Tổ tiên lập tộc của Vương gia? Lão tổ từ thời thần thoại?
Tuy Vương gia cố gắng che dấu, chuyện thượng cổ lại có nhiều điểm bí ẩn, bị các đại nhân vật không phong ấn thì xóa bỏ khỏi dòng sông lịch sử, nên các câu chuyện có liên quan đều có vẻ không hay, nhưng tình hình cơ bản thì thế nhân đều biết.
Lão tổ Vương gia có được Lạc Thư, hiểu được Thiên Đạo chí lý, sáng chế ta [Toán kinh] có thể so với “Phục Hoàng bát quái”, hiểu biết thiên cơ, lập ra cơ nghiệp kéo dài biết bao năm, lão tổ này ít nhất phải là đại năng Truyền Thuyết, thậm chí còn có thể mạnh hơn!
Một người mạnh tới như vậy mà trước khi chết còn kêu lên thảm thiết đến thế, vang qua vạn cổ, tới giờ vẫn chưa hề tiêu hết?
Trước khi tọa hóa ông ấy đã nhìn thấy cái gì?
Ghê gớm ở chỗ, người bị như vậy không phải chỉ có một mình lão tổ Vương gia, chỉ cần chứng được Pháp Thân, tất cả những người Vương gia trước khi tọa hóa đều sẽ kêu lên thảm thiết như thế. Chẳng lẽ [Toán kinh] quá mức bá đạo, Thiên Đạo phản phệ đã hóa thành nguyền rủa, tu luyện công pháp này không chết ở tuổi năm mươi thì cũng không được chết tử tế?
Không biết vì sao, mấy chữ “Không được chết tử tế” cứ bồi hồi mãi trong đầu Mạnh Kỳ.
Hắn nhìn Hà Hương, mỉm cười: “Nếu là chuyện bình thường, cần gì sợ vậy?”
Hà Hương bĩu môi: “Ngươi không hiểu đâu, cái thứ đó, nghe cả một vạn lần cũng vẫn sẽ kinh hoảng.”
Mạnh Kỳ cười cười, đang định trở về phòng, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe: Vương Tư Viễn chuyên hướng đến “Thần côn”, lời không nói tận, ý tại ngôn ngoại, y bảo hắn ngủ lại đêm nay có phải là có ý khác hay không?
Biết rõ tổ tông từ đường nửa đêm sẽ có chấp niệm kêu thảm thiết truyền ra, lại sắp xếp cho hắn ở ngay Thiên Cơ lâu, chứ không phải khách viện nào xa hơn!
Có nghĩa, y bảo hắn ngủ lại ở đây chính là để hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này?
Nhưng như thế để làm gì?
Mạnh Kỳ quay đầu lại, nhìn Hà Hương: “Mỗ rất tôn kính các tổ tiên của Vương gia, hôm nay đã có cơ duyên tới đây, muốn tới kính một nén nhang, bây giờ đi có được hay không?”
Hà Hương cười: “Tô chưởng giáo tôn trọng tổ tiên Vương gia như vậy, cả Vương thị đều rất vui mừng. Tiểu tỳ dẫn ngươi tới từ đường kính hương.”
Quả nhiên...... Mạnh Kỳ nghĩ thầm. Hai người rời khỏi Thiên Cơ lâu, tới tòa nhà kia.
Cửa từ đường Vương thị đóng chặt, hai thị vệ canh cửa mặc giáp, chỉ thò ra hai đôi mắt đen như mực, thiên cơ như ẩn vào bên trong, khá là bất phàm.
“Giang Đông Vương thị quả nhiên nội tình thâm hậu, cường giả không ra ngoài hành tẩu đếm không xuể......” Mạnh Kỳ âm thầm gật đầu, nhìn Hà Hương cầm ra lệnh bài, mở ra đại môn.
Tổ tiên Vương gia ít nhất là Truyền Thuyết, họ nhất định có ít nhất là một Động Thiên. Cơ hội ma luyện đương nhiên có sẵn, dù không hành tẩu giang hồ cũng không gây trở ngại đệ tử tấn chức.
Đi vào từ đường, Mạnh Kỳ thấy lạnh. Trong đại điện đặt rất nhiều bàn dài, trên bàn là những dãy dài bài vị màu đen, chi chít dày đặc, trên mỗi bài vị đều có viết tên húy, như những đôi mắt đang nhìn ra, làm người ta rùng mình.
Giang Đông Vương thị lập gia ít nhất hai mươi vạn năm, đến nay số lượng tổ tiên nhiều không đếm xuể, tất cả những người thành tựu Pháp Thân và không thành Pháp Thân đều ở trong này, tạo thành một rừng bài vị!
Phía trước mặt là khu vực trống trải nhất, trên hương án chỉ có một bài vị duy nhất, một màu đen ngòm, chữ vàng trang trọng, trên viết mấy chữ to: “Vương thị lập tộc chi tổ”.
Tên tục đâu? Ngay cả tên tục cũng không tốt, cho nên Vương gia không dám ghi luôn? Mạnh Kỳ nhíu mày, nhìn kỹ, tầm mắt đột nhiên bị mấy chữ vàng kia hấp dẫn, sau đó cảm thấy càng lúc nó càng to ra, xung quanh trở nên mơ hồ, thời không xuất hiện biến ảo.
Mạnh Kỳ thấy mình ở trước một cái núi, cái núi này một màu tối đen, trên vách núi bị đào vô số huyệt động, trong các huyệt động đều có quan tài, không bằng đồng thì bằng gỗ, trước quan tài chính là những bài vị vừa rồi hắn nhìn thấy.
