Hai bản bí tịch không dày không mỏng nằm trên bàn trước mặt Mạnh Kỳ, bên trong chính là hai môn kiếm pháp vô thượng - Tru Tiên và Tuyệt Tiên.
Đây không phải chân ý truyền thừa, chỉ ghi lại những kinh nghiệm mà hậu nhân nắm giữ hoặc lĩnh ngộ được. Vì bản thân mỗi người khác nhau, con đường, tâm tính cũng khác nhau, nên miêu tả của mỗi người về Tru Tiên và Tuyệt Tiên cũng khác nhau. Nếu ai có thể đăng lâm Bỉ Ngạn, nắm vững được hai môn kiếm kinh này, sẽ thấy chúng cùng quy về một mối.
“Từ mở khiếu đến Truyền Thuyết hẳn là không có vấn đề gì lớn, nhưng từ sau Truyền Thuyết thì mỗi người một ý.” Mạnh Kỳ tiện tay lật ra xem, đánh giá.
Hà Thất ngồi đối diện, nhìn không chớp mắt nói: “Dù sao đối với ngươi, chúng chỉ để tham khảo mà thôi, lấy tinh hoa để đưa vào võ đạo của bản thân, có tì vết hay không có gì quan trọng.”
“Đúng, nhất là Tru Tiên và Tuyệt Tiên đều liên quan tới thời không. Nếu lĩnh ngộ được, sẽ rất có ích với con đường lên Truyền Thuyết và Tạo Hóa.” Mạnh Kỳ cười đẩy [Tuyệt Tiên kiếm kinh] tới chỗ Hà Thất.
“Đây là?” Hà Thất nhìn hắn.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Truyền thừa bốn môn kiếm kinh và Tru Tiên kiếm trận không phải là của vãn bối. Hồi trước bởi vì Kim Ngao đảo uy hiếp đến cả giang hồ, không phân nam bắc, đụng tới ‘chủ nhân’ của kiếm trận, nên vãn bối với mấy người Lục đại tiên sinh mới dùng kiếm trận để đối phó họ, chứ không dám nhận mình được ngoại truyền.”
Người được gọi là “Chủ nhân”, chính là Xung Hòa đã qua đời. Kim Ngao đảo đụng chạm tới cả tập thể Tiên Tích, tất cả các thế gia, hoàng triều, đối mặt với Kim Ngao đảo, ích lợi của các bên vẫn khá là nhất trí, cho nên, Mạnh Kỳ mới được cảm ngộ ngọc giản, tư truyền cho mấy người Lục đại tiên sinh.
Hà Thất gật đầu, ý bảo mình hiểu điều ấy, nên ông cũng chưa bao giờ hi vọng xa vời có thể tu luyện được bốn môn kiếm kinh này.
“Hôm nay vãn bối bao biện làm thay, dùng bốn môn kiếm kinh không trọn vẹn và Tru Tiên kiếm trận hoàn chỉnh đổi lấy hai bản bí tịch này, đối với ‘chủ nhân’ của nó, chỉ có lợi chứ không có hại, tin rằng ông ấy sẽ không trách vãn bối. Hai bản bí tịch này so ra thì quan trọng với cấp bậc Pháp Thân trở lên, coi như là vãn bối có công, nên tự cho mình cái quyền xử lý chúng.” Mạnh Kỳ nhẹ nhàng nói, hắn làm những điều này, chỉ cầu được tâm an.
Hai bản bí tịch này cộng với Hãm Tiên, Lục Tiên kiếm kinh và Tru Tiên kiếm trận mà mình đã lĩnh ngộ được, đợi trở lại về tương lai, sẽ len lén đưa cho Thuần Dương tông, tin rằng nếu không phải có quy tắc Lục Đạo khống chế, Xung Hòa tiền bối hẳn đã sớm thực hiện việc này, mình xem như thay cho ông hoàn thành tâm nguyện.
