Kim Thân Phật Đà lượn lờ khí màu xám trắng đứng thẳng như một rừng tượng, không che được cây kim cô bổng cao to lên tới tận trời. Chỗ cây côn giao với thương khung, xuất hiện một cái lốc xoáy tối đen như mực không ngừng xoay tròng, quanh thân gậy, lôi đình và sen xanh vòng quanh, sinh diệt không ngừng, khi thành hư vô, lúc thành thâm thúy khủng bố, chốc chốc tinh vân ngưng tụ, sao rực trong vắt.
Song những hình ảnh ấy lại có một cảm giác không chân thật, ngay cả giọng nói vọng tới tai hắn cũng đầy hư ảo, như cách cả ngàn núi vạn sông:
“Chém một đao trong lòng ngươi ra, xem xem có cứu được bọn chúng không.”
“Hoặc là, ngươi chết cho bọn chúng sống.”
Giang Chỉ Vi điên cuồng giãy dụa, muốn giục Mạnh Kỳ mau mau bỏ chạy, mặc kệ mấy người các cô!
Triệu Hằng ngậm chặt miệng, hai mắt nhìn thẳng Mạnh Kỳ, bên trong là thản nhiên, là cảm khái, là quyết tuyệt.
Ngươi chết, chúng ta cũng sẽ chết, nhưng nếu ngươi không chết, chúng ta sẽ có hi vọng được sống lại!
Nguyễn Ngọc Thư nằm trên đất, mặt xanh mét, không chút huyết sắc, cố gắng mấp máy môi, nhưng không làm được.
Mắt cô đỏ ửng lên, trong nguyên thần như có tiếng đàn hư ảo vọng ra, rối loạn lo lắng.
Không biết vì sao, trong đầu Mạnh Kỳ đột nhiên lên câu nói của Nguyễn Ngọc Thư:
“Nếu như có một ngày, các ngươi tìm được cơ hội thoát khỏi Lục Đạo, mà nó lợi dụng ta để khiến các ngươi bước vào cạm bẫy, vậy thì các ngươi đừng có để ý tới.”
“Người bị Lục Đạo khống chế, vốn nhất định sẽ tử vong, còn không bằng được giải thoát. Sau này nếu có đại thành tựu, thì cho ta sống lại.”
Lời nói kia như văng vẳng bên tai, chuyện cô dự đoán đã hiện ra trước mắt. Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, nắm tay siết chặt.
Không gặp được chính chủ, cam tâm xuất đao sao?
Di thể Văn Thù Bồ Tát, Kim Sí Đại Bằng điểu, Thiên Long đều không phải là đích nhắm của mười năm mài dũa đau khổ.
Nhưng mà người ta sống một đời, có những chuyện còn quan trọng hơn cả mạng sống!
Tranh, hắn rút đao ra.
Quang mang sáng lên, như ánh mặt trời chiếu sáng, tranh ánh sáng với lôi đình sinh diệt.
Giang Chỉ Vi bi phẫn nhìn Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư chảy nước mắt, Triệu Hành quay mắt đi, không muốn nhìn thấy kết cục.
Hỏa đao càng lúc càng sáng, khí tức càng ngày càng bạo ngược. Một vầng mặt trời đã sắp bùng nổ.
Mạnh Kỳ giơ đao lên.
Hắn chậm rãi nói:
“Không phải ngươi muốn đoạt xá ta sao? Không phải ngươi muốn chiếm lấy cái thân xác này sao? Vậy thả cho bọn họ đi, nếu không ta sẽ tự hủy bản thân, không cho ngươi đạt được!”
Giọng nói kia vẫn không chút cảm xúc:
“Cá của ta không phải chỉ có một mình ngươi, ngươi đừng tưởng là mình quan trọng.”
“Nếu ngươi dám tự hủy, vậy mấy người kia nhất định là phải chết.”
Vừa dứt lời, Văn Thù Bồ Tát giơ lên trí tuệ chi kiếm, sẵn sàng chém xuống Giang Chỉ Vi.
Mạnh Kỳ xoay tay, chém ngược vào mi tâm mình.
Ta đã nói là ta sẽ làm, không phải ta đùa với ngươi!
Văn Thù Bồ Tát cũng chém xuống, còn quyết tuyệt hơn cả Mạnh Kỳ, bởi vì y không phải là giết bản thân mình.
