Trong nơi mây khói mịt mờ, tường cao mái cong, kì hoa nở rộ khắp nơi, linh tuyền róc rách, ở một góc không người, một thằng bé con mặc áo gấm sang trọng xách một thanh kiếm nặng trịch vẫn còn nằm trong bao lảo đảo đâm tới, một thức “Phi Điểu Đầu Hoài” xiên xiên vẹo vẹo, vô cùng khó coi.
“Một bộ Súc Khí kỳ Lục Hợp kiếm pháp luyện lâu như vậy mà vẫn không nắm bắt được, tư chất quá là đần độn.” Một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng thằng bé.
“Ai?” Thằng bé hết hồn quay lại, thấy có một cô bé con trạc tuổi với mình đứng khoanh tay bên bụi hoa, dáng vẻ thanh sảng lưu loát, mặc đồ màu vàng, dù còn nhỏ nhưng đã đủ nhận ra cô bé rất là xinh đẹp khả ái, chỉ là nét mặt rất lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, cố gắng bày ra bộ dáng uy nghiêm đạm mạc.
“Là ngươi à...... Ta còn tưởng ai......” Thằng bé thở phào, rồi đỏ mặt, “Sao ngươi... sao ngươi lại đi coi lén người khác luyện võ?”
Cô bé con hừ một tiếng: “Công phu mèo ba chân như ngươi, có mời ta xem ta cũng chẳng thèm.”
Huống chi là nhìn lén!
Không đợi thằng bé phản bác, cô nói tiếp: “Hèn gì ngươi không chịu luyện võ chung với chúng ta, thì ra là sợ mất mặt, kiếm pháp như vậy, đừng nói là một thức, dù có là trọn bộ ta cũng chỉ mấy ngày là nắm vững được ngay.”
Thằng bé nổi giận: “Ai cần ngươi lo!”
“Hừ, coi như vì hồi trước ngươi nhiệt tình tiếp đón chúng ta, thôi ta cố chỉ dạy cho ngươi một chút, để giúp ngươi nắm giữ nó.” Cô bé hơi hếch cằm.
“Không cần!” Thằng bé vội quát, rồi ôm kiếm bỏ chạy.
Cô bé ngẩn người, vẻ không ngờ lại ra kết quả như vậy, hơn nửa ngày mới lầu bà lầu bầu: “Không có chí khí......”
............
Trong thư phòng, Lục đại tiên sinh và Diệp Ngọc Nhan mỗi người cầm một quyển điển tịch cổ ngồi đối diện với nhau, chìm trong ánh nắng ấm áp, an hòa mà yên tĩnh.
Bẹp bẹp bẹp, tiếng bước chân truyền vào phá vỡ sự im lặng. Thằng bé con ôm thiết kiếm xông vào, mặt đầy khó chịu nhìn Lục đại tiên sinh và Diệp Ngọc Nhan: “Phụ thân, mẫu thân, có đúng là con rất ngu ngốc kém cỏi hay không?”
Mau, mau bảo là không đi! Đây chỉ là nhất thời gặp hơi vướng mắc mà thôi!
Lục đại tiên sinh bỏ sách xuống, nhìn Diệp Ngọc Nhan, sau đó khẽ cười:
“Đúng, quả thật là rất ngốc.”
“A......” Thằng bé sững người, vừa thương tâm vừa tuyệt vọng.
Thì ra mình quả thực là rất ngốc......
“Nhưng ngốc chứ không phải ngu. Chỉ cần cần cù cố gắng, chấp nhận sự khô khan cô tịch, không sợ phải bỏ ra công sức gấp nhiều lần người khác, thì vẫn sẽ có thu hoạch dồi dào, cũng có thể tu luyện có thành.” Lục đại tiên sinh ôn hòa cười, “Phụ thân trước đây còn ngốc hơn con nhiều, mà hôm nay cũng đã thành Tạo Hóa rồi không phải sao?”
“Phụ thân, người bảo trước đây người cũng rất ngốc?” Thằng bé kinh ngạc hỏi lại, trong lòng nó, phụ thân của nó là cao thủ lợi hại nhất cường đại nhất!
Nó nhìn mẫu thân, chờ đợi đáp án.
“Ừ, phụ thân con hồi đó quả thật rất ngốc.” Diệp Ngọc Nhan bật cười, “Nhưng huynh ấy hiểu biết rõ bản thân, huynh ấy hiểu ‘Người chậm thì cần phải bắt đầu sớm’.”
“Như vậy à...... con cũng muốn người chậm cần bắt đầu sớm!” Thằng bé lại tràn ngập tin tưởng, hiếu kỳ hỏi tiếp, “Phụ thân, người kể chuyện trước đây cho con nghe có được không?”
