn thương này không phải do kiếm pháp tạo ra!
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cự nhân màu ám kim đi ra khỏi khí đen, sức mạnh mênh mông như thực chất, ba cái đầu vừa vặn che phía trước vầng trăng do Tâm Thánh suy diễn ra, khiến nó như có một vầng phật quang.
............
Tâm Thánh tâm quang minh, chiếu rọi bát phương, thắp sáng La thành, ở một nơi bí ẩn xa xa, một cuộn tranh với đủ mọi hình vẽ quái gở trong cửu u, trên bức tranh có ba Thiên tiên đang ngồi.
Một người trong bọn ngẩng đầu, tay phải thò vào cuộn tranh, tay trái chỉ lên Thiên Cẩu, giọng sắc nhọn:
“Thiên Cẩu thực nhật, vạn quỷ dạ hành!”
Hoàng Tuyền cuồn cuộn, hư ảo chảy xuôi, cả La thành bỗng dậy lên âm thanh quỷ khóc thê lương, quỷ vật hiện ra khắp nơi, âm khí nồng đậm, bay khắp thành, tìm huyết thực.
Đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ đâu chém tới, ánh kiếm sáng ngời, tỏa ra chí chính chí dương hạo nhiên chi khí, nháy mắt đã lan tới từng ngóc ngách La thành, khiến những con âm quỷ đang kêu thảm thiết đều bị bốc hơi.
Nhân Thánh ra tay, là “không nói quỷ thần” trong Thánh Nhân cửu kiếm!
Từng đạo Hạo Nhiên kiếm quang hóa thành mưa to, những hạt mưa rơi xuống đầu ma quỷ, trường kiếm xoay tròn, La thành phân thành hai giới, một giới là có Thiên Cẩu thực nhật, vạn quỷ dạ hành và cường giả giao thủ trong La thành, một giới là bầu trời tối tăm như sắp có mưa to, nhưng lại không xuất hiện một dị trạng nào cả.
Nhân Thánh không đành lòng để dân thường bị ảnh hưởng, nên dùng thần thông “Lễ nhạc chi quốc” ngăn cách thành hai thế giới.
Trước khi Nhân Thánh ngăn cách chiến trường, ánh trăng tỏa ánh sáng tới mọi ngóc ngách La thành, nhưng cũng vẫn chưa chiếu ra được tung tích Thái Thượng Thiên Ma, tới lúc này, từ trên trời cao bay ra những con rồng vàng, một trong những thành tựu cao nhất của cơ quan thuật, miệng mỗi con đều ngậm một cái minh kính, dùng dao động của Nguyệt Quang và Thiên Cẩu thực nhật để chiếu tới các nơi, để truy tìm hình ảnh, như vệ tinh của địa cầu.
Từ sau hai cái nồi đậu hũ của Vương đại nương, một bóng người lủi ra, là một thằng bé con chừng bảy tám tuổi, môi hồng răng trắng, quanh người là một lớp u quang. Nó thừa dịp Thiên Cẩu thực nhật, vạn quỷ dạ hành, lập tức độn đi nơi khác.
Trong phạm vi Cửu U Kham Dư đồ triển khai, lại có một ma ảnh cũng thò tay phải vào, ở bên cạnh Thái Thượng Thiên Ma xuất ra Lục Chỉ ma chưởng, định túm Thiên Ma mang đi.
Nhưng một bàn tay đột ngột hiện ra, mặc kệ khoảng cách, mặc kệ cách trở, năm ngón tay mở ra, bao phủ cả Lục Chỉ ma chưởng.
Năm ngón tay ma chưởng vỡ toác, huyết nhục mấp máy, mọc ra những đóa hoa tươi.
Tâm Thánh chặn một vị Ma môn Thiên Vương, ‘lễ nhạc chi quốc’ phân cách hai giới, trên trời cao, một làn kiếm quang không ngừng xoay tròn chém xuống, hấp thu lục hợp bát hoang, hóa sinh thành kiếm quang hỗn độn, chém về phía Thái Thượng Thiên Ma, ở bên kia, giữa dòng khí kết thành băng, mọi thứ đều đóng băng, một thanh kiếm vô thanh vô tức đâm tới.
Càn Khôn nhị kiếm gia nhập trận chiến, Khí Thánh điều khiển những con rồng cơ quan đánh ra những chùm sáng.
Một biển máu hiện ra, một thanh ma kiếm đen ngòm vặn vẹo như rắn đâm tới, Ma môn Thiên Vương nhào ra ngăn cản. Thái Thượng Thiên Ma không thể không ngạnh kháng đấu với chùm sáng, chiến trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
............
Trong La thành u ám nhưng yên tĩnh, dân thường tiếp tục cuộc sống của mình, khách trong quán Vương đại nương ăn xong đứng dậy, đi ra đường.
Trong mắt người này có tia hắc khí di động, ma chủng đã được trồng thành công.
Nhân Thánh nhất định sẽ ngăn cách chiến trường với nhân gian, cho nên y phải dương đông kích tây, trốn trong người dân thường, là có thể thong dong rời khỏi La thành.
Chỉ cần có một người mang ma chủng đi thoát, là y có thể bình yên vô sự!
“Thái Thượng Thiên Ma” mỉm cười tự đắc.
Đúng lúc này, một tiếng vỡ vang lên, y nhìn thấy một bãi bùn nhão.
“Đa Mục Thiên Vương?”
“Pháp Thân mà cũng vỡ nát tới mức này?”
Nụ cười của Ngô Đạo Minh cứng ngắc, y nhìn thấy một cự nhân ám kim đang nhìn xuống mình.