Nhìn bốn gã thủ hạ ngã xuống đất, sắc mặt Vưu Hoàn Đa biến hóa, nhíu mày khen: ''Hảo kiếm pháp.'' Một chiêu này đã đạt đến tam muội của kiếm pháp, không chỉ phản phác quy chân, mà còn có thể liệu trước tiên cơ, thoạt nhìn đơn giản lại mang theo tinh diệu khó nói, chính là một kiếm chiêu mạnh nhất từ trước tới nay mà gã từng thấy.
Khó trách không có chân khí lại có thể chọc mù bốn gã hảo thủ của mình. Tuy vậy, kiếm pháp có tinh diệu nhưng không có nội công chống đỡ, thì cuối cùng cũng chỉ là cây không có rễ. Mình đây chỉ cần trực tiếp dùng cuồng sa và nội lực thâm hậu áp bức là được, không cho hắn có bất cứ một cơ hội nào tiếp cận. Tốt nhất là giữ khoảng cách dùng phách không chưởng hoặc chưởng phong đánh chết, lúc đó thì kiếm pháp của hắn có tác dụng gì?
''Hừ, cuối cùng cũng chắc chắn nội công của ngươi đã bị phế, để xem ngươi lấy gì mà triệu hoán thiên lôi?'' Vưu Hoàn Đa đạt được mục đích, hai chân đạp một cái, từ lưng ngựa ba xuống, nhanh như cuồng phong mà lao tới hương Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ không hề lui lại, tốc độ của Vưu Hoàn Đa vượt xa hắn, chạy trốn chẳng khác gì đem lưng cho đối phương chém giết.
Nội tâm của hắn có chút lo lắng, Độc Cô Cửu Kiếm của mình cuối cùng cũng nhập môn, nhưng mấy thức như Phá Chưởng Thức, Phá Khí Thức cũng chưa hiểu được. Mà Vưu Hoàn Đa vốn am hiểu dùng song chưởng, Mạnh Kỳ thật sự không nắm chắc.
Nhưng mà trước cảnh sống chết, có nắm chắc hay không hắn cũng phải liều một lần.
''Khặc khặc, tiểu lừa trọc, xem hôm nay ngươi làm thế nào để chuyển bại thành thắng!'' Tâm tình Vưu Hoàn Đa thoải mái, đứng xa đùa cợt, ''Để ta xem Cuồng Xa Thần Công lợi hại, hay kiếm pháp của ngươi xưng hùng?''
Gã đoán Mạnh Kỳ không có nội lực, ý định dùng công kích hùng hậu mà áp chế.
Vừa nghĩ tới kẻ giết An Quốc Tà, Nguyên Mạnh Chi, đạp phá Tà Lĩnh, bị bản thân thiêu diệt, trong lòng Vưu Hoàn Đa như có lửa nóng hừng hực. Chuyện này thành cong, lão tổ chắc chắn sẽ không keo kiệt khen thưởng, nói không chưng có cơ hội nhận được chân truyền của Oan Hồn Thập Bát Phách.
Bình thường vẻ mặt gã ủ rũ, trung thực chất phác như nông phu, nhưng thực chất cũng là loại hung ác liều lĩnh, nếu không sao có thể đứng đầu bảy mươi hai sơn phỉ núi Hách Liên.
Nhìn Vưu Hoàn Đa càng ngày càng gần, Mạnh Kỳ liền giơ trường kiếm ngang ngực, tinh thần ý chí nội liễm, bài trừ tạp niệm, chuẩn bị dùng Độc Cô Cửu Kiếm và Thần Hành Bách Biến dốc sức liều mạng.
Lúc này đây, hắn quên mất tương lai, quên mất nguy hiểm, quên mất võ công của mình đã bị phế, quên hết mọi việc xung quanh, trong mắt chỉ có từng động tác của Vưu Hoàn Đa. Trong đầu Mạnh Kỳ, mọi cử động của đối phương đều được phân tích suy xét cặn kẽ.
Trong trạng thái vong ngã như thế, Mạnh Kỳ đột nhiên cảm thấy trong người có cái gì đó chuyển động, âm thanh răng rắc vang lên, rồi một luồng khí ấm từ đan điền nhanh chóng tỏa ra khắp cơ thể.
Trong chớp mắt, Kim Chung Tráo đã quay trở lại, cảnh giới dần dần từ đệ nhất quan mà vọt lên đệ ngũ quan viên mãn, nội công của Mạnh Kỳ đã hồi phục.