Lục đại tiên sinh trầm ngâm, vỗ vỗ bên cạnh:
“Tới đây, ngồi, phụ thân kể cho con nghe.”
Thằng bé bỏ kiếm, ngoan ngoãn ngồi xuống nghe cha kể chuyện.
............
Quác quác quác, tiếng quạ đen kêu không dứt bên tai, khiến cả tòa miếu đổ nát nhuốm một bầu không khí âm trầm, không tốt.
“Phì!”
“Ầm ĩ!”
“Xui!”
Những tiếng mắng chửi vang lên, Lục Chi Bình lắc đầu, tỉnh lại từ trong đắm chìm với kiếm pháp, nhìn cái nồi đang sôi lục ục trước mặt.
“Tiểu Lục? Sao vậy, vẫn còn chưa quen công việc áp tải?” Lý Viễn mặt râu quai nón thấy mắt hắn loạn chuyển, cười ha hả hỏi.
“Ừ. Cảm ơn mấy người Lý thúc trên đường đã chiếu cố.” Lục Chi Bình xấu hổ trả lời.
Lý Viễn vỗ vai Lục Chi Bình, y vốn khỏe hơn người, làm Lục Chi Bình phải thầm nhe răng vì đau, y thở dài, lời thấm thía: “Cha ngươi bị mất võ công, tổng tiêu đầu nhớ tình bạn cũ, cho phép ngươi thế chỗ, lại còn để tâm chăm sóc, không bắt ngươi phải đi áp tải, mà chỉ làm chút việc vặt ở trong tiêu cục, sao ngươi cứ nhất định đòi đi làm tiêu sư? Bát cơm này ăn không dễ đâu. Ngươi xem, trong số các thúc thúc bá bá ngươi biết, có được bao nhiêu người được an ổn nguyên vẹn về quê dưỡng lão?”
“Hơn nữa, ài, Lý thúc của ngươi là người thô lỗ, ngươi võ công thế nào, tư chất thế nào, chúng ta đều biết rõ, đâu cần phải sợ mất mặt, nổi máu thiếu niên gì đó. Nhà ngươi ba đời đơn truyền, nếu có xảy ra chuyện gì không tốt, ta biết ăn nói sao với cha ngươi? Với gia gia ngươi?”
“Nghe Lý thúc một câu đi, làm người, thứ quan trọng nhất là mình phải tự hiểu lấy mình. Lần này đi về, thành thành thật thật canh giữ ở tiêu cục đi.”
Lục Chi Bình mặt thoắt xanh thoắt đỏ, nghiến chặt răng, hơn nửa ngày mới trầm trầm nói: “Lý thúc, con biết rồi. Con sẽ đi ra ngoài luyện kiếm......”
Không đợi Lý Viễn nói thêm, hắn đứng vụt dậy, vội vã đi ra ngoài, song cũng không dám đi quá xa, ngay ngoài chân tường, rút kiếm ra.
Lý Viễn nhìn theo hắn, lắc lắc đầu, nói với tiêu sư bên cạnh: “Quật cường y như phụ thân nó vậy, tiếc thay lại không có thiên phú của phụ thân nó.”
“Thì đó. Nghe nói luyện bộ Lục Hợp kiếm pháp liên tục năm năm, mới miễn cưỡng nắm giữ được hơn phân nửa, hơn nữa suốt thời gian đó không hề luyện công pháp nào khác, vì bảo sợ luyện nhiều thứ sẽ dễ bị lẫn lộn, chẳng luyện thành được cái nào.” Tiêu sư bên cạnh chẳng buồn hạ giọng, “Lão Lý, xem, tư chất như vậy, học võ nhất định chỉ là lãng phí thời gian, sao không đi làm chuyện gì khác?”
“Thôi đi, ít nhất cũng còn trẻ tuổi, coi như cũng biết dùng kiếm, cố gắng một chút cũng không sao.” Lý Viễn thu ánh mắt về.
Lục Chi Bình loáng thoáng nghe được họ nói chuyện với nhau, trong lòng càng thêm nôn nóng. Song kiếm trong tay vừa múa lên, cả người liền chìm vào cảm giác quên hết mọi thứ, thế gian vạn vật đều không còn, chỉ còn lại mình và kiếm trong tay mình mà thôi, rất an bình, yên tĩnh, tốt đẹp, mọi cảm xúc tiêu cực đều không còn.
Một ngày luyện chưa được chiêu kiếm pháp này, thì mình sẽ dùng một tháng, một tháng luyện chưa được, vậy thì dùng một năm, chỉ cần không bỏ cuộc, trước sau gì cũng sẽ nắm giữ được, người chậm thì cần bắt đầu sớm mà!
Lục Chi Bình chuyên tâm múa kiếm, không ngừng cố gắng cảm nhận kiếm, muốn đạt tới cảm nhận hoàn mỹ.