Ngọn núi mộ này chỉ có một con đường đi thông lên đỉnh núi, hai bên đường cũng xếp đầy quan tài và bài vị, trên đỉnh núi có một cái quan tài cổ bằng đồng trông rất nặng nề, bị chín sợi xích màu tím đen quấn chặt, trên nắp có một bài vị, viết mấy chữ vàng “Vương thị lập tộc chi tổ”.
Chín sợi xích kia đều cắm sâu vào trong núi mộ, nối nó với thế giới này thành một thể.
“Từ đường tổ tiên Vương gia chính là một động thiên, chuyên để chôn cất các đời tổ tiên......” Mạnh Kỳ có điều hiểu ra, nhưng hắn vẫn cau mày, cái bố trí này hình như là để trấn áp cái cổ quan bằng đồng kia?
Vương thị lập tộc chi tổ gặp phản phệ mạnh tới cỡ nào, mà dù bản thân đã tọa hóa, vẫn còn sợ ảnh hưởng tới đời sau, tới mức phải trấn áp, nếu không sợ là sẽ diệt tộc?
Trong tay Hà Hương xuất hiện một cái đèn lồng, ánh nến trong đèn tỏa ra ánh sáng, khiến “Từ đường” càng thêm âm trầm.
“Tô chưởng giáo không phải muốn dâng hương sao?” Hà Hương hỏi.
Mạnh Kỳ gật đầu, cùng Hà Hương đi lên con đường, bước lên núi.
Hai bên quan tài như rừng, mang tới áp lực rất lớn, thi thoảng lại có tiếng kêu thảm vang vọng, càng thêm càng khủng bố.
Tai Mạnh Kỳ nhúc nhích, hắn nghe thấy từ trong cái quan tài gỗ bên cạnh có âm thanh cào cạo, cứ như có người đang cào vào nắp quan tài từ bên trong!
Mạnh Kỳ lập tức dừng bước, trong lòng kinh ngạc, tọa hóa rồi kêu thảm thiết còn chưa đủ, sau khi chết còn hóa thành quái vật?
Trát trát trát!
Nắp quan tài dần hé ra, Mạnh Kỳ nghiêm mặt, chắn trước người Hà Hương, định rút Tuyệt Đao.
Khụ khụ khụ! Tiếng ho khan quen thuộc từ trong quan tài vọng ra.
Mặt mày Mạnh Kỳ cổ quái, nhìn thấy một bóng người gầy gò mặc đồ trắng từ trong quan tài vất vả bò ra, hai má đỏ bừng vì bệnh tật, yếu tới mức cứ chực ngã nhào vào lại trong quan tài, chính là Vương đại công tử Vương Tư Viễn!
“Vương đại công tử sao lại giả thần giả quỷ thế?” Mạnh Kỳ hắc một cái, cô gái nhỏ Hà Hương đã sợ suýt nữa ngất đi.
Vương Tư Viễn đi ra, cười nhạt: “Đây là quan tài ta tự chọn cho mình, ngươi thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm......” Mạnh Kỳ thuận miệng nói, tiện miệng bổ sung, “Dùng quan tài đồng nhìn còn phong phạm hơn.”
“Phong phạm?” Vương Tư Viễn phất tay ý bảo Hà Hương lui đi, rồi đi tới.
Hai người im lặng cùng đi lên đỉnh núi, tới cỗ quan tài cổ của Vương thị lập tộc chi tổ.
Đến lúc này, Mạnh Kỳ mới nhìn thấy trước quan tài có một quyển tranh vẽ màu đen, bị một sợi dây thừng vàng trói chặt.
“Quỷ thần Chân Linh đồ.” Tiếng Vương Tư Viễn mơ hồ âm trầm, lơ mơ vọng tới, “Thượng Cổ Thiên Đình rơi xuống, Phong Thần bảng trở lại trống trơn, các chân linh bị ghi trên đó để thành tựu thần vị thần linh đều thi nhau thoát khỏi, người thì được người quen cũ giúp trùng tố Pháp Thân, khụ khụ, kẻ cô đơn thì trở nên thê thảm. Thần lực của họ là đến từ Phong Thần bảng đến từ Thiên Đình, nay bị mất đi không còn, chỉ có thể biến làm cô hồn dã quỷ, gia tổ thương tiếc, luyện chế cuộn tranh này thu nạp bọn họ vào......”
Chuyện Phong Thần bảng? Mạnh Kỳ thật muốn nói mình mới nhìn thấy Phong Thần bảng.
Đáng tiếc Tiểu Bạch sư thúc sau khi tới Chân Thật giới thì tính tò mò trỗi dậy, sau khi hắn đi Giang Đông thì ông cũng đi dạo khắp nơi nhìn ngắm, nếu không có Đả Thần tiên ở đây, Vương đại thần côn nói không chừng sẽ hết hồn.
Vương Tư Viễn thở hổn hển nửa ngày mới nói tiếp được: “Đáng tiếc, vào đêm bọn họ trọng nhập vào Chân Linh đồ, cuộn tranh này tự nhiên mất tích, hơn hai mươi hôm trước mới đột nhiên tái xuất hiện.”
Này...... Mạnh Kỳ khẽ hít vào một hơi.
Bệnh cũ của Vương Tư Viễn tái phát là có liên quan tới chuyện này?
Đột nhiên, hắn lại nghe thấy tiếng lào cào lạo cạo, chính từ trong cỗ quan tài đồng xanh trước mặt vọng tới!
Đây là quan tài của tổ tiên lập tộc Vương gia!
Vương đại thần côn lại giả thần giả quỷ? Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn Vương Tư Viễn.
Vương Tư Viễn như cười như không: “Vừa rồi là chỉ để giúp ngươi thích ứng thôi.”
Trong mắt y không có tiếu ý, chỉ có điên cuồng!