Phương đông, ánh sáng đỏ rực hơn cả lửa, dưới chân sơn hà tráng lệ, Lục đại tiên sinh và Xung Hòa đạo nhân thành thế kẹp hai bên, bay tới phương xa, trạng thái khí thế đều đạt tới mức tốt nhất.
Xung Hòa đạo nhân bỗng mở miệng: “Giang Đông Vương thị tuy lựa chọn không quan tâm đến ngoại vật, nhưng có đưa tới một túi gấm, trên viết tám chữ: Tiểu thế hơi thiệt, đại thế không vỡ.“
“Đại thế không vỡ thì tốt.“ Lục đại tiên sinh vuốt kiếm, như đang nhớ lại chuyện gì đó, bình thản nói, “Bất quá tương lai khó dò, thiên biến vạn hóa, chuyện bói toán chỉ là đưa ra khả năng có thể xảy ra lớn nhất mà thôi.“
Xung Hòa đạo nhân hiền lành cười: “Lão đạo có chút tâm tư nho nhỏ, nên đã để ‘Ba kiếm’ của tổ sư ở lại tông môn, chỉ cầm theo thần binh của mình đi mà thôi.“
Thần binh trấn phái của Thuần Dương tông là “Thượng Động kiếm”, bình thường chia ra làm ba, đoạn tham giận, đoạn ái dục, đoạn phiền não, nên được gọi là “Ba kiếm”.
“Không có thần binh trấn áp, chỉ dựa vào di vật các tiền bối để lại thì không ổn lắm, không có mấy ai có thể thi triển hết sở học.“ Lục đại tiên sinh cũng không để ý, trong mắt công, phân tâm lo cho một môn phái có bị hủy diệt hay không so với một thanh thần binh thì không thể nào quan trọng bằng, chuyên tâm thành kính mới là đạo để thủ thắng.
“Lão đạo chấp nhận.“ Xung Hòa đạo nhân khẽ cười.
Lục đại tiên sinh siết lấy kiếm:
“Đến rồi.“
Xa xa tử điện thanh lôi hóa thành long xà, giương nanh múa vuốt bay tới, lấp đầy không gian.
Tranh, “Nhất Tâm kiếm” lừng danh ra khỏi vỏ, tỏa quang mang rực rỡ.
......
Trong thành Trường Nhạc, các môn phái và thế gia đã được cảnh báo đều trốn vào tòa thành kiên cố này để tránh né thảo nguyên và tà đạo.
Chỉ trong thời gian ngắn, Trường Nhạc thành đông tới mức không thở nổi, ai nấy đều hoảng sợ, tranh nhau mua đồ dự phòng, lương thực xuất hiện dấu hiệu thiếu thốn.
Trong một ngõ nhỏ, đám võ lâm nhân sĩ ra tay với nhau, khá là tàn nhẫn, đụng sập nhà người ta, lan tới người vô tội, nhưng chỉ cần không vượt qua giới hạn nhất định, triều đình Bắc Chu và các thế gia Trường Nhạc vốn đã đang bận bù đầu bù cổ căn bản sẽ không thể phân tâm tới quản.
Một người qua đường ngã nhào, cánh tay trầy xướt, oán hận nhìn những người kia, rồi tìm đường khác né đi, rẽ vào một tòa nhà nhìn rất bình thường.
Qua mấy đợt kiểm tra, y bước vào một sảnh lớn, trong này đã đầy là người đang quỳ, cách ăn mặc của họ đều không phải người thường, mà là tầng dưới chót của giang hồ, phía trước là một tế đài, trên đài có một tượng thần ngồi trên đài sen trắng, gương mặt trẻ trung xinh đẹp, đầy vẻ từ bi.
Người chủ trì lên tiếng niệm trước:
“Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không ngừng, ưu hoạn không ngớt, xót xa thế nhân, có thần thiên hàng, Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!”
Kinh văn lọt vào tai, người qua đường kia mặt hiện vẻ thành kính, trong lòng thầm thấy mừng khi thấy dạo này lượng người tham gia đã tăng lên nhanh chóng.
Y quỳ xuống, thành kính niệm theo: “... Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương.“
Tại Trường Nhạc, tại Bồi kinh, tại Lô Long, tại Cự Nguyên, đều có những cảnh tương tự, khác chăng là có nơi tụng “Vô Sinh lão mẫu”, nơi lại niệm “Không ngừng vươn lên”.