Hà Thất trầm mặc nửa ngày, mới đưa tay ra vuốt ve bìa quyển [Tuyệt Tiên kiếm kinh]: “Luôn được ngươi giúp đỡ quá nhiều, mà lão phu mãi vẫn chưa có gì báo đáp, trong lòng thật là hổ thẹn.”
“Vãn bối tin rằng, kẻ muốn đắc đạo là phải giúp đỡ nhiều.” Mạnh Kỳ mỉm cười truyền âm cho, “Chúng ta đang ở Trung Cổ, Pháp Thân khắp nơi, Thiên tiên đông đúc, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, nếu có cơ hội nâng cao thực lực của người phe mình, đó đương nhiên là chuyện tốt. Vô hình vô tướng kiếm khí của Hà Thất tiền bối đề cập tới vô tướng chi ý, tới chân huyễn chi đạo, cũng có liên quan tới cả hư không, ‘Tuyệt Tiên kiếm’ chính là kiếm pháp cao cấp nhất tượng trưng cho hư không, nhất định sẽ có ích giúp ngươi hoàn thiện công pháp Đông Hải kiếm phái, bước ra được bước quan trọng kia.”
Hà Thất đã tích lũy đủ rồi, chỉ vì ngại công pháp vẫn còn phải dựa vào ông mày mò hoàn thiện, nên mãi mới tiến bộ không được. Nay có [Tuyệt Tiên kiếm kinh] để tham khảo, chắc là không lâu nữa, ông sẽ có thể tấn chức Địa tiên. Mình đã ghi nhớ nội dung chân ý của “Tuyệt Tiên kiếm kinh” vào trong đầu rồi, lại còn có thêm Hư Không ấn, ở phương diện này mình không cần mượn thêm sức mạnh bên ngoài nào nữa. Tru Tiên kiếm kinh có tác dụng rất lớn với bản thân mình, không chỉ thời gian huyền diệu, còn gián tiếp giúp mình lĩnh ngộ thêm về “Vô Cực ấn”, hiểu sâu thêm về “vô thủy vô chung” và “không có thời gian tồn tại” Vô Cực đại đạo!
“Hi vọng là như thế.” Hà Thất vừa vui sướng và do dự, “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu? Chỗ đặt truyền thừa Tẩy Kiếm các, chỗ đặt truyền thừa Chân Võ phái, hay là lăng mộ Thuần Dương tử, Ngọc Hoàng sơn Thiên Đình?”
Mạnh Kỳ trầm ngâm một lúc: “Lục đại tiên sinh và Tô tiền bối nhất định là đang đề phòng mấy người Cổ Nhĩ Đa, Hàn Quảng và Độ Thế Pháp Vương phá hư truyền thừa, thay đổi lịch sử, nên hẳn là Tô tiền bối đã đi bảo vệ nơi truyền thừa của Tẩy Kiếm các, Lục đại tiên sinh thì hẳn là tới lăng mộ của Thuần Dương tử.”
“Ngọc Hoàng sơn Thiên Đình có Quang Âm đao, nếu nó không muốn, Ma Phật có tới cũng chưa chắc tìm ra được, huống chi mấy người Cổ Nhĩ Đa! Chúng ta tốt nhất là tới chỗ để bí tàng của Chân Võ phái, để lại ấn kí nhân quả liên hệ.”
Hà Thất nhắc nhở: “Nhưng cũng không thể bỏ qua Ngọc Hoàng sơn, đâu ai biết Quang Âm đao hiện giờ đang ở trạng thái nào.”
Mạnh Kỳ cười khổ: “Nếu nó động tâm tư, vãn bối có muốn cũng không ngăn cản được, nhưng thần binh tới cấp độ như nó đã có linh tính khá cao, hẳn là tự biết lý trí quan trọng hơn tình cảm.”
