Trăng không che sao, bóng cây lắc lư, đung đưa giống như yêu ma.
Bóng người áo xanh bước đi thẳng tắp, trường đao buông xéo, bóng dưới chân làm bạn với ánh trăng, không nghiêng trái cũng không nghiêng phải, càng lúc càng xa, dần dần biến mất.
Hai mươi năm giang hồ, đã đến hồi sinh tử.
............
Pho tượng thần thú tiên cầm quen thuộc, gạch ngọc màu trắng lót đường quen thuộc, cột sáng trung ương quen thuộc, quảng trường luân hồi quen thuộc lại hiện ra trước mắt Mạnh Kỳ.
Nhưng mà bây giờ tâm cảnh đã khác, không úy kỵ, không hưng phấn, chỉ lẳng lặng nhìn mà thôi.
Đại Đạo chi thụ đã thu hồi, không cần phải đổi gì nữa.
Một làn ánh sáng lóe lên, Triệu Hằng mặc đế bào đi ra. Trên môi có thêm hai vệt râu, ánh mắt và khí chất đã thành thục nội liễm đi nhiều, thêm phần uy nghiêm, hoàng giả, thay đổi rất nhiều so với mười năm trước.
Triệu Hằng nhìn thấy Mạnh Kỳ, không hề sửng sốt, không chút lăn tăn, mỉm cười, long hành hổ bộ đi tới đưa nắm tay lên khẽ đấm về phía hắn.
Mạnh Kỳ cũng cười, khẽ đấm trả lại, hai nắm tay chạm vào nhau.
Ba!
“Đã có khả năng cùng kề vai chiến đấu!” Triệu Hằng thu hồi tay, mỉm cười, ngắn gọn nói.
Thời gian mười năm, mọi người đều thay đổi, Triệu Hằng rõ ràng trở nên trầm mặc uy nghiêm hơn rất nhiều.
Lại có thêm hai làn ánh sáng buông xuống. Giang Chỉ Vi áo vàng, tay cầm kiếm, xinh đẹp rạng rỡ, Nguyễn Ngọc Thư thoạt nhìn vẫn là tầm hai mươi tuổi, váy trắng xuất trần, thanh lãnh thoát tục, tóc búi cao, tay ôm đàn cổ, như Quảng Hàn tiên tử hạ phàm, sự non nớt hồn nhiên trên mặt đã không còn.
Cô nhìn Mạnh Kỳ, nhìn tóc mai đã bạc trắng của hắn.
Cô không nói gì, cất đàn đi, lôi đồ ăn ra, đặt xuống trước mặt Mạnh Kỳ, mở nắp từng cái một:
“Vân nê hải táo cao...... Long trảo tham vân...... Cua yêu canh...... Măng tâm hầm...... Long ngư ngũ thính......”
Từng hộp thức ăn được mở ra, mở tới hộp nào, giới thiệu hộp đó.
Mạnh Kỳ im lặng nhìn, cả tinh thần và thể xác đều vô cùng bình thản.
“Đều là những món hồi trước đã từng mời ngươi ăn.” Nguyễn Ngọc Thư ngẩng đầu, nhìn Mạnh Kỳ, khẽ căn môi, ánh mắt đầy mong chờ. “Nhưng lần này là ta tự tay làm.”
Mạnh Kỳ đưa nắm tay lên che môi, nhắm mắt rồi lại mở ra, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
“Vân nê hải táo cao là hôm nay mới làm, so với lần trước được trận pháp bảo tồn thì thơm hơn, tốt hơn......”
“Long trảo tham vân xương dòn da trơn, nếm qua vân nê hải táo cao sau nhấm nháp, sẽ có dị hương sinh thành, mĩ không thể......”
“Cua yêu canh không lấy gạch cua, lần này ta chỉ lấy thịt trong hai cái càng để làm thôi......”
Nguyễn Ngọc Thư vui vẻ giải thích từng món, Giang Chỉ Vi và Triệu Hằng ở bên cạnh mỉm cười nhìn, cô luyện nấu nướng mười năm, chẳng lẽ không để ai thưởng thức?
Mạnh Kỳ ăn rất chậm, nhai lâu nuốt kĩ, tới cuối các hộp đều sạch nhẵn.
“Ngon hơn lần trước.” Mạnh Kỳ buông đũa, trịnh trọng khen, mặt đầy ý cười.
Nguyễn Ngọc Thư nhếch môi, má lúm đồng tiền thấp thoáng, cười ngượng ngùng mà vui sướng.
Bốn người ngồi xuống, Giang Chỉ Vi kể lại những thú vị gặp được từ những nhiệm vụ trước, Triệu Hằng và Nguyễn Ngọc Thư cũng đóng góp vào, không khí rất an bình, tình cảm.
Mạnh Kỳ đang hưởng thụ, thì quang cảnh trước mặt thay đổi, giọng nói đạm mạc của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên.
“Sau khi Thiên Đình rơi xuống, thừa dịp Phật Tổ nhập diệt, Yêu Thánh dẫn các đại thánh, yêu thần giết vào hạch tâm của Bà Sa tịnh thổ, Linh sơn. Trận chiến đó Vạn Phật viên tịch, quần yêu thất lạc, chỉ còn một số ít Yêu Thánh và người của Linh Sơn thoát nạn, từ đó Bà Sa tự ẩn, Linh sơn tàn phá, không tìm ra được nữa.”
“Nhiệm vụ chính: trở về Linh sơn, tìm tung tích của các Đại Thánh Yêu Thần thoát nạn. Thành công, phần thưởng một vạn năm ngàn thiện công, thất bại khấu trừ tương ứng thiện công.”
