“Nam Mô A Di Đà Phật.”
Di Lặc lộ vẻ từ bi, kiểu ta không vào Địa Ngục thì ai vào địa ngục, vung tay ném túi nhân chủng ra, cái túi đón gió biến hóa, miệng túi mở to, từng đóa sen trắng bay ra, như muốn tiếp dẫn tất cả sinh linh của cả thập phương tam giới vào trong Phật quốc.
Vật này hậu thiên mà thành, độ hết tất cả hữu duyên trên thế gian.
Quanh người Thiếu Huyền bay ra những ngôi sao lấp lánh, ba trăm sáu mươi lăm vì sao kết thành Chu Thiên đại trận, bao quanh người y, chống đỡ lực hút.
Mỗi vì sao đều quán thông vạn giới, tự có hình chiếu tinh hà, vũ trụ khác nhau, là ‘cổ tinh’ vì đi theo Tiên Giới mà sinh ra, số lượng là có hạn, mỗi viên đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
Tinh quang như thủy, đại trận sâm nghiêm, thế chụp xuống của túi nhân chủng bị khựng lại.
Thực lực của Thiếu Huyền bây giờ đã trở thành áp đảo Pháp Hoa Lâm và Đại Diệu Tướng, đấu với Phật Tổ Di Lặc tương lai và túi nhân chủng cũng không chịu thua kém chút nào.
Di Lặc chỉ tay một cái, cất giọng trang nghiêm:
“Hợp!”
Trên đỉnh đầu và dưới chân Thiếu Huyền và Hi Nga như có cái vòng vô hình khép lại.
Phanh!
Những hình chiếu vì sao quanh người Thiếu Huyền bị ép tới tán loạn, bị túi nhân chủng chụp lấy, cố gắng chống cự ở miệng túi, song vẫn từ từ bị hút vào bên trong.
Đương nhiên, một phần lý do cũng là vì Phong Thiên đài chưa hoàn chỉnh, không cung cấp được cho Thiếu Huyền sức mạnh đầy đủ của Tử Vi Tinh Chủ.
Bên kia, Hi Nga dùng cả hai tay mà kéo, Tận Thế chi thuyền vang vọng, điện quang quấn quanh, bảo vệ cô khỏi bị túi nhân chủng hấp thu. Nhưng Pháp Hoa Lâm và Đại Diệu Tướng Bồ Tát đã thi triển thần thông, đánh tới phật quang, trút xuống hằng hà, khiến cô đỡ trái hở phải, hết sức gian nan.
Mặc dù không chỗ không ở, nhưng cũng không thể nào thoát nổi thế bị vây này!
Di Lặc khẽ vỗ vào đùi, đài sen trắng bay tới trước, xung quanh có những chữ vạn vàng, những đóa sen và phật âm thiện xướng vòng quanh. Y thò ra một bàn tay, hóa thành cự chưởng, chụp vào Phong Thiên đài, muốn nhổ tận gốc nó lên, nhiếp về Phật quốc.
Một chưởng này bao quát vạn phương, tầng tầng tịnh thổ chồng lên nhau, vô số Phật Đà Bồ Tát ẩn hiện, nhất tề đều niệm tên Di Lặc, khí thế khiến người ta không đường mà trốn.
Hư ảnh Cao Lãm trên đài nghiêm mặt, khí tức Nhân Hoàng kiếm bùng nổ, ánh sáng vàng rực đến tận trời, hóa thành ba mươi sáu đạo Huyền Hoàng thủy quang, ào ạt chém về phía tịnh thổ trong tay Di Lặc.
Cảm ứng được biến hóa của mạt kiếp đã tới, Nhân Hoàng kiếm thức tỉnh đến cấp độ Truyền Thuyết.
Đây là một lý do nữa khiến Cao Lãm, Thiếu Huyền và Hi Nga có gan lập nên Phong Thiên đài.
“Nam Mô A Di Đà Phật.” Di Lặc lại niệm, bàn tay tiếp tục ấn xuống, tịnh thổ nở rộ phật quang, ép tiêu tán ba mươi sáu đạo Huyền Hoàng thủy quang công đức thánh đức kia.
Nhưng sau khi vỡ tan, Huyền Hoàng thủy quang lại ngưng tụ, hóa thành một bức tranh sơn hà cẩm tú, là hình ảnh thu nhỏ của hai mươi bảy châu lãnh thổ của Đại Chu hôm nay.
Chúng hiện ra vô cùng chân thật, nối kết với nhau, liên thông với nhau.
Ầm!
Đại Chu lãnh thổ bên ngoài hơi rung lên, bức tranh sơn hà cẩm tú và Đại Chu thật ở trong Chân Thật giới xuất hiện cộng minh với nhau.
Thế ấn xuống của Di Lặc dừng lại.
Bởi vì nếu công kích bức cẩm tú sơn hà đồ này, cũng sẽ có nghĩa là công kích lãnh thổ Đại Chu, chính là công kích khu vực trung tâm của Chân Thật giới, nhất định sẽ bị lực phản phệ cực mạnh.
Nơi này là Chân Thật giới, là vùng đất chư thiên vạn giới gần với Tiên Giới Cửu U hạch tâm nhất, uy lực của Tạo Hóa, Truyền Thuyết đều bị áp chế, nếu phá hoại nó, lực phản phệ sẽ ảnh hưởng mạnh mẽ tới sự tồn tại của bản thân đại năng.
Đây chính là ý nghĩa bảo vệ chân chính của chúng sinh chi lực!
Nếu Di Lặc là Cửu U tà ma, sẽ có thể mặc kệ tất cả, vì Cửu U vui sướng mà chấp nhận lực phản phệ, nhưng y lại là Phật Tổ tương lai, muốn xây dựng Phật quốc dưới đất, Báo Thân đã phải một lần nữa tu luyện lại, nếu tạo ra hành động hủy diệt khủng khiếp này, Báo Thân nhất định sẽ không còn, Phật quốc cũng sẽ trầm luân, dù vẫn còn bản thể Pháp Thân, thì cũng không thể duy trì được thực lực Truyền Thuyết đỉnh phong nữa.
Vì thế, y do dự.
Không ngờ Phong Thiên đài còn chưa xây xong, mà đã có thể ngưng tụ ra bức cẩm tú sơn hà đồ này!
Di Lặc thở dài.
Đột nhiên, hư không nơi cách ly hai giới bị vỡ ra, một ánh sáng vàng lóe lên, chém vào lưng Cao Lãm, bao phủ cả Phong Thiên đài!
Đó là một cái cánh màu vàng, sắc như đao, phiếm lãnh quang, mang theo khí tức cổ xưa, chớp đúng thời cơ tuyệt vời mà xuất hiện.
Nơi hư không vỡ ra đó, có một đôi mắt màu vàng lạnh lùng chăm chú nhìn ra.
“Bằng thí chủ......” Di Lặc khẽ nói.
Yêu tộc Đại Thánh Bằng Ma vương!
Cả Phật môn, lẫn Yêu tộc, đều không chấp nhận Phong Thiên đài thành hình!
Trảm thảo trừ căn, diệt sát Nhân Hoàng!
Nhưng trước mặt Vu Bán Sơn và Tề Cẩm Tú đã lóe kim quang, kim sách do chưởng giáo Tiên Tôn ban tặng tỏa ra hào quang rực rỡ, tràn ngập chúng sinh chi lực và hư ảo tiền ảnh, ngưng tụ thành một thần tượng giống hệt Mạnh Kỳ Thiên Tôn.
Thần tượng bước lên một bước, tay phải nắm thành quyền, đánh ra một cái, tiền ảnh và chúng sinh giao quyện vào nhau, xuyên qua hư không và vách ngăn thế giới, đánh vào cái cánh màu vàng trước khi nó kịp chém trúng Cao Lãm.
Phanh!
Cái cánh rơi xuống, chúng sinh chi lực và hư ảo tiền ảnh cũng tán loạn, nhưng lại rơi xuống, dung nhập vào cẩm tú sơn hà đồ, bao quanh Cao Lãm và Phong Thiên đài, bảo vệ cả hai.
“Tô Mạnh!” Bằng Ma vương kinh ngạc rống lên.
La giáo thần sứ không phải đã cách ly hắn khỏi Chân Thật giới, nhốt hắn trong hình chiếu Chân Không gia hương hay sao?
Hắn bảo đệ tử kí danh đi du lịch, là vì chờ một kích này?
Chư quả chi nhân không ngờ quả thật có thể man thiên quá hải!
............
“Chút thời gian này cũng đủ đánh bại ngươi!”
Phụng Điển thần sứ thấy Mạnh Kỳ hai tay kết ấn, ấn tụ hợp không biết bao nhiêu là phiến là điểm Hỗn Độn Vô Cực.
Vừa cảm nhận được, da đầu liền tê dại, lão cuống quít thi triển thần thông, lật Hàng Thế kinh văn trong tay.
Những đóa sen trắng bay ra, bị Hỗn Độn thôn phệ.
Chân Không gia hương hàng xuống thanh quang lượn lờ, cũng bị Hỗn Độn thôn phệ.
Tụ bào phồng lên, Càn Khôn tái tạo, trời đất được tái lập cũng bị Hỗn Độn thôn phệ!
Chỉ trong nháy mắt, Phụng Điển thần sứ thi triển ra bao nhiêu thần thông, song Vô Cực ấn đang đánh xuống vẫn không hề bị chậm lại một chút nào, lại còn làm vặn vẹo cảm quan của đối phương về hư không, phán đoán sai về tốc độ chảy của thời gian.
Vô thanh vô tức, kết giới lão dựng nên từ đầu trận cũng bị Vô Cực ấn phản bản quy sơ, dùng hết toàn lực cũng không ngăn cản được.
Ngay cả một kích của hắn mình cũng không cản được sao?
Phụng Điển thần sứ uể oải nghĩ.
Hèn gì hắn nói chút thời gian vậy là đủ rồi!
Nguyên Thủy chân thân thi triển Vô Cực ấn quả không thua gì Như Lai Kim Thân đánh ra thần chưởng!
Lão thở dài, không giãy dụa nữa, hai tay run lên, kinh văn trong tay vỡ tan, hóa thành một lốc xoáy u ám.
Trong lốc xoáy lộ ra thanh quang, từ sâu trong Chân Không gia hương, một bàn tay như ngọc từ từ lộ ra, khí tức mạnh mẽ làm Vô Cực ấn hơi chậm lại!
Đây là một thần sứ còn chưa kịp thức tỉnh, là một Tạo Hóa đại năng, qua thông đạo do Phụng Điển xây dựng, cách ngủ say, cách hai giới, lộ ra một tia sức mạnh.
Đây mới là thủ đoạn áp đáy hòm vây công Ngọc Hư cung của La giáo!
Vô Sinh Lão Mẫu là Bỉ Ngạn đại nhân vật, sao không đoán được thực lực của Mạnh Kỳ!
Bàn tay lộ ra, Chân Linh Mạnh Kỳ dừng lại, cảm nhận được sự khủng bố của Tạo Hóa đại năng.
Đang lúc hắn định thiêu đốt bản thân để vận chuyển Vô Cực, thì bỗng nghe thấy một âm thanh thánh thót:
Đương!
Tiếng chuông ngân nga, vang vọng tam giới, khiến bàn tay xuất hiện kia tạm dừng.
Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn lên cao:
“Tiếng chuông này sao quen thuộc thế?”
“Là Ngọc Hư chung!”
“Ai đang gõ Côn Luân cổ chung trong Ngọc Hư cung?”