......
Xẹt qua Kiên thành, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy sự hỗn loạn, trong lòng trở nên nặng nề. Đại chiến bùng nổ, không biết sẽ có bao nhiêu võ giả bỏ mình, không biết có bao nhiêu người thường trở thành trôi giạt khắp nơi.
Tuy nếu làm tổn thương sinh linh quá mức sẽ có Nguyệt Ma Ni Quang Vương Bồ Tát ngăn cản, nhưng nhiều bi kịch phát sinh là không thể tránh được.
Cuộc chiến này kết thúc càng nhanh thì càng tốt!
độn quang lướt qua thành, đến sơn môn của Tàng Kiếm lâu, với tốc độ của Mạnh Kỳ hiện giờ, mà cũng phải mất một ngày một đêm mới đến.
Nơi này thế núi cao ngất, gập ghềnh dốc đứng, khác với những nơi khác ở chỗ bắt đầu từ sườn núi, đã không còn thấy cây cối, không thấy đá vụn, chỉ có những thanh kiếm dài cắm thẳng tắp, giống như kiếm phần, tất cả đệ tử Tàng Kiếm lâu từ xưa đến nay, chỉ cần đạt tới mở khiếu, nếu mất mạng thì kiếm của họ đều sẽ được táng ở nơi này.
Mạnh Kỳ bay lên núi, kiếm khí vù vù, hóa thành phong bạo bình chướng, cách trở người ngoài xông vào. Thảo nguyên đã bắt đầu Nam hạ, Tàng Kiếm lâu không dám chậm trễ, cũng đã mở ra hộ sơn đại trận: Thiên Tàn Địa Khuyết Kiếm Sát Lạc Sinh trận.
“Vãn bối Tô Mạnh, cầu kiến Khưu lâu chủ.” Mạnh Kỳ lên tiếng, giọng vang vang như tiếng sấm, truyền âm nhập cấm.
Tàng Kiếm lâu lâu chủ Khưu Vạn Sinh cũng là một nhân vật hiển hách trong giang hồ, cùng thế hệ với Nguyễn lão gia tử của Lang Gia Nguyễn thị, tính nóng như lửa, xuất kiếm cay nghiệt, cực kỳ bao che khuyết điểm, đến khi già tính tình vẫn không hề thay đổi, cho nên chiến tích vẫn không ngừng, vẫn giữ vững vị trí thứ sáu trên Địa bảng, được người ta gọi là “Phích Lịch Hỏa”.
Giây lát, kiếm khí trắng xoá lấy điểm nào đó làm tâm, xoay tròn ngưng kết, hiện ra một mặt gương, hiện ra cảnh ở bên trong đại điện của Tàng Kiếm lâu: Khưu Vạn Sinh mặc đồ đen, tóc bạc trắng, tay phải cầm một thanh trường kiếm thanh mảnh, kiếm ý nội liễm, không tỏa lân quang, không có sinh cơ, là thần binh trấn phái của Tàng Kiếm lâu “Vô Sinh kiếm”, khác với vô sinh của Vô Sinh lão mẫu, nó có ý là dưới kiếm vô sinh.
Khưu Vạn Sinh ngũ quan kiên cường, cằm bạnh ra, khuôn mặt hồng nhuận, tính cách bừng bừng sinh động, phía sau đứng bốn vị Tông Sư, là “Bôn Lôi vạn quân” Mã Du, “Thiên Tàn kiếm” Nam Cung Hận, “Không thấy đào hoa” Lý Tư Nùng và “Kinh hồng thoáng nhìn” Vũ Vô Cưu.
Trong đó “Kinh hồng thoáng nhìn” Vũ Vô Cưu và “Không thấy đào hoa” Lý Tư Nùng bối phận tuy thấp, nhưng lại có tên trên Địa bảng, nên còn nổi tiếng hơn cả hai trưởng bối, Lý Tư Nùng với cảnh giới bát trọng thiên chiếm hạng chín mươi, ngang hàng với Thủy Nguyệt am Thiên Thủ Bồ Tát “Minh Pháp”, Vũ Vô Cưu ra tay không cần mạng, theo đuổi cực đoan, thất trọng thiên, Địa bảng hạng một trăm ba mươi chín, vì Khóc lão nhân và Lục Dục Chân Phật vừa chết, nên thứ hạng của họ cũng lên theo.