Kiếm quang trong vắt, hư không tự có kiếm ý cảm sinh, tóc trên đỉnh đầu Giang Chỉ Vi thi nhau đứt.
Trường đao dừng lại, Mạnh Kỳ cúi đầu:
“Ngươi thắng.”
Giang Chỉ Vi chảy nước mắt.
“Hiểu được thì tốt.”
Mạnh Kỳ ngẩng đầu:
“Ngươi muốn ta làm như thế nào?”
“Tự phong nguyên thần và nhục thân, đi tới chỗ Văn Thù Bồ Tát, để cho y phong ấn lại, sau đó đi vào Vạn Phật đại trận, tới cạnh Kim Cô Bổng.”
Mạnh Kỳ cất đao vào bao, khẽ vỗ vào mi tâm và nê hoàn cung, phong ấn nguyên thần và nhục thân, sau đó đit ới chỗ Văn Thù Bồ Tát.
Ô ô ô! Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư điên cuồng vùng vẫy muốn ngăn cản, nhưng không thành công.
Triệu Hằng nhắm mắt, nam nhi có lệ cũng không dễ rơi.
Văn Thù Bồ Tát nhìn Mạnh Kỳ, giữa không trung đột nhiên đột ngột xuất hiện một cánh tay trắng muốt, điểm tới trán Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ quay lại nhìn Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng, sau đó kiên định quay đầu đi.
Bao nhiêu giãy dụa không cam tâm, mà vẫn không thể thoát khỏi số mệnh.
Xuyên qua rừng tượng phật đà, tấm mắt Mạnh Kỳ trở nên trống trải. Ở trung tâm của hố, chỉ thấy Kim Cô Bổng, không thấy Tôn đại thánh.
Cách Kim Cô Bổng không xa còn có một dãy núi năm ngọn chĩa thẳng lên, như bàn tay năm ngón!
Dãy núi không cao, nhưng nhìn rất nặng nề, đỉnh núi có bồ đề thụ tỏa ra ánh sáng bảy màu, toàn thân lóng lánh trong suốt, thân có chín chạc cây, có khô có vinh, có hư ảo có chân thật, tràn ngập cảm giác đại thanh tịnh, đại trí tuệ, đại quang minh, đại tự tại, đại cực lạc.
Ở giữa Kim Cô Bổng và “Ngũ Chỉ sơn” có một bóng người đứng đưa lưng về phía Mạnh Kỳ, thân hình quen thuộc, khí chất đạm mạc, mặc áo cà sa hở một bên vai, lộ ra làn da màu ám kim.
Đây chính là kẻ thả câu? Mạnh Kỳ đi tới cách người đó mười bước thì dừng lại.
“Đây là cơ duyên của ngươi, tội gì kháng cự?” Người kia quay lại.
Lộ ra một gương mặt vô cùng quen thuộc, bởi vì đó chính là mặt của Mạnh Kỳ!
Gương mặt đó không ngừng biến ảo, lúc là Tô Tử Viễn, lúc là Mạnh Kỳ địa cầu, hai gương mặt dần dung hợp, tạo thành một gương mặt mới, nhưng nếu nhìn kĩ, lại chỉ nhìn thấy gương mặt mà trong lòng mình muốn thấy, là mặt của Mạnh Kỳ, nhưng nếu so với Mạnh Kỳ, thì lại có thêm vài phần tà ý.
Mạnh Kỳ mỉm cười:
“Ta phải gọi ngươi thế nào?”
“A Nan, hay là Ma Phật?”
Hắn dừng một chút, nói thêm:
“Hay là Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.”
Ầm! Những đạo Lôi Đình nổ tung, Ngân Hà sinh diệt, chiếu sáng cả một góc.
Người kia không chút kinh ngạc, bình thản nói:
“Cái nào cũng được, A Nan là ‘Ta’, Ma Phật là ‘Ta’, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cũng là ‘Ta’?”
Y thản nhiên thừa nhận, không chút giấu giếm. y chính là A Nan, y chính là Ma Phật, y cũng chính là Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thần bí khó lường!
“Nhưng làm sao ngươi biết ta là Lục Đạo Luân Hồi chi chủ?”
