Ầm!
Tiên Giới chấn động, biển mây quay cuồng, từng đạo hào quang ngưng tụ hư không lại như hổ phách, Tố Nữ đạo không biết dùng vật gì đè lên mắt trận cấm pháp hộ môn, nay ứng kích mà phát sắp hoàn toàn mở ra.
“Đi!”
Mạnh Kỳ lập tức vận chuyển Nguyên Tâm, quát to đánh thức Cao Lãm.
Nếu không đi e là không còn đi được!
Một làn khí tức tang thương mạnh mẽ từ sau điện vọt lên, choán đầy trời đất, khiến những pho tượng Cửu Thiên Huyền Nữ trong các vũ trụ rung lắc, tinh hà trên đầu thi nhau sáng lên, chiếu xuống ánh sáng rực rỡ.
Mạnh Kỳ cảm thấy mình bị người ta tập trung vào, sau đó thấy cái quan tài cũ kĩ bên cạnh Huyền Nữ mở ra, một cánh tay ngọc thon dài tiêm mĩ thò ra, năm ngón tay trắng nõn cùng co lại, nắm thành quyền, một quyền đánh ra.
Di thể của Cửu Thiên Huyền Nữ? Cả không gian bị nắm đấm mạnh mẽ kia choán hết, bốn phương tám hướng, không đâu không ở, tránh không thể tránh, lui cũng không thể lui, những vì sao đổi chiều, thi nhau ép xuống, chỉ riêng khí tức cũng đủ khiến mọi sinh linh nơi này bị ép thành bùn nhão.
“Tới tốt!”
Mạnh Kỳ miệng phun lôi âm, chấn động điện phủ, tay phải Tuyệt Đao hóa thành Tử Điện Chân Long, chí dương chí cương chí chính, tay trái Ly Tiên lượn nửa vòng cung, năm màu thu liễm, suy diễn âm nhu uyển chuyển.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số, Âm Dương va chạm, nhất thời hình thành một thái cực hai màu đen trắng.
Mạnh Kỳ khiếu huyệt mở ra, quanh người hiện ra hư ảnh Sáng Thế Phạm Thiên, đỉnh đầu có Nguyên Thủy khánh vân bay xuống, hòa vào thái cực.
“Tới tốt!”
Thái Cực nghịch chuyển. Âm Dương Quy Nhất, vạn vật sụp đổ, đao kiếm hóa thành hỗn độn u vực, nuốt sạch mọi thứ xung quanh, kể cả cái nắm đấm khủng bố kia.
Hư không vỡ tan, thời gian hỗn độn, vạn vật không tồn, hỗn độn thôn phệ tất cả!
Phanh!
Tố Nữ điện không biết đã bao nhiêu năm bị dư ba chiến đấu làm cho nứt nẻ, hư không xuất hiện khe nứt, hỗn độn lan tràn, dập dờn như thủy triều.
Di thể Cửu Thiên Huyền Nữ ra tay, Cao Lãm cũng tỉnh lại, chém ra một kiếm.
“Thiên ý thì sao, nhân giả vĩnh bất khuất!”
“Yến Nhiên, chờ ta đăng lâm Bỉ Ngạn, nghịch chuyển thời gian, thay đổi quá khứ, kéo nàng sống lại!”
Mắt Cao Lãm đã tỉnh táo, đầy kiên định.
Đã đợi được nhiều năm như vậy, còn sợ không đợi tiếp được hay sao?
Nếu không thể thành công, mình cũng thân tử đạo tiêu, còn phải lo lắng cái gì?
Ánh vàng sáng lên, kéo thành sông suối, nhân đạo chi quang tụ thành kiếm quang, chém vào trong cuộn sóng đang phập phồng không chừng, chuẩn xác chém trúng nắm tay trắng muốt kia.
Huynh đệ hợp lực. Phong bạo quét ngang tòa điện, hất văng một quyền của di thể Cửu Thiên Huyền Nữ trở về.
“Đi!” Mạnh Kỳ bắt lấy cơ hội, lùi lại một bước, rời khỏi Tố Nữ đạo.
Cao Lãm mặt lại trở về lãnh khốc, theo sát hắn thoát ra.
Lúc này, giữa không trung mây trắng như biển, hư không như hổ phách, Tố Nữ đạo đại trận đã hoàn toàn mở ra.
Mạnh Kỳ tâm niệm vừa động, quanh thân hiện ra thánh đấu sĩ đang ngồi trước tượng phật, định túm lấy mối liên hệ này hàng lâm xuống thế giới đó, rời khỏi Tố Nữ Tiên Giới, nhưng giữa không trung đã vang lên một giọng nói mơ hồ không chút cảm xúc:
“Hai giới có cách!”
Không gian hổ phách càng đậm đặc lên, Mạnh Kỳ phát hiện mình không còn cảm ứng được mối liên hệ với ngoại giới!
Đây chính là nội tình giúp Tố Nữ Tiên Giới sống sót qua được thời kì Ma Phật chi loạn bảo vệ nguyên khí?
“Khách đến dừng bước!” Giọng nói kia lại vang lên.
Nhất thời, Mạnh Kỳ và Cao Lãm đều cảm thấy mình như rơi vào vũng lầy, bị những cánh tay vô hình tóm lấy, không phi độn được nữa.
Nguyên Thủy khánh vân lại hiện lên trên đầu, hỗn độn u quang buông xuống, Mạnh Kỳ một bên dựa vào Vô Cực ấn phá hư trói buộc, một bên nâng tay lên, một lá cờ cổ xưa xuất hiện, kết hợp với Tuyệt Đao, bổ mạnh về phía trước.
Ánh đao chợt lóe, sáng đến mức không lời nào tả nổi, có âm thanh như bị đánh vỡ vang lên, đầm lầy vô hình tự nhiên biến mất.
Cao Lãm cũng lấy Nhân Đạo thay Thiên Đạo, thanh kiếm vàng đưa ngang ngực, hóa thành chúa tể của giới này, bổ ra cản trở, gian nan đi tới.
Nhưng, đại trận này của Tố Nữ Tiên Giới khủng bố vô cùng, hai người đã xuất tuyệt chiêu, nhưng cũng vẫn bị những bàn tay vô hình không ngừng kéo lại.
Giọng nói mơ hồ kia lại vang lên:
“Cửu Thiên Thập Địa Vạn Giới Diệt Tuyệt Thần Cầu!”
Biển mây trắng vạch ra những lỗ hổng, trong mỗi lỗ hổng là một vũ trụ mênh mông, hằng tinh hủy diệt, Tinh Hà tràn ra, không ngừng trùng điệp, dần hình thành một quả cầu đen hủy diệt có kích thước cỡ bằng Tố Nữ Tiên Giới.
Chỉ chút xíu khí tức thoát ra cũng đủ giúp Mạnh Kỳ hiểu được thứ này còn đáng sợ hơn cả Sa Ngộ Tịnh!
Trời đất một màu tối tăm như tận thế sắp giáng xuống.
Mạnh Kỳ thở dài, trong tay xuất hiện một cái cây nhỏ xanh biếc!
Cây nhỏ vừa hiện, cả Tố Nữ Tiên Giới rung chuyển, như tự sinh ra sinh mệnh và linh trí, bất chấp ngưng tụ Cửu Thiên Thập Địa Vạn Giới Diệt Tuyệt Thần Cầu, hư không hổ phách mấp máy, vội vàng ‘phun’ Mạnh Kỳ và Cao Lãm ra khỏi thế giới của nó.
Đại Đạo chi thụ!
Chuyên ăn Cửu Trọng Thiên chi vật, ít nhất đến bây giờ là như vậy!
Đây là con bài chưa lật của Mạnh Kỳ!
Mạnh Kỳ thấy mình và Cao Lãm rơi xuống biển, chân đạp lên sóng, trông như Long Thần.
“Tam đệ, bồi trẫm uống rượu đi.” Ánh mắt Cao Lãm lạnh lẽo như hàn băng, giọng nói lại bình thản vô cùng.
Mạnh Kỳ thu hồi Đại Đạo chi thụ và Tuyệt Đao tiên kiếm, không chút do dự nói:
“Được!”
............
Tố Nữ Tiên Giới, trong Tố Nữ cổ điện.
Huyền Nữ tọa hóa ngồi cạnh quan tài, vẫn xinh đẹp như còn sống.
Trát trát trát, quan tài mở ra, di thể Cửu Thiên Huyền Nữ từ từ ngồi dậy mở mắt, không hề có vẻ gì giống như xác chết, mà như người thật sống lại.
Dung mạo của nó giống hệt Huyền Nữ truyền nhân Lưu La!
Nó thì thào:
“Đại Đạo chi thụ?”