Bỗng nhiên, hắn giật mình, dừng kiếm, hắn nghe thấy một tiếng hét thảm.
Quay đầu nhìn lại, trong ánh lửa, hắn nhìn thấy rất nhiều người áo đen, những thanh binh khí lấp lóe.
“Địch tập kích!” Lý Viễn cố gắng chống đỡ thanh kiếm trước mặt, hô to.
Lục Chi Bình giật mình, định bỏ chạy - hắn ở ngoài miếu, đâu có ai nhìn thấy, bây giờ còn không trốn, còn đợi đến khi nào?
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghiến chặt răng, xách kiếm nhún chân xông vào trận chiến.
Hàn quang chợt lóe, một thanh Khai Sơn đại khảm đao bổ về phía hắn, mà hắn vì còn bị thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nên đứng ngẩn ra, không biết phải đối phó làm sao.
May mắn năm năm nay mấy vạn lần khổ luyện muốn đem kiếm pháp hóa thành thân thể đã tập cho hắn một bản năng, hắn lập tức cúi đầu, dịch sang bên, kiếm trong tay nhanh như chớp đâm ra, thuận thế tránh thoát cú bổ, đụng vào kẻ địch bên cạnh.
Phốc!
Mũi kiếm lòi ra sau lưng hắc y nhân kia.
Lục Hợp kiếm pháp, Phi Điểu Đầu Hoài!
Người trước mắt khựng lại, ngã xuống.
Yếu vậy? Lục Chi Bình giật mình, không kịp nghĩ nhiều, tận lực phát huy Lục Hợp kiếm pháp, nhào tới cứu viện đám Lý Viễn.
Hắn lại đắm chìm vào trong múa kiếm, mọi suy nghĩ đều tập trung vào đó, không có một chút phân tán nào, chỉ nhìn thấy kẻ địch xung quanh, chỉ nhìn thấy vũ khí trong tay họ, chỉ nhìn thấy những đường hàn quang quen thuộc mà xa lạ.
Quên hết mọi thứ còn lại, Lục Chi Bình cảm thấy động tác của tất cả mọi người xung quanh đều chậm chạp hẳn đi, mỗi một chiêu thức đều nhìn được rất rõ ràng. Cho nên, hắn tiến tới một bước, kiếm trong tay hất một cái, đâm trúng vào cổ tay một hắc y nhân, khiến cây rìu của người kia rơi xuống khỏi tay.
Đương!
Rìu rơi xuống đất, gót chân Lục Chi Bình xoay tròn, vòng qua người hắn vừa đâm trúng, lao thẳng tới kiếm khách bên cạnh Lý Viễn.
Phù phù! Hắc y nhân dùng rìu ngã xuống, khiến những người nhìn thấy đều kinh ngạc, một cao thủ hàng đầu trong hàng ngũ mở khiếu mà không chịu nổi một chiêu vậy sao?
Một cái tiêu cục nho nhỏ mà có cao thủ che giấu?
Đám cao thủ mở khiếu đầu lĩnh lập tức phân ra một người xông tới, song chưởng nhuốm màu đỏ như máu, chụp một cái, một cơn kình phong quấn lên, khiến mũi kiếm của Lục Chi Bình nghiêng đi mấy tấc.
Lục Chi Bình không kinh không giận, trong mắt chỉ có kẻ địch và kiếm trong tay mình. Cổ tay hắn rung lên, kiếm hoa thuận thế đổi hướng, không ngừng rung rung, như những cơn sóng không ngừng nối tiếp, khó khăn nhưng lại phá tan những tầng chưởng ảnh một cách quỷ dị, đâm thẳng vào tên cao thủ mở khiếu kia.
Hừ!
Song chưởng huyết quang đại thịnh, những chưởng ảnh co lại, kẹp lấy mũi kiếm đang không ngừng biến hóa.
Rắc!
Thanh kiếm gãy đôi, Lục Chi Bình bay ngược ra ngoài, miệng phun máu, ngã nhào ra ngoài miếu, không đứng dậy được.
Đúng lúc này, hắn ngửi thấy một mùi thơm. Có mấy bóng người từ trong rừng chạy ra, người đi đầu là một thiếu nữ rất xinh đẹp, một đôi mắt sáng ngời, đen láy, lông mi dài cong như cái quạt nhỏ.
Thấy Lục Chi Bình nhìn mình, thiếu nữ ngây thơ cười:
“Nơi này xảy ra chuyện gì? Chúng ta nghe thấy có tiếng ồn.”
“À, ta là Diệp gia bảo Diệp Ngọc Nhan.”
Nụ cười rạng rỡ như ánh nắng trong đêm, như hoa trong ngày đông, in hằn vào trong mắt Lục Chi Bình.