Mạnh Kỳ thở dài: “Trước giờ lúc nào ta cũng thấy ngạc nhiên với võ công trên bảng trao đổi. Chúng đều là những thứ ta nhìn thấy trong tiểu thuyết, truyện tranh và phim ảnh, chứ không thật sự tồn tại, vậy vì sao trên danh sách trao đổi lại có, mà còn có thể tu luyện? Nếu nói là do thế giới thật ảnh hưởng tạo ra, xuất hiện những chuyện trong thần thoại, những nhân vật trong đó, thì chúng chỉ có thể là những hình chiếu mà thôi, tại sao trong thế giới thật cũng có?”
“Ta luôn nghĩ hoài mà không hiểu nổi, cũng không hiểu vì sao trong các nhiệm vụ luân hồi, số mạng của ta lại tốt tới mức không bình thường như thế? Rất nhiều nhiệm vụ ta có cảm giác là chính vì ta mà được tạo ra, cho tới lúc Hi bảo Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đang bị suy yếu, rồi sau đó biết được Ma Phật là kẻ thả câu của ta, đăng lâm Bỉ Ngạn, nhưng bị Phật Tổ trấn áp, cho nên ta mới có liên tưởng và phỏng đoán.”
“Ngươi thừa nhận khiến ta rất thoải mái. Tiểu Ngọc phật là bằng chứng ta là cá, ngươi cho ta bắt đầu tiếp xúc A Nan truyền thừa, thứ mở cánh cửa Linh sơn thật sự chính là Tiểu Ngọc phật, nhận được ưu việt, song mỗi khi ta có dấu hiệu muốn thoát ra, ngay lập tức sẽ bị chèn ép, bị xếp phải làm những nhiệm vụ khó xử. Giống như lần này, mấy người Chỉ Vi dù có muốn ngắt ngang trở về, e là cũng không làm được.”
“Ngươi hóa thành Lục Đạo Luân Hồi chi chủ hẳn vì hai mục đích, một là dùng nhiệm vụ để bồi dưỡng cho cá của mình, hai là thăm dò chuyện thời thượng cổ.”
Ma Phật giọng vẫn đạm mạc như cũ:
“Mạt kiếp đã sắp tới, phong ấn đã bắt đầu bị lỏng ra, ta mới hồi phục được một chút sức mạnh, dùng Luân Hồi ấn, tìm cách thoát thân, đương nhiên không muốn bị người khác phát hiện.”
“Ngươi chính là con cá hồi trước ta cố tình để mất đi sự liên hệ, giấu ở địa cầu, mọi việc đối với ngươi hẳn là không xa lạ Tô Tử Viễn chỉ là cái mồi để lừa đám gia hỏa kia, chứ ngươi mới thật sự là cá của ta, con cá từ địa cầu đưa tới. Ha, Lục Áp không bởi vậy mà mắc mưu, hôm nay ngươi Nguyên Thủy chân thân sắp có thành, nếu như dung hợp, Như Lai Kim Thân, nghịch phật ma thân, Nguyên Thủy chân thân tam giả cùng tại, ta rất có khả năng thoát khốn ngay tức khắc, tìm được đường đột phá.”
A Nan cửu thức Như Lai thần chưởng hợp nhất, chứng được Như Lai Kim Thân, chỉ là còn chưa trưởng thành, nên được khiêm tốn gọi là A Nan Pháp Thân.
Ma Phật đi về phía Mạnh Kỳ, chăm chú nhìn hắn, đánh giá hắn, khẽ gật gù, rất vừa lòng với sự trưởng thành của con ‘cá’ này, rất vừa lòng với thu hoạch này!
Y với Mạnh Kỳ chỉ còn cách nhau mấy bước, hai gương mặt giống nhau như đúc, ngửi thấy được khí thức của nhau.
“Đừng chống cự. Là một ‘ta khác’ của ta, ngươi sẽ nhanh chóng lĩnh hội được cái gì gọi là cảnh giới Bỉ Ngạn, thứ mà nếu là bình thường, tới khi chết ngươi cũng không thể nào biết được. Đây là sự vinh diệu của kiếp cá, là sự ban ân của ta.” Thân hình Ma Phật dần dần hư hóa, thò tay về phía mi tâm Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ không hề giãy dụa, bỗng nói:
“Hình như, ta còn có thể gọi ngươi là Lôi Thần?”
Ma Phật dừng lại.