Tới trình độ của Mạnh Kỳ và Thanh Dư, khi giao phong rất coi trọng tâm linh khí thế, nếu bị người áp chế tinh thần, mai phục mầm móng, hoặc tâm linh xuất hiện sơ hở, mười thành công lực thường sẽ phát huy không ra được sáu bảy thành, coi như tương đương thất bại, ai cũng có thủ đoạn áp đáy hòm, có bao nhiêu thủ đoạn lôi ra hết, thì chỉ cần sau một vòng chiến đấu, đối thủ có thể còn không có cả cơ hội để xuất tuyệt chiêu!
Đương nhiên, nếu tu luyện ma công, cảm xúc càng nặng, phát huy chiến lực càng mạnh.
Một người áo dài mũ cao, đứng như Thiên Thần hạ phàm, uy nghiêm, tôn quý, làm người ta sinh ra cảm giác muốn quỳ xuống cúng bái, người còn lại áo đen, eo đeo đao, ngọc thụ lâm phong, đứng hiên ngang thẳng tắp, sắc bén như thanh đao ra khỏi vỏ, khí thế mạnh mẽ, như rồng về biển, hổ về rừng, dần hòa hợp vào với hoàn cảnh chung quanh.
Cao thủ a...... mọi người đều vô thức nghĩ tới hai chữ này.
Trong một quán rượu bên trái đường, Trường Xuyên tiêu cục thiếu tiêu đầu Dịch Tùng đang mở tiệc chiêu đãi “Ma Vân Long” Phương Bạch, đang vui vẻ nói chuyện với nhau, bỗng cảm thấy đường phố náo nhiệt ngoài kia trở nên lặng ngắt như tờ, im lặng đến kì quặc.
Cả đám thò đầu ra xem, thấy Mạnh Kỳ và Thanh Dư.
“Có người so đấu?” Dịch Tùng đã quen với tình hình thế này.
Vì cách nhau tương đối xa, Phương Bạch không nắm được rõ khí thế của hai người, chỉ cảm thấy đều không phải là nhỏ: “E là không phải cao thủ bình thường. Ý......”
Hắn bỗng nhiên kêu ‘ý’ một tiếng, nhận ra thân phận Mạnh Kỳ: “Người áo đen kia chính là người hồi trưa đứng mô tả trận chiến, là đồng bạn của Hoán Hoa kiếm phái Tề Chính Ngôn.”
“Là hắn? Dùng đao chứ không phải kiếm, vậy không phải là đệ tử của Hoán Hoa kiếm phái.” Dịch Tùng giật mình, “Từ trận hồi trưa cũng đủ biết nhãn lực của hắn không tồi, võ công hình nhu cũng khá, a, đạo nhân trẻ tuổi kia là ai thế?”
“Nhìn trang phục, tám thành là đệ tử Huyền Thiên tông.” Phương Bạch đăm chiêu: “Hẳn là một trận long tranh hổ đấu.”
Trong mắt Mạnh Kỳ chỉ có Thanh Dư.
Chân khí quanh người Thanh Dư đã lên đến đỉnh cao, nguy nga, cao quý, ép tới mức khí xung quanh phải rung lên, khí tức ngăn cản bảo vệ, không cho người ta nhòm ngó, Mạnh Kỳ không thể nhìn ra được tuyến vận chuyển chân khí của Thanh Dư.
Nhưng Mạnh Kỳ không sợ, vì hắn đã từng phải đấu với nhiều người còn mạnh hơn cả Thanh Dư, như Tưởng Hoành Xuyên, hay Vương Tư Viễn, nên lòng hắn vẫn vững vàng như cũ.
Thanh Dư đưa tay ra, nắm lấy đao.
Ánh đao lóe sáng, như ánh sáng thời gian xuyên qua tháng năm.
Mạnh Kỳ cũng chụp vào đao, nhanh tới mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
Tranh Thanh Dư đã một đao chém ra, ánh đao đầu tiên chỉ là một điểm, sau đó tỏa rộng ra, với rất nhiều biến hóa, ánh đao tung hoành, phô thiên cái địa, tới gần trước người.
Cả tầm mắt Mạnh Kỳ đều là ánh đao, trên dưới trái phải đều cảm thấy có đao khí.
Ánh đao như lửa, bao phủ tất cả.
A, hẳn đây chính là “Hỏa Hoàng đốt Càn Khôn” ẩn chứa một loại Đao đạo tinh nghĩa.