Đối mặt với tình huống ngoài ý muốn như vậy, Mạnh Kỳ vừa sợ lại vừa kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra, trong ánh mắt mông lung như có sương mù bốc lên, miệng thì thào tự nói:
''Sư phụ...''
...
Ngọc Môn Quan, Huyền Bi đi phòng Không Kiến.
''Sư thúc tổ, đệ tử đã đưa Chân Định đến bến tàu Vũ Lương.'' Huyền Bi sắc mặt ủ dột mà hành lễ.
Không Kiến khẽ nhúc nhích bạch mi, có chút nghi hoặc nói: ''Không đưa Chân Định tới môn phái thân cận với bản tự sao?''
Bởi vì có khả năng mã phỉ đang tiềm phục gần đó, nên vốn là Mạnh Kỳ sẽ được gửi gắm cho một môn phái thân cận với Thiếu Lâm, hoặc đưa hắn hộ tống tới nội địa Trung Nguyên, rời xa mã phỉ, như thế mới tính là công bằng.
Huyền Bi đột nhiên quỳ lạy, âm thanh mang theo thống khổ nói:
''Sư thúc tổ, đệ tử có tội.''
''Huyền Bi, ngươi phạm vào tội gì?'' Không Kiến cau mày.
Huyền Bi ngẩng đầu, thần sắc u buồn, cơ mặt hơi vặn vẹo: ''Từ khi đệ tử gia nhập Thiếu Lâm đến nay, thủy chung vẫn không sửa được thói giang hồ. Hôm nay thật sự đệ tử không đành lòng hủy bỏ võ công của Chân Định, mà chỉ là phong cấm, nếu hắn tập trung tinh khí thần ý thì võ công sẽ tự động khôi phục. Kính xin sư thúc tổ trách phạt.''
''Ngươi làm như vậy, nhất định sẽ bị tước đoạt cơ hội tu luyện trong cao tầng của Xá Lợi Tháp.'' Không Kiến cũng không tức giận, thở dài nói, ''Ngươi tội gì mà phải khổ thế? Năm lần bảy lượt bảo vệ Chân Định, đã vượt qua cảm tình thầy trò bình thường, đến cuối cùng là vì nguyên nhân gì?''
Huyền Bi hít nhẹ một hơi, mặt hơi mỉm cười: ''Tuy cả nhà đệ tử bị giết, nhưng vẫn còn một tiểu muội. Nàng trước kia tùy hứng, tự nguyện làm thiếp gả cho Tô gia ở Thần Đô, sau đó bị gia phụ đoạn tuyệt liên hệ, nên tránh được kiếp nạn sau đó. Ta điều tra ra ba năm trước nàng đã chết, Chân Định là con trai nàng.''
''Hơn nữa, hơn nữa...'' Thần sắc Huyền Bi bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, giống như nhớ lại chuyện gì đó, con mắt tràn ngập hào quang yêu thương, ''Nếu hai hài nhi của ta không chết, tuổi tác cũng tương đương hai đứa chúng nó, tướng mạo cũng tương tự như vậy.''
Không Kiến thở dài một tiếng: ''Ngươi cũng là si mà.''
...
Võ công không phục, Mạnh Kỳ càng thêm tự tin, với thực lực của mình bây giờ đánh không lại Vưu Hoàn Đa, cũng có thể an toàn chạy thoát, đây là Trung Nguyên, không phải Tây Vực.
Hơn nữa, gia hỏa này còn cho là võ công của mình thật sự bị phế bỏ.
Hắn thu liễm chấn động tâm tình, tay phải duỗi ra, cầm chặt chuôi đao, Soạt một tiếng đem vải bọc xé mở, lộ ra lưỡi đao đỏ sậm, thân đao bốc lên một luồng khí nóng trắng toát.
Vưu Hoàn Đa thấy Mạnh Kỳ rút đao nhưng cũng không ngạc nhiên, những dấu vết trong các trận chiến trước đó cho thấy đao pháp của tiểu lừa trọc rõ ràng là mạnh hơn kiếm pháp, tối thiểu là có một số đao chiêu Ngoại Cảnh, so với kiếm pháp đâu phải chỉ hơn một bậc? Tuy nhiên nếu không có nội công, thì hắn lấy cái gì mà phát ra đao ý? Cho dù có nhiều biến hóa, thì cũng chỉ là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn Khai Khiếu Kỳ mà thôi, còn không bằng kiếm pháp vừa nãy.
Gã không cho là Mạnh Kỳ sợ quá hóa ngốc, chọn lựa sai lầm, bởi vì vừa rồi Mạnh Kỳ dùng kiếm bằng tay trái, mà giờ hắn rút đao tay phải, cho nên Vưu Hoàn Đa cho rằng đây là dấu hiệu Mạnh Kỳ muốn liều mạng.
Nhưng mà không có nội công, dốc sức liều mạng thì có tác dụng gì?
Gã không tiến vào phạm vì công kích của trường kiếm, mà giữ khoảng cách đánh ra một chưởng, một ngọn lửa bốc lên sáng chói, phảng phất như muốn làm huyết dịch của Mạnh Kỳ bốc hơi.
Nhìn một chưởng pháp của đối phương, Mạnh Kỳ vận chuyển Kim Chung Tráo, ngạnh kháng chưởng phong. Đồng thời tinh khí thần nội liễm cùng lúc bộc phát, Hồng Nhật Trấn Tà Đao chém ra!
Ánh đao ảm đạm hiện ra trong mắt Vưu Hoàn Đa, lại khiến hắn nghĩ tới cảm giác đối phương suy yếu vô lực phản kháng.
Một chưởng xuất ra, tiểu lừa trọc toi mạng, được lão tổ thưởng thức mà truyền thụ tuyệt học. Về sau bước vào Ngoại Cảnh, Oan Hồn Thập Bát Phách đại thành, chém giết Tắc La Cư và Diên Sư Xa, ám sát lão tổ, lấy con gái của Diên Sư Xa, kế thừa Cáp Lặc, chinh phạt bốn phía, thống nhất Hãn Hải và Táng Thần sa mạc, đi đến đỉnh phong của nhân sinh.
Mọi chuyện hết thảy đều chân thật, Vưu Hoàn Đa như si như mê, đắm chìm trong đó.
Đột nhiên yết hầu gã đau đớn, hô hấp trì trệ, tinh thần phục hồi hơn phân nửa, mắt thấy lưỡi đao đỏ sậm đã chạm vào yết hầu của mình.
Đao chiêu Ngoại Cảnh?
Không phải võ công hắn bị phế sao? Hắn lấy cái gì thúc dục Đao Ý?
Vưu Hoàn Đa vừa sợ vừa giận, không chút trì hoãn mà rung động khớp xương cổ, khiến cổ gã mềm mại như rắn, vặn vẹo lệch sang một bên. Cùng lúc đó, tay phải gã gập thành trảo, cầm chặt lưỡi đao, dù cho cả bàn tay máu chảy đầm đìa, lưỡi đao chém ngập cả vào xương cốt, bàn tay tuy run rẩy nhưng không dám thả ra.
Thực lực của Vưu Hoàn Đa vẫn là mạnh hơn An Quốc Tà!
Thời điểm này, rút cuộc hắn cũng nhìn thấy làn da Mạnh Kỳ có ám kim lưu chuyển, mang theo ý tứ trang nghiêm thanh tịnh.
Mẹ, võ công hắn không có bị phế!
Không tốt, trúng gian kế của con lừa trọc rồi!
Với tư cách là kẻ cẩn thận, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Vưu Hoàn Đa là gã đã bị trúng kế, tiếp theo sợ rằng Mạnh Kỳ sẽ triệu hoán thiên lôi đi.
Mạnh Kỳ một chiêu đắc thủ, không lưu tình chút nào, lợi dụng Vưu Hoàn Đa vẫn còn sơ hở, liền giơ trường kiếm lên, vận dụng Độc Cô Cửu Kiếm kết hợp Diêm La Thiếp. Bản thân Độc Cô Cửu Kiếm không có chiêu thức cụ thể, lúc công kích người khác hoàn toàn có thể giấu giếm một kiếm chiêu khác thành một loại biến hóa.
Kiếm quang sáng lên, tràn đầy tử khí, phát sau mà đến trước, đâm thẳng về mi tâm của Vưu Hoàn Đa.
Mà mi tâm Mạnh Kỳ cũng mở ra, tinh thầm tạo thành châm, hung hăng đâm vào đại não đối phương.
Nội tâm Vưu Hoàn Đa nhảy nhót, trực giác của nhiều năm chiến đấu của gã cảm nhận được nguy hiểm tử vong, nên gã không chút do dự mà nhu hóa xương cốt toàn thân, cả người biến thành ''bùn nhão''. Tuy nhiên vẫn hơi chậm một chút, kiếm của Mạnh Kỳ vẫn kịp cắt đứt một nửa lỗ tai Vưu Hoàn Đa.