Nói tới đây, hắn nghiêm mặt: “Hà Thất tiền bối, vãn bối hôm nay đã rất nổi bật, thanh danh sắp sửa lan xa, nhất định sẽ khiến cố nhân hội tụ, lúc này nếu bỏ đi nơi khác, sợ sẽ bỏ lỡ họ, nếu gióng trống khua chiêng mà đi, thì sẽ lại gây thêm chú ý, khiến bí tàng hiện thế trước thời hạn. Hơn nữa vãn bối đã làm hư chuyện lớn của ma môn, giết chết một vị Thiên Vương, vãn bối nên thu liễm vào một chút thì tốt hơn, để khỏi bị Thái Thượng Thiên Ma và các Thiên Vương còn lại tập sát, nên làm phiền ngươi ở lại La thành, vừa nghiên cứu [Tuyệt Tiên kiếm kinh], vừa sẵn tiện đợi các cố nhân đến.”
Trung Cổ và Cận Cổ trải qua Ma Phật đại kiếp, địa hình đã có nhiều thay đổi, Mạnh Kỳ không dám cam đoan mình có thể đi nhanh về nhanh.
“Được.” Hà Thất không chút do dự, đồng ý ngay.
Mạnh Kỳ khẽ nhắc: “Tiền bối qua lại với ta mật thiết, sợ là đã bị Ma môn chú ý, ở lại La thành cần phải cẩn thận, tốt nhất là ẩn vào một chỗ kín đáo, nhờ người để ý giúp xem có người lạ nào tới tìm hay không.”
............
La thành Mặc cung, mái cong đấu củng, liên miên thành dãy, “Mộc tháp” cao ngất, xông vào tận mây.
Thời Trung Cổ, những truyền tống trận cự ly xa vẫn chưa bị thất truyền, nhiều nơi đều có bố trí, nối liền nam bắc, truyền tống trận của La thành chính là ở trong Mặc cung.
Mạnh Kỳ không biết phân bố địa lý của thời trung cổ, quyết định dùng truyền tống trận để tới gần lăng mộ Chân Võ, sau đó sẽ từ từ mà tìm, nên hắn đi tới Mặc cung.
Hắn còn định gặp chủ nhân của Mặc cung, xin thỉnh giáo một tí về cơ quan thuật và kinh nghiệm luyện chế đồ, thuận tiện nêu đề nghị xin gặp Khí Thánh.
Chuyến đi trung cổ này nếu mà về được, Vạn Giới Thông Thức cầu hẳn là có thể đưa lên bắt đầu thực hiện được rồi!
Mặc cung người qua lại tấp nập, rất là náo nhiệt, người thì đi truyền tống đồ, kẻ đi truyền tống hàng hóa, thư từ.
Trên những lá thư đều có ghi tin tức của các nơi, cũng có cái có liên quan tới La thành, ví dụ như “Chư thánh và Càn Khôn nhị kiếm bày ra thiên la địa võng bị Bá Vương phá tan, Thái Thượng Thiên Ma chạy thoát”, ví dụ như “Bá Vương chém một nhát, lễ nhạc tan vỡ, Thiên tiên rơi xuống như mưa”, ví dụ như “Có Pháp Thân Tô Mạnh thần bí chỉ điểm kiếm pháp thiên hạ, liệt ra bảy môn kiếm pháp đứng đầu, ngũ đại kiếm phái không phục, lấy kiếm tướng luận, bị Tô Mạnh chỉ ở cảnh giới Nhân tiên dựa vào kiếm pháp cao siêu ‘thuyết phục’ hết mấy vị Địa tiên”, ví dụ như “Tô Mạnh có thần binh cấp Thiên tiên, chặn được một kích của Ma Kiếm Thiên Vương, phá tan Phong Tuyết Thiên Giới, đánh trọng thương Đa Mục Thiên Vương ở La thành”......
Tin tức lan truyền quả nhiên rất nhanh...... Mạnh Kỳ đăm chiêu đi tới, chắc không lâu nữa, tên tuổi hắn sẽ lan khắp trung cổ, không chừng sẽ lại có thêm một đống danh hiệu.