Cao thủ mở khiếu giao chiến, trừ phi thực lực chênh lệch, nếu không không cần thiết phải lấy tuyệt chiêu ra để đánh, vì ngươi có tuyệt chiêu, đối thủ cũng có, nếu đối thủ đỡ được tuyệt chiêu của mình, thì sẽ chuyển thành mình rơi xuống thế hạ phong.
Thông thường họ đều là đánh từng bước để tìm cơ hội, tới khi tìm thấy được sơ hở thật sự mới toàn lực ra tay.
Cao thủ tỷ thí, một khi sát chiêu xuất hiện, chính là lúc phân định thắng thua.
Thanh Dư xuất “Hỏa Hoàng đốt Càn Khôn”, đao như lửa ào ào cháy tới, nhìn thì thấy đầy sơ hở, nhưng lại như không nắm được.
Chí phồn mà mậu !
Hừ, phải dùng đao pháp kể cho Thanh Dư nghe một câu chuyện mới được!
Một ánh điện quang sáng lên, ánh sáng không mãnh liệt lắm, đao thế tròn vành vạnh, như bầu trời dung nạp vạn vật.
Những tia điện xé rách không trung, bá đạo uy mãnh.
Đương đương đương đương, tiếng va chạm không ngừng vang lên, tất cả lửa, tất cả biến hóa đều bị ‘hư không’ bao trọn!
“Này......” Phương Bạch và Dịch Tùng đều đứng bật dậy, ngạc nhiên chăm chú nhìn, cả hai người kia đều làm họ kinh hãi, một chiêu đó của họ không phải cao thủ mở khiếu nào cũng làm ra được, vì đao pháp rất tinh xảo, hàm chứa tinh nghĩa, gần sát pháp lý, chính là đúng chuẩn của cường giả Nhân bảng!
Nếu đổi lại là họ phải đỡ lại hai đao kia, e là đã phải xuất ra toàn lực, dùng tới tuyệt chiêu mạnh nhất!
“Tiểu tử lắm lời vớ vẩn kia mạnh tới như vậy?” Phương Bạch không sao tin được.
Đương đương đương, song đao giao kích, một tia điện từ trường đao của Mạnh Kỳ xuyên qua lưới lửa, chém vào tay Thanh Dư.
“Tuế nguyệt” của Thanh Dư chợt tắt, vừa vặn chặn lại “Thiên chi thương”.
Sau đó, đao thế của Thanh Dư đột nhiên bùng to ra, giống như lửa nổ tung, như muốn nuốt vạn vật.
Là một loại đao đạo tinh nghĩa khác của “Hỏa Hoàng đốt Càn Khôn”.
Sơ hở Mạnh Kỳ bắt được là do Thanh Dư cố ý để lộ !
Ánh đao rực rỡ nhanh chóng chém tới, e là Mạnh Kỳ chỉ còn cách tránh né mà thôi.
Đột nhiên, Thanh Dư phát hiện “Thiên chi thương” đột nhiên biến mất, thực chất không phải là biến mất, mà là đã nhanh tới mức không tin nổi, muốn lấy công đối công, lấy nhanh để chế địch !
Hắn là cố ý trúng bẫy?
Thanh Dư phát hiện nếu cả hai đều không biến chiêu, mình chắc chắn sẽ trúng đao trước, còn đối phương có Kim Chung tráo, dù có trúng đao cũng chẳng sao cả, lấy đao đổi đao này rất là không khôn ngoan.
Hắn dậm chân, như muốn đạp mây cưỡi gió, lùi lại giãn cách cự ly với Mạnh Kỳ, “Tuế nguyệt” vốn đang chém Mạnh Kỳ chuyển thành chém “Thiên chi thương”.
Tiểu đạo sĩ thật là lợi hại, nếu không phải lén dùng Bát Cửu huyền công, cố ý xông vào bẫy, e là sau đao này hẳn sẽ phải rơi xuống hạ phong. Mạnh Kỳ huy đao vọt lên, điện nhanh, lôi mạnh, lực công kích cực kì cương mãnh, liên tục ào tới, đao thế cuồn cuộn, thế uy không thể đỡ.
Thanh Dư không lùi thêm nữa, ánh lửa lan ra, cùng múa với điện lôi, ánh đao mờ mịt, đánh nát hồng trần.
Hai người dù chưa dùng tới chiêu thức ngoại cảnh, nhưng cũng đã dùng hết toàn lực, xuất hết mọi tinh diệu của đao pháp, ẩn chứa quy luật, khiến người đứng xem không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Phương Bạch nhìn mà muốn ngừng thở, tay ôm ngực, nghĩ nếu đổi thành mình đấu với một trong hai người kia, e là đã bại trận luôn rồi, có dùng tới “Ngũ long giơ vuốt” cũng không thể thoát, Dịch Tùng lại càng không cần nói, đã sớm nhận ra mình không phải là đối thủ.