Gã cố nén đau đớn kịch liệt, tay chân cùng vận động, ''trượt'' khỏi phạm vi công kích của đao kiếm, tiếp theo vận động xương cốt, quay đầu chạy trốn.
Vưu Hoàn Đa sợ hãi đây là cạm bẫy của đám lừa trọc Thiếu Lâm, cũng sợ hãi Mạnh Kỳ sẽ triệu hoán thiên lôi, lại càng bị đợt công kích liên miên vừa rồi dọa sợ, cho nên không dám liều mạng, muốn dốc sức chạy trốn.
Cuồng Sa Thần Công vận chuyển, gã chạy nhanh như kình phong, Mạnh Kỳ khu động Phong Thần Thối theo sát phía sau. Hắn còn khả năng xuất ra một hai chiêu Diêm La Thiếp hoặc A Nan Phá Giới Đao Pháp nữa, không thừa dịp lúc này mà tiêu diệt Vưu Hoàn Đa thì thật sự khó tiêu mối hận trong lòng.
Vưu Hoàn Đa chạy như điên đến bờ sông, muốn nhảy vào trong nước mà chạy, đột nhiên một đạo kiếm quang trong vắt từ con thuyền trên sông bắn tới, giống như đúc kiếm chiêu mà Mạnh Kỳ thi triển lúc trước, nhưng tử khí càng thêm dày đặc, càng thêm đáng sợ!
Kiếm quang tiêu tán, gã tiếp tục chạy như điên, nhưng sau vài bước thì ngã quỵ, máu tươi nhuộm đỏ một khoảng đất.
Một thiếu nữ xinh đẹp bước xuống, quần áo nàng màu vàng nhạt, tay khẽ vuốt trường kiếm, mìm cười nhìn Mạnh Kỳ vừa đuổi tới: ''Cuồng Sa Thần Công cũng chỉ như vậy.''
Mạnh Kỳ vừa mừng vừa sợ: ''Chỉ Vi, sao ngươi lại tới đây?''
''Sau khi ta xuống núi du lịch, sợ ngươi bị An Quốc Tà bắt tới Cáp Lặc, cho nên một đường đi về hướng Tây Bắc, ý định tới đó, không ngờ lại gặp ngươi ở nơi này.'' Giang Chỉ Vi nhìn thoáng qua Vưu Hoàn Đa, ''Đã xảy ra chuyện gì vậy?''
Mạnh Kỳ đem đại khái mọi chuyện mà kể một lượt, cuối cùng xoay người, mặt hướng Ngọc Môn Quan mà quỳ xuống, âm thanh mang theo đau buồn nói: '' Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, nguyện ngày sau báo đáp ân tình của người!''
Giang Chỉ Vi lẳng lặng nhìn hắn làm xong mọi chuyện, than nhẹ một tiếng, trấn an nói: ''Chuyện này không có đúng sai, chỉ là lý niệm của ngươi và Phật Môn không hợp nhau, ai cũng không trách ai được. Nếu là ở Tẩy Kiếm Các của ta, loại chuyện này cũng chỉ phạt sao chép kinh, rèn luyện tâm tính mà thôi.''
''Huyền Bi đại sư không phải là người giấu giếm những chuyện này. Nếu ngươi ở cùng ta, e rằng sẽ bị chấp pháp tăng của Thiếu Lâm chú ý. Không bằng đi chỗ Trương sư huynh hoặc Tề sư huynh, tá túc nửa năm một năm, đợi thân thể cao lớn, diện mạo thay đổi, rồi bước vào giang hồ cũng không muộn.''
Mạnh Kỳ gật đầu nhẹ nhàng, đồng ý với Giang Chỉ Vi, sau đó hắn rút ra trang da màu đen, mời Giang Chỉ Vi xem xét, đáng tiếc cũng không có thu hoạch. Sau đó hai người lục soát thi thể Vưu Hoàn Đa, ngoài một túi bảo thạch và bạc vụn thì không còn gì nữa.
Bởi vì thân gia xa xỉ, Mạnh Kỳ không quá để ý những thứ tài vậy này, trực tiếp ném cho Giang Chỉ Vi.
