Mục lục
Nhất Thế Chi Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời ngày càng tối, khi Mạnh Kỳ bước vào, bên trong thiền viện đã vô cùng bừa bộn, dấu chân khắp nơi.

“Chân Định pháp sư, ngươi đã trở về rồi hả?” Bọn người Ninh Đạo Cổ đang ngồi cạnh bàn đá rất vui vẻ mà đứng dậy chào đón.

Lúc này, Mạnh Kỳ đã đổi một tăng bào màu xám, hắn cuời híp mắt: “A Di Đà Phật, bốn vị thí chủ đã khổ cực.”

Hắn không hỏi cũng biết, hai ngày nay chắc chắn có rất nhiều người khiêu chiến nhưng đều bị bọn người Ninh Đạo Cổ, Nhạc Thi Thi ngăn trở.

“Không cần để ý, bọn ta chỉ tiện tay thôi.” Bốn người đồng thanh trả lời.

Mạnh Kỳ mỉm cười nói: “Phật Môn xem trọng Nhân Quả, bần tăng được mời quan chiến trận “Tông sư chi chiến” ngày mai, bốn vị thí chú chịu ủy khuất làm tùy tùng của bần tăng nhé.”

“Có thật không?” Hai thiếu nữ Nhạc Thi Thi, Nhiếp Dao kinh hỉ thốt lên. Dù không thu hoạch được gì nhưng có thể xem Tông sư chi chiến cũng đã thỏa mãn, điều này cũng đủ để bọn họ tự hào vài năm.

Ninh Đạo Cổ và Kỷ Tân nhanh chóng định thần rồi cung kính hành lễ nói: “Đa ta pháp sư đã chiếu cố.”

Mạnh Kỳ gật đầu rồi trở về phòng mình nhưng hắn vẫn nghe được tiếng nói đầy hứng phấn của bốn người bọn họ.

“Ai..a ta bước chân vào giang hồ không biết đã bao năm tháng…” Mạnh Kỳ giả vờ tang thương mà cảm thán, sau đó hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cẩn thận sắp xếp cũng như tiêu hóa những tao ngộ và manh mối thu được trong những ngày này.

Hiện tại, vấn đề mấu chốt là giám thị Vưu Hoằng Bác và chờ một gã Tương Thần khác tự chui đầu vào rọ, tuy nhiên hắn biết là không thể nóng vội bởi vì sự tình Thân Hầu trộm Phật đã làm cho toàn bộ Vưu phủ rơi trạng thái đề phòng, còn tên Vưu Hoằng Bác thì gần như không bước chân ra ngoài, thay vào đó hắn suốt ngày bám theo Vưu Đồng Quang, cho nên, nếu Mạnh Kỳ không có sự chuẩn bị thì trừ khi Thìn Long ra tay, nếu không thì đừng mong giải quyết sớm Vưu Hoằng Bác.

Mạnh Kỳ nghĩ muốn thần không hay quỷ không biết bắt đi Vưu Hoằng Bác, thời điểm tốt nhất là đêm mai bởi vì sự kiện Thân Hầu trộm Phật sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của Mạnh Kỳ nên không thể áp đặt cho người khác được, có trời mời biết bọn người đó nghĩ gì vì thế phải giám thị Vưu Hoằng Bác đến khi Tương Thần khác xuất hiện hoặc thời điểm tối hậu quan đầu*.

*thời khắc sống còn.

“Nếu theo cách nói của Hàn sứ, Hắc Ảnh đêm đó có lẽ là một cao thủ “Huyễn Hình Đại Pháp”, có thể đã ngưng luyện mi tâm tổ khiếu, mở ra tinh thần bí tàng của Tông sư. Dựa theo chương thứ nhất của “Huyễn Hình Đại Pháp” có thể chứng thực được đây là môn kỳ công tu luyện mi tâm tổ khiếu. Có lẽ, Hàn sứ sẽ không nói dối trừ khi hắn biết được công pháp khác nhưng dựa vào thực lực của hắn, khả năng này không tồn tại.”