“Nhiệm vụ nhánh: Điều tra chân tướng trận chiến Linh sơn năm đó, thành công, phần thưởng Tạo Hóa tiên đan, thất bại không bị trừng phạt.”
Lời nói chấm dứt, bốn người đã thấy mình đứng trước một Đại Hùng bảo điện đã sụp đổ, đầy dấu vết hủy diệt, xung quanh u ám.
“Đây là Đại Hùng bảo điện......” Giang Chỉ Vi nói.
Phải từ nơi này để vào Linh sơn!
Nhìn quanh một vòng, Triệu Hằng thở dài: “Thì ra Linh sơn và Bà Sa tịnh thổ thực sự có quan hệ.”
Phần thưởng của nhiệm vụ nhánh là Tạo Hóa tiên đan, giúp hỗ trợ hợp nhất linh nhục thành Pháp Thân tiên đan, tuy cũng không có tính quyết định gì mấy, nhưng cũng có khả năng làm giảm sự phiêu lưu khi thất bại.
Bây giờ mà lại thưởng loại tiên đan này, Lục Đạo thật sự là bụng dạ khó lường a......
Bốn người cẩn thận đi vào trong điện.
Trong điện sấm sét nhì nhằng, những đóa sen xanh chợt ẩn chợt hiện, mỗi lần bung nở là thế giới sinh diệt, một cây Kim Cô Bổng chống trời chạm đất đứng ngạo nghễ trong đó, một tiếng hét to như tiếng sấm:
“Đời này của lão tôn ta, không tu kiếp sau!”
Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, dùng tâm lắng nghe.
Trong tiếng hét ấy, có những luồng oán hận lên đến tận trời, nghiến răng nghiến lợi:
“A Nan!”
............
Bên ngoài Tam Thập Tam Thiên, linh thảo kỳ hoa khắp nơi, tiên cầm thụy thú nhởn nhơ tự đắc.
Trong “Đâu Suất cung”, một lão giả mặc trang phục đạo bào ngồi nhắm mắt Bát Quái lô.
Kim giác đồng tử bên dưới đứng dậy, nhìn xuống dưới:
“Lại là Tây Ngưu Hạ Châu!”
“Chẳng lẽ......”
Hắn xoay người hành lễ, hỏi: “Đại lão gia, mặc kệ sao?”
“Mặc kệ hắn.” Lão giả đáp, vẫn nhắm mắt.
“Tại, tại sao......” Ngân giác đồng tử mờ mịt.
Lão giả mở mắt, thở dài:
“Mạt kiếp đã tới.”
Lão chỉ một cái, Bát Quái lô mở ra, một làn ánh sáng sáng rực chiếu thẳng lên trời, xuyên qua hư không, xuyên qua tinh bích, xông vào một vũ trụ chết chóc.
Vũ trụ tĩnh mịch lại động, một dòng sông hư ảo hiện ra, tia sáng bay ra, diễn hóa ra quá khứ.
Đầu tiên là một chiếc thuyền bay trong hư không, đi tìm những tinh cầu còn sự sống, nhưng những tinh cầu nó tìm thấy đều là tinh cầu chết.
Cả vũ trụ chìm trong tĩnh mịch, âm thanh chiếc thuyền phóng ra, không có người đáp lại.
Năng nguyên càng ngày càng ít, người ở trong thuyền dần dần chết đi, cuối cùng, nó chẳng khác gì một cái quan tài bằng kim loại, chở tàn lưu của một thời đại văn minh, vĩnh viễn phiêu đãng trong bóng tối vô biên, không tìm thấy bến.
Thời gian quay ngược lại, trong vũ trụ không đếm xuể bao nhiêu là hà hệ tinh hệ với bao nhiêu là nền văn minh khác nhau, có nền văn minh vượt được cả tinh hà, có cái chỉ tồn tại trên tinh cầu của mình, có cái thần minh phù hộ, có cái đi xâm lược tinh cầu khác, có cái không ngừng di chuyển, vân vân… thế rồi chiến tranh bùng nổ, chỉ còn lại một nền văn minh cường đại nhất kia......
Lại lùi về lâu hơn nữa, các tinh cầu có văn minh càng ngày càng ít, càng ngày càng về thời nguyên sơ, con người tay cầm gậy gỗ, gắn cục đá mài, người quấn da thú, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, có những tinh cầu vẫn còn đang trong thời kì thành hình, vật chất dần ngưng tụ, các thần linh bắt đầu sinh ra.
Ánh sáng lóe ra, về tới ban sơ, thời đầy năng lượng phong bạo hoành hành khắp nơi, đâu đâu cũng đều là hỗn độn.
Thời gian càng lùi, vũ trụ kia càng ngày càng nhỏ, tính cả quá khứ và tương lai chú định của nó, lấy “quá khứ hiện tại tương lai” cùng bị hút vào trong Bát Quái lô, vô thanh vô tức.
Nắp lô đóng lại, ánh sáng biến mất, lò đan rung lên rầm rầm.
Từ trong tay lão giả bay ra một bức tranh, suy diễn Thái Cực chi đồ, hiện ra Bỉ Ngạn kim kiều, quấn chặt lấy lò đan!
Kim giác đồng tử và ngân giác đồng tử đều cúi đầu, không dám nhìn, lò đan này rốt cuộc sẽ luyện ra cái gì hai người không biết, chỉ mỗi khí tức nó lọt ra đã khiến cho hai người run sợ, nhưng hai người biết một điều:
Cái vị ở bên trong lò đan kia đã từng có thanh danh vô cùng hiển hách!