''Được rồi, vừa vặn ta có chút thiếu tiền.'' Giang Chỉ Vi cũng không từ chối, hào phóng tiếp nhận, nhưng nàng sợ tăng nhân Thiếu Lâm đuổi theo, nên không muốn tốn thời gian của Mạnh Kỳ nữa, vì vậy khẽ cười nói: ''Vừa rồi đứng xa nhìn qua, kiếm pháp của ngươi tiến bộ rất nhanh, sau này phải tỷ thí một phen.''
Trong lòng Mạnh Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, tại thế giới này, ngoại trừ quyết tâm báo đáp sư phụ, hắn không còn phải lo lắng chuyện gì khác nữa, vì vậy cười ha ha, quay người đi miệng ngâm nga: ''Thương hải một tiếng cười, hai bờ sông sóng cuồn cuộn...''
Giang Chỉ Vi nhìn theo bóng lưng của hắn, nhịn không được cười nói: ''Ở đâu ra khúc ca quê mùa...''
''Sóng lớn vô tận, thế tục hồng trần biết bao nhiêu...'' Rất xa, thân ảnh Mạnh Kỳ biến mất, chỉ còn tiếng ca lờ mờ theo gió vọng tới.
Giang Chỉ Vi quay đầu, lầm bầm một câu: ''Cẩn thận nghe thì vẫn là có chút ý cảnh...''
...
Thần Đô, tổng bộ Lục Phiến Môn.
Bên ngoài quảng trường rộng lớn, có từng khối bức tường, phía trên dán không ít giấy truy nã màu vàng.
Không ít dân chúng phố phường nhàn rỗi vô sự mà tới đây, nhìn lên Thiên Địa Nhân Bảng hôm nay có biến hóa hay không.
Không bao lâu sau, nhân viên Lục Phiến Môn bước ra, đi tới bức tường dán Nhân Bảng, quơ tay xé bảng cũ xuống, dán bảng mới lên.
''Thay đổi nhiều vậy?'' Không ít dân chúng ngạc nhiên nói, chẳng lẽ có ai đột nhiên quật khởi, khiến toàn bộ bài danh bị biến hóa?
Chín vị đứng đầu không thay đổi, chẳng qua là chiến tích đều tăng lên. Nhưng nhìn đến vị thứ mười, có người ngạc nhiên nói:
''Tẩy Kiếm Các - Giang Chỉ Vi. Danh hiệu - Tuyệt Kiếm Tiên Tử, Mỹ Diêm La. Thành tích - chém giết 'Chiếu Nhật Tà Kiếm' Khang Đại Hải...Một kiếm chém giết 'Lập Địa Diêm La' Vưu Hoàn Đa, xếp thứ mười Nhân Bảng...''
''Nàng thăng hạng là chuyện bình thường, nghe nói có nhiều đệ tử Thất Khiếu, Bát Khiếu của Tẩy Kiếm Các đều kém vị Giang Chỉ Vi, Giang sư muội này. Hôm nay nàng chính thức xuống núi hành tầu giang hồ, bài danh dĩ nhiên là sẽ tăng mạnh.'' Có người đứng gần đó mở miệng giải thích.
''Nói có lý.'' Đối với bài danh của Giang Chỉ Vi, không ai có dị nghị.
Lần lượt từng cái giấy vàng được dán lên, cơ bản đều là những cái tên quen thuộc, mọi người đứng xem cũng không nói gì nhiều, thẳng đến vị trí thứ ba mươi ba, mới có người hoảng sợ nói: ''Chân Định là ai?''
Mọi người ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên trang giấy vàng nhạt viết:
''Tính danh: tự xưng Tiểu Mạnh, có pháp danh là Chân Định.''
''Võ công: Tứ Khiếu, Kim Chung Tráo đệ ngũ quan hoặc đệ lục quan, trái kiếm phải đao, kiếm pháp tinh diệu, đạo pháp có chân ý của A Nan Pháp Giới Đao thức thứ nhất, có thủ đoạn triệu hoán Thiên Lôi.''
''Chiến tích: chém giết Bạch Đầu Ngốc Thứu - An Quốc Tà, dẫn Thiên Lôi chém giết Thanh Ngọc Thủ - Nguyên Mạnh Chi, đạp phá Tà Lĩnh, trực tiếp đánh lui Lập Địa Diêm La - Vưu Hoàn Đa.''
''Xếp Hạng: ba mươi ba.''
''Tên hiệu: Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương.''
''Thân phận: khí đồ(*) của Thiếu Lâm''
khí đồ: đồ đệ bị trục xuất khỏi môn phái.
HẾT QUYỂN 2