Hi vọng là đừng có dở quá......
Ta một kiếm áp đảo ngũ phái, giết chết Đa Mục Thiên Vương, phong tư xuất chúng như thế, chắc là không dở lắm đâu......
Xuyên qua truyền tống trận, dòng người trở nên thưa thớt, bốn phía dần dần thanh tịnh, Mạnh Kỳ là Pháp Thân, rất nhanh đã được dẫn vào phòng khách, gặp chủ nhân Mặc cung nơi này, Khưu Hàn, là nửa bước Pháp Thân, khuôn mặt hồng hào, tóc trắng xóa, nhiều bộ phận trên cơ thể đã được vật bằng cơ quan thay thế.
Trong phòng khách còn có hai nữ tử, một ngồi một đứng, đứng rõ ràng là thị nữ, mặc váy lam, mặt tròn tròn, vẻ ôn nhu dịu hiền, ngồi mặc đồ trắng, dung mạo xuất chúng, quốc sắc thiên hương, khí chất thánh khiết, khiến người ta không dám nhìn thẳng, thực lực cũng là Đại Tông Sư.
“Hai vị này là?” Nói chuyện một lúc, Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Khưu Hàn cười ha hả: “Vị này là Thánh Nữ La giáo Trác Bích Đình.”
Thánh nữ La giáo? Mạnh Kỳ lập tức quay qua nhìn. Trác Bích Đình cũng gật đầu chào.
Thánh Nữ La giáo mà lại quang minh chính đại xuất hiện ở Mặc cung?
Không đúng, thời Trung Cổ, Vô Sinh lão mẫu còn chưa chuẩn bị thức tỉnh trở về, chỉ là truyền bá tín ngưỡng bình thường, phát triển giáo phái, tuy lý niệm thiên về tà, không nhập chính đạo, nhưng cũng không phải thuần là tà ma tả đạo, Thánh Nữ lúc này với Vô Sinh lão mẫu chuyển thế hẳn là chẳng có quan hệ gì, chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng hoặc làm dự tuyển chức vị giáo chủ.
“Tô tiên sinh một kiếm áp đảo ngũ đại kiếm phái, ta cũng có được nghe thấy, quả thật bội phục.” Thị nữ của Trác Bích Đình cười tủm tỉm, xen vào.
Lúc này La giáo vẫn chưa phải là một trong tà ma chín đạo, phát triển cũng dè dặt, không dám gây chuyện với ai, với ai cũng vui vẻ giao hảo.
Mạnh Kỳ nhìn hai người, bật cười: “Trác cô nương, làm Thánh Nữ, thần thánh là một mặt, nhưng nếu chỉ có thần thánh sẽ dễ dàng bị người ta nhìn thấu, chỉ là giả vời kính sợ mà thôi. Tốt nhất là ngàn mặt ngàn dáng, hỉ nộ vô thường, tâm tư khó lường một chút, như vậy, như vậy mới......”
Nói đến đây, Mạnh Kỳ lắc đầu, cười tự giễu: “Là ta càn rỡ.”
Trác Bích Đình đứng dậy, thanh nhã mở miệng: “Không sao.”
Thị nữ sau lưng ngơ ngác, không quen mà sao làm như thân lắm vậy? Tô Mạnh này là người nói năng lỗ mãng vậy à? Hay là vì thấy đẹp quên mất đầu óc?
Thấy Trác Bích Đình định rời đi, Mạnh Kỳ né sang bên, nhường đường cho hai người đi qua.
Lúc hai người lướt sát qua nhau, Mạnh Kỳ nghe thấy Trác Bích Đình hỏi hắn:
“Tô tiên sinh, ngươi có muốn trở về không?”
Trở về? Con ngươi Mạnh Kỳ rụt lại.
Cô biết?