Trong lúc nguy hiểm, Tàng Kiếm lâu đã cho triệu hồi tất cả Tông Sư.
“Tô thiếu hiệp tới chơi, có chuyện gì quan trọng?” Tàng Kiếm lâu nhất mạch và Mạnh Kỳ không có gì quen thuộc, nhưng đều biết hắn và Xung Hòa đạo nhân là anh em kết nghĩa, cho nên Khưu Vạn Sinh mới khách khí như vậy.
Mạnh Kỳ chắp tay nói: “Khưu lâu chủ, tại hạ lẻn vào thảo nguyên, lấy được một tin tức có liên quan tới Tàng Kiếm lâu.”
Khưu Vạn Sinh tính tình nóng nảy, tính cách thẳng băng: “Tô thiếu hiệp, có chuyện cứ nói thẳng, Diệt Thiên môn có bí thuật biến hóa, Ma Sư cực giỏi ngụy trang, trong thời điểm này, lão phu sẽ không mở kiếm trận ra cho ai vào cả.“
Tính nóng thì nóng, gấp thì gấp, nhưng sống được tới bây giờ, làm lâu chủ bao nhiêu năm như vậy, Khưu Vạn Sinh đương nhiên vô cùng cẩn thận.
Mạnh Kỳ cũng hiểu được sự cẩn thận của Khưu Vạn Sinh, cất cao giọng: “Diệt Thiên môn đã dụ dỗ được một cường giả của Tàng Kiếm lâu, khiến hắn trở thành ‘Vô Diện Thiên Ma’, hai mươi ba năm trước, án Dương gia ở Cự Nguyên quận bị diệt môn chính là do y gây nên, những chiến tích sau đó của ‘Vô Diện Thiên Ma’ đều là do Ma Sư và các Thiên Ma khác thay phiên nhau giả mạo y làm thay.”
Hắn nói rất khẳng định, cứ y như thật. Loại chuyện này thà tin có còn hơn không tin, để Tàng Kiếm lâu đề cao cảnh giác cũng tốt!
“Nói bậy!”“Bôn Lôi vạn quân” Mã Du lạnh lùng nói, ông ta và Khưu Vạn Sinh là sư huynh đệ, tính tình cũng táo bạo đùng đùng sấm sét y chang.
“Vô Diện Thiên Ma” được Diệt Thiên môn coi trọng như thế, thì kiểu nào cũng phải là Tông Sư, mà ở trong môn phái, kẻ có thể trở thành Tông Sư, ai mà chẳng trung thành và tận tâm với môn phái, Nam Cung sư thúc là trưởng bối của mình, tuy rằng quái gở, nhưng vẫn luôn công chính, cũng không nhúng tay sự vụ trong phái, nhìn chỗ nào giống Vô Diện Thiên Ma? Lý sư điệt và Vũ sư điệt càng là ông ta nhìn chúng lớn lên, đi vững ngồi thẳng, làm sao đọa lạc trở thành tà ma cho được?
Nam Cung Hận cũng đầy nghi ngờ: “Các hạ là người của Diệt Thiên môn giả trang chứ gì, cố tình tới đây châm ngòi ly gián, khiến chúng ta đề phòng lẫn nhau, khiến đại trận xuất hiện sơ hở?”
Tâm không đủ, sự bất thành, Vô Sinh kiếm lại chẳng phải là tuyệt thế thần binh.
Nam Cung Hận vốn không phải là tên này, nhưng năm xưa có một việc đáng tiếc không sao giải quyết được, thương tiếc tới tận bây giờ, nên mới đổi tên thành “Hận”, có tâm ma này, sau khi trở thành Tông Sư, ông ta mới không thể tiến lên nửa bước, khiến tính cách trở nên quái gở.
“Không thấy đào hoa” Lý Tư Nùng mím môi, âm thầm truyền âm: “Mặc dù có đi theo Xung Hòa tiền bối học tập, nhưng Cuồng Đao Tô Mạnh và Đại La yêu nữ dây dưa với nhau rất sâu, trong tả đạo ai ai cũng biết tới vô cùng chi tiết, không có lửa làm sao có khói, đối với người này phải vô cùng cẩn thận.”
Ý của cô là Mạnh Kỳ có thể đã thuận thế đầu phục tà ma tả đạo.
Lý Tư Nùng kiếm pháp cực kì tinh diệu, kẻ địch chết dưới kiếm của cô thường chỉ xuất hiện một đóa hoa máu mà thôi, nên cô mới được tống cho cái danh hiệu “Không thấy đào hoa”, ý là khi không thấy đào hoa thì như tiên, nhưng khi thấy thì có nghĩa là đã giết người như ma.
Vũ Vô Cưu khẽ gật đầu, không nói gì, hiển nhiên tán đồng với ý kiến của các đồng môn.
Họ quen thuộc với nhau, chứ không quen Mạnh Kỳ, nên đương nhiên họ phải tin nhau.
Khưu Vạn Sinh lông mi giật giật, trầm giọng: “Tô thiếu hiệp, đa tạ ý tốt đã tới báo cho biết, nhưng Tàng Kiếm lâu môn phái ta hòa thuận, sư trưởng có đạo, cùng thế hệ có yêu, tuyệt sẽ không xuất hiện thứ bại hoại khinh sư diệt tổ!”
Nếu không phải sau lưng Tô Mạnh có Xung Hòa, ông sẽ mắng cho một trận.
Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, Mạnh Kỳ cũng nổi giận, nhưng nhanh chóng áp xuống, lại nhắc nhở: “Khưu lâu chủ, thà tin có còn hơn không tin, phòng bị nhiều hơn một chút cũng tốt!”
“Đừng có nhiều lời!” Khưu Vạn Sinh cố chấp trả lời.
Gân trán Mạnh Kỳ giật giật, đề phòng thêm một tí thì chết hả?
......
“Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không ngừng, ưu hoạn không ngớt, xót ta thế nhân, có thần thiên hàng, Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!”
Trên thảo nguyên, tiếng tụng kinh từ đâu đó vọng tới, Bạch Liên nguyện lực linh quang hội tụ, Cố Tiểu Tang khoanh chân ngồi trên một đài sen trắng, hai tay kết ấn, bảo tướng trang nghiêm.
Trong tay cô có một hạt châu tròn vo, nguyện lực linh quang đều tụ vào đó, ngưng tụ thành một thần tượng, có gương mặt giống hệt Cố Tiểu Tang, nhưng càng thêm thần thánh càng thêm cao xa.
Thần tượng ngưng như thực chất, càng lúc càng lớn, bao phủ Cố Tiểu Tang vào trong, hóa thành một thần linh nữ cao cả hai trượng.
Khí tức mênh mang, hòa vào hư không, bốn phía trở nên hỗn hỗn độn độn, không phân trên dưới hay trái phải.
Thần linh này đứng dậy, đài sen trắng bay vào mi tâm, khiến nó thật sự ngưng thực, khí tức của Cố Tiểu Tang thoáng hiện ra.
Thần linh cất bước, đi thẳng về hướng nam, đi cùng nó còn có “Lục Diệt Diêm Ma tượng” của Diệt Thiên môn, cao tám trượng, mặc giáp đen, mọc sáu tay, uy nghiêm mạnh mẽ, mang tới cảm giác cũng là pháp thân.
“Vô Sinh lão mẫu tượng” chiến lực Chuẩn Pháp Thân và “Lục Diệt Diêm Ma tượng” chia ra hai hướng, đi gây rối các đại tông môn, để thu hút sự chú ý, để không có ai đi hỗ trợ cho chủ công.
Ở hướng chủ công, Thủ lĩnh “Kim trướng võ sĩ” Cáp Tư Ô Lạp vung tay:
“Chúng ta đi Bồi kinh, do Tào gia dẫn đường, công kích Tàng Kiếm lâu!”
Đội này đa phần là Kim trướng võ sĩ, Trường Sinh giáo Tát mãn, có Hoan Hỉ miếu, Tố Nữ đạo Hoan Hỉ nhất mạch, cùng tham gia có tả đạo tà ma đầu nhập vào, cũng có cả Sinh Tử Vô Thường tông vừa mở ra U Minh Tà Thần trận!