Mạnh Kỳ đang cân nhắc, suy tư xem có nên tin tưởng những lời nói này không, “ Nhưng nếu như hắn nói dối, tại sao lúc đó Phí Chính Thanh lại chỉ nói khả năng là Huyễn Hình Đại Pháp, trừ phi, hắn cũng không biết tác dụng của tinh thần bảo tàng nhưng mà khả năng này cũng rất thấp bởi vì hắn là tâm phúc của Thôi Hủ”.

“Nói cách khác, Phí Chính Thanh cố ý giấu diếm việc bí tàng đã mở ra, người có thể để hắn làm như vậy chỉ có một vị….”

Mạnh Kỳ híp mắt nhìn chằm chằm cửa số, trong lòng quanh quẩn một danh tự “Thôi Hủ”.

Thành chủ thế tập, thiên tài kiếm khách, chính đạo Tông sư, bất kể là tiền tài, danh vọng, quyền thế hay võ công đều tụ tập trên người Thôi Hủ, gã gần như đã đạt cực hạn của người bình thường.

Mạnh Kỳ còn biết rất nhiều chuyện về gã như thanh mai trúc mã, trung niên tang thê, con cái song toàn, nghĩa huynh đông đảo hoặc là chuyện, năm năm này hắn giao sự vụ Thiên Định Thành cho con trai Thôi Cẩm Hoa giải quyết.

“Hơn nữa, khi Hắc Ảnh diệt khẩu Kim An Thành lại không quan tâm đến Phí Chính Thanh không lực phản kháng ở bên cạnh mà trường kiếm lại có thể xuyên thủng Kim Chung Trảo của ta…..Nhưng, Thôi Hủ bất kể là quyền thế hay võ công đều không thiếu, tại sao lại đối phó Đoạn Minh Thành dẫn tới trở mặt cùng Đọan Hướng?”

Nếu không phải gã bắt đi Đoạn Minh Thành vậy tại sao lại giết Kim An Thành diệt khẩu lại còn không tiếc lực ám sát hắn – là “Thân Hầu”.

“Chẳng lẽ vì bảo tàng của Tuyết Thần Cung? Thôi Hủ cần cái này làm gì? Có thể nào gã muốn thần công bí tịch cùng tâm đắc bên trong đó để có thể sớm mở ra Tam đại bí tàng, đột phá Thần giới.”

Mạnh Kỳ suy nghĩ có khả năng đây là “động cơ phạm tội” của Thôi Hủ.

“Có lẽ, hắn biết dược sự tình từ Vưu Đồng Quang , sau đó theo dõi người có Tàng bảo đồ liên lạc Đoạn Minh Thành, cuối cùng nhân cơ hội bọn chúng gặp nhau mà tung lưới hốt gọn.”

Mạnh Kỳ càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.

“Tàng bào đồ trong tay Đoạn Minh Thành có thể đang ở trên tay Thôi Hủ, nếu Tôn giả Tuyết Thần Cung không chịu nổi tra hỏi thế nào cũng giao một phần Tàng Bảo đồ, vợ chồng Trương Tông Hiến bị Thập Nhi Tương Thần truy sát phải giao Tàng bảo đồ cho Thôi Cẩm Tú chắc cũng đã rơi vào tay Thôi Hủ, nếu không có bất ngờ thì phần của Vưu Đồng Quang cũng đã dâng cho Thôi Hủ, vậy khả năng là hắn đã tập hợp được bốn phần Tàng bảo đồ….” Sau khi Mạnh Kỳ phân tích tỉ mỉ thì vô cùng chấn động.

Nhưng hắn vẫn có điều nghi vấn, ví dụ như tại sao khi nửa đêm canh ba Phí Chính Thanh lại từ địa đạo rời đi, tại sao Thôi Hủ - một người đứng đầu một thành trì lại vô cùng đúng lúc có mặt tại hiện trường…Nhưng điểm đáng nghi nhất là, ai là người diệt khẩu bọn người Tuyết Thần Cung?

Giết bọn người đó cộng thêm am hiểu kiếm pháp và được bọn họ tôn kính như vậy chỉ có thể là cao tầng Tuyết Thần Cung, ?

Nếu chỉ cần mượn đám người Hàn sứ để làm mình hoài nghi Thôi Hủ, vậy sau đó cứ chuyển đi là được, cớ gì lại phải giết người?

“Hơn nữa, người này nắm rõ hành tung của ta như lòng bàn tay, đợi ta rời đi thì mới động thủ nên không bị ta phát hiện, người này chẳng lẽ là Cung chủ đương đại của Tuyết Thần Cung?” Mạnh Kỳ thất kinh, mới nghĩ đã sợ, “Vậy mục đích của hắn là gì? Phơi bày bí mật của Thôi Hủ hay ép hắn giao Tàng bảo đồ? Nhưng tại sao phải giết người diệt khẩu…”

Sau khi nghĩ thông suốt, mạch suy nghĩ của Mạnh Kỳ đã rõ ràng hơn, nhưng nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn, trước tiên cứ nhắm vào Thôi Hủ mà Vưu Đồng Quang chính là mấu chốt để đột phá.

Ổ Phong Vũ lén lén lút lút ghé qua một con hẻm nhỏ. Chỉ có ánh sáng ban đêm mới tạo cho gã một chút cảm giác an toàn. Sau khi giết người diệt khẩu bất thành, gã thủy chung vẫn luôn lo lắng bản thân bị đối phương mật báo từ đó rước lấy sự trả thù điên cuồng của Tam gia vì vậy liền viện một lý do để tạm thời trốn đi.

“Cao nhân sau lưng hắn rốt cuộc là ai? Vì sao chỉ cảnh cáo đơn giản chứ không dứt giết ta diệt khẩu?” Mấy ngày qua, vấn đề này vẫn luôn nấn ná trong lòng Ổ Phong Vũ khiến gã ăn không ngon, ngủ không yên.

Đúng lúc này, một cơn đau kịch liệt truyền đến từ sau gáy khiến Ổ Phong Vũ vừa tức vừa giân rơi vào hôn mê bất tỉnh.

“Lại nữa sao?” Đây là ý nghĩ cuối cùng gã trước khi ngất đi hoàn toàn.

Tại một góc khuất trên góc nhà gần cạnh Vưu phủ, Mạnh Kỳ đang tiếp tục quan sát động tĩnh bên trong chỉ là lúc này sự chú ý của hắn không còn đặt trên người Vưu Đồng Quang mà chuyển sang sương phòng của Vưu Hoằng Bác, tận đến lúc y tắt đèn đi ngủ vẫn không ngừng giám thị. Đang lúc họ Mạnh cho rằng đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra, một người đàn ông mặc đồ hạ nhân lại vội vã tiến vào sân nhỏ cạnh phòng Vưu Hoằng Bác. Vì khoảng cách khá xa, Mạnh Kỳ không thể nghe được nội dung câu chuyện giữa bọn họ. Chỉ thấy Vưu Hoằng Bác tựa hồ vô cùng kích động, hai tay vung vẩy đón lấy trường kiếm sau đó xộc thẳng ra ngoài cùng vị tiêu sư bên cạnh.

“Nửa đêm còn đi ra ngoài, nhất định không phải chuyện gì tốt lành. Nếu không liên quan đến âm mưu của Tướng Thần thf cũng là bí mật của Vưu phủ…” Mạnh Kỳ thấy vậy liền tỏ ra vui vẻ tiếp đó cẩn thận bám sát phía sau. Dù sao, hắn vẫn muốn tự mình nghe ngóng một phen.

Vưu Hoằng Bác nắm chặt trường kiếm, nghiến răng nghiến lợi đi theo tiêu sư. Biểu lộ dữ tợn của y tựa hồ không thể đem người mình đang nghĩ đến phân thành vạn mảnh. Bất quá y tốt xấu gì cũng là nhi tử của Vưu Đồng Quang, trên đường đi vẫn miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

“Hắn ở chỗ nào?” Vưu Hoằng Bác nhìn thấy tường cao ngói đen trước mặt, không khỏi tỏ ra kinh ngạc.

“Tam gia, Ổ Phong Vũ hẳn đang lẩn trốn bên trong Đại Bi Tự. Tên phản đồ này e rằng là muốn mượn danh Bạch Y Kiếm Thần để ngăn cản chúng ta.” Tiêu sư kích động trả lời.