Đánh tới mù mịt, Thanh Dư đột nhiên một đao nhẹ bẫng chém ra, yếu ớt tới mức như không còn gì.
Nhưng trong hư không, “Hỏa Hoàng đốt Càn Khôn” đã khiến dòng khí xung quanh trở nên nóng hừng hực như thực sự bốc cháy, đầy trời đều là hỏa diễm, đá lót đường và các quầy hàng hai bên đều bị đốt, tâm linh của Mạnh Kỳ cũng bị ‘đốt’.
Dục hỏa, tình hỏa, nộ hỏa, đủ loại tâm hoả cùng bùng lên một lượt, làm mặt Mạnh Kỳ, ửng hồng, tâm linh nhộn nhạo.
Đây mới là “Hỏa Hoàng đốt Càn Khôn” thật sự, “Hỏa Hoàng đốt Càn Khôn” cấp ngoại cảnh!
Thế mà Thanh Dư lại có thể đánh ra nhẹ nhàng bâng quơ như thế!
Không đúng, hắn sớm đã dùng tới nó rồi, ngay tại chiêu giao thủ đầu tiên đã lén đốt dòng khí, ám dẫn tâm hoả, tiếp đó qua mỗi chiêu lại lén đốt thêm một chút, qua nhiều chiêu, đại thế đã thành, giờ chỉ cần đốt lên mồi lửa là có thể đốt cháy tất cả !
Thanh Dư cũng đang dùng đao pháp để ‘kể chuyện’ cho ta nghe!
Nhìn Thanh Dư cực kì chăm chú, đạo bào phồng lên, Mạnh Kỳ đột nhiên có một niềm vui vì đã tìm thấy được một kì phùng địch thủ.
Đối thủ như vậy mới vui nha !
Đối thủ như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu !
Cố Tiểu Tang cởi áo, lộ làn da trắng mịn màng, Giang Chỉ Vi cười vang lảnh lót, mắt ướt ẩn chứa tình cảm, Nguyễn Ngọc Thư ăn cá khô, lè cái lưỡi hồng hồng ra liếm môi; lại nhìn thấy hồi ấy ở Ngọc Môn quan, trước mặt là Giới Luật đường thủ tọa đang quở trách, nghe thấy sư phụ khẩn cầu, tiểu sư đệ gánh vác tội thay, lửa giận xông thẳng lên trán; thấy mình tung hoành Tà lĩnh, thấy mình vẫn luôn áy náy với Cố Trường Thanh chỉ vì lúc ấy kinh nghiệm giang hồ của mình quá ít, vô tình cuốn hắn vào trong rắc rối...... Dục hỏa, tình hỏa, nộ hỏa, thương hỏa, đủ loại tâm tình hừng hực bốc cháy, không dập tắt được, đang lan nhanh tới tâm hồ.
Hỏa diễm đầy trời, cả con đường như bốc cháy, Phương Bạch cảm thấy một chiêu này chẳng khác gì cua thần ma !
Một đao này đâu có gì có thể kháng cự.
Không thể nào đỡ được.
Nhưng Mạnh Kỳ cũng đang kể chuyện cho Thanh Dư!
Hắn vận chuyển A Nan Phá Giới đao tâm pháp, cố gắng áp chế tâm hoả, quát lớn:
“Mở !”
Trường đao chém ra, những tia điện tím bắn ra, ngưng tụ lại với nhau.
Oanh !
Tầng tầng chồng lên nhau, sau đó cùng nổ tung.
Mạnh Kỳ từ lúc mới bắt đầu đã thầm vận Tử Lôi kình, dùng “Thiên chi thương” khiến chúng với dòng khí giao trộn vào nhau, nên tia điện của Thiên chi thương mới không phải là màu trắng, mà là màu tím, câu chuyện này của hắn cũng không ngắn đâu nha!
Hắn cũng cố che dấu “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”, vẫn luôn không thôi phát “Thiên chi thương”, vì nó rất dễ bị người ta nhận ra, nên giấu giữ lại, tới lúc mấu chốt mới đánh ra.
Oanh !
Tử Điện tụ thành trường long, mạnh mẽ chém vào “Lưới lửa” !
Trong con mắt Thanh Dư chỉ thấy một màu tím huy hoàng.