Vưu Hoằng Bác nghe vậy không khỏi lạnh lùng hỏi lại:

“Chúc Minh Viễn, ngươi đã biết phía trước là nơi tọa trấn của Bạch Y Kiếm Thần sao còn xúi giục ta tầm nã Ổ Phong Vũ?” Nếu không vì nhân vật bậc này, y đã không tự mình xuát mã mà tùy tiện tìm kiếm một tiêu đầu nào đó là được.

“Tam gia, không có chuyện gì đâu. Người xem, Ổ Phong Vũ cũng có thể tiến vào vậy chúng ta hẳn sẽ làm được, chỉ cần không tới gần sân nhỏ nơi Bạch Y Kiếm Thần sống là được. Không phải hai ngày trước có hai nhóm đầu đường xó chợ nào đó đánh nhau bên trong nhưng cũng không làm kinh động đến y hay sao?” Chúc Minh Viễn vội vàng giải thích.

Vốn luôn tự phụ thân phận bản thân, lại tin tưởng có thể không làm kinh động đến Bạch Y Kiếm Thần, cùng lắm là bị giáo huấn một phen chứ không thể nguy hiểm đến tính mạng, mong muốn vãn hồi ấn tượng của phụ thần liền khiến y gật đầu đồng ý:

“Tốt, chúng ta vào thôi.”

Sau khi vượt qua tường cao, hai người liền tiến đến cạnh nơi ẩn nấp của Ổ Phong Vũ.

“Không tốt, quá mức yên tĩnh!” Vưu Hoàng Bác không hề chủ quan, sau khi quan sát một phen, y liền phát trong phòng thiếu đi âm thanh hô hấp.

“Hắn rõ ràng đang ở bên trong…” Chúc Minh Viễn hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.

Vưu Hoằng Bác khẽ nhíu mày sau đó đẩy cửa đi vào. Đến khi thắp sáng hộp quẹt, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến y run rẩy liên hồi đến mức thiếu chút nữa đánh rơi đồ vật trên tay xuống đất. Chỉ thấy Ổ Phong Vũ nằm quẹo cổ trên giường, hai mắt trừng trừng dĩ nhiên đã chết được một thời gian. Đúng vào lúc này, một tiếng gió bỗng xộc thẳng tới mang theo bóng đen linh hoạt như thiểm điện phong bế đại huyệt của Vưu Hoằng Bác vẫn đang khiếp sợ.

Võ công họ Vưu có lẽ không kém bao nhiêu so với đối thủ thế nhưng gã vốn an nhàn sung sướng đã quen, rất ít ma luyện. Gặp phải tình huống kích động về thể xác và tinh thần liền quên phòng bị đánh lén từ đó để cho người ta đắc thủ. Đến khi nhìn rõ bóng đen, y mới phát hiện trước mặt mình là một nữ tử thướt tha vận y phục dạ hành, trên mặt là mặt nạ thỏ trắng vô cùng đáng yêu.

“Mão Thố?” Vưu Hoằng Bác muốn la thật lớn thế nhưng ánh nhìn gắt gao của đối phương về phía cổ họng khiến y chỉ có thể thều thao hai chữ này.

“Vưu tam gia yên tâm, chỉ là có người muốn mượn ngươi làm con tin. Chỉ cần các hạ ngoan ngoãn phối hợp, tính mạng sẽ không có gì phải lo lắng.” Mão Thố cười ha hả khiến cho giọng nói cũng theo đó trở nên khàn khàn.

“Ngươi không điểm á huyệt của ta, chả lẽ có gì muốn hỏi hay sao?” Vưu Hoằng Bác vốn dĩ thông minh chẳng qua kinh nghiệm còn quá nông cạn, mà Chúc Minh Viễn đã sớm mêm man trên mặt đất.

Mão Thố khẽ cười tiếp lời:

“Vốn không cần thiết thế nhưng nếu đã bắt được ngươi vậy thì thuận tiện hỏi qua một ít thông tin có liên quan đến Tàng Bảo cũng không tệ.”

“Ai?” Vừa dứt lời, nàng vừa mang vẻ đề phòng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Nghe két một tiếng, một cái đầu khỉ tếu táo đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Thân Hầu?” Hai người đồng thời thốt